Thành Chu chưa bao giờ biết được mình sẽ may mắn như thế! Chỉ sau ba năm làm việc mà hắn đã được phái sang nước ngoài công tác. Thành Chu không khỏi lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt.E hèm, hẳn sẽ có người cảm thấy kì lạ, đây không phải chỉ là xuất ngoại công tác thôi sao? Bây giờ ra nước ngoài cũng đâu còn khó khăn như thời thập niên tám mươi, chín mươi nữa đâu? Có cần kích động đến vậy không?
Thì con người mà, sẽ luôn có những quan điểm bất đồng thôi. Có người sẽ cảm thấy chuyện này là bình thường, dễ dàng… nhưng cũng có người sẽ cảm thấy chuyện này còn khó hơn lên trời. Có vài người khốn khổ cả đời mà chẳng biết có mua nổi một căn nhà nhỏ hay không, lại có một vài người chỉ vô tình mua vé số mà trúng được mấy tỉ đồng. Bởi thế mới có câu: ‘nhân bỉ nhân, khí tử nhân’, đúng không?
Ai không muốn cố gắng của mình được người khác công nhận và khen thưởng? Thành Chu cảm thấy công sức làm trâu làm ngựa vất vả của mình ở công ty suốt ba năm nay đã được hồi đáp. Xem đi, nỗ lực của hắn cuối cùng vẫn lọt vào mắt của cấp trên đấy, đúng không? Phải chăng, đây là sự công nhận của cấp trên đối với công lao của hắn? Cuộc đời hắn có phải sẽ sớm nở tối tàn?