Hồng Lâu Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị

Chương 127: Chương 127






Đại yến của Vương Sóc tổ chức liên tục ba ngày, tất cả nữ nhi nhà từ ngũ phẩm trở lên trong kinh thành đều được mời, hơn nữa người có thiệp mời còn có thể mang theo hai người bạn thân của mình, có thể nói khuê tú trong kinh thành đều tập trung một lượt đến hoàng Sóc ngồi trên ghế phượng, nhìn những tiểu cô nương nói chuyện xầm xì, dùng nhiều cách thức khác nhau để thể hiện chính mình.



Thân thế tốt, kiêu ngạo nhưng tự tin, nhất cử nhất động đều phô trương ra vẻ đẹp của mình.



Làm bật sở trường, tìm cách thể hiện bản lĩnh; còn có những người tâm tư độc đáo, nhất cử nhất động đều theo đúng phép tắc quy củ, cho rằng những gì không cần thiết thì không nên tranh cãi, đầy đủ các loại tính cách.





Vũ hội này cũng như một buổi ra mắt, chế độ tập kích ngược cấp thấp, chế độ độc thiện kỳ thân, tổng số không, Vương Sóc xem một vở kịch là yến hội để Đồ Húc chọn bạn, các nhà quý tộc cũng sớm biết, Đồ Cảnh ngày nào cũng ngồi ở yến tiệc, càng thấy được rằng hắn rất coi trọng chuyện này.



Mấy ngày nay Đồ Húc đều ở ngự hoa viên nói chuyện cùng các khuê tú, tự mình lựa chọn một đội ngũ riêng sau cùng tuyển ra mười hai người, vừa vặn với số người đồng hành cùng thái tử, điều này đã khiến cho người khác chú ý, tuy nhiên dù Bộ lễ nghi là người quen thuộc nhất với các lễ nghi cũng không lên tiếng, quả nhiên nữ nhi duy nhất nhận được nhiều đặc ân.



Những nữ nhi được tuyển chọn, đều là gia đình văn thần võ tướng, tông thất hào môn đầy đủ cả, Vương Sóc xem qua danh sách, khen ngợi Đồ Húc làm rất tốt, cân nhắc kỹ càng, cũng chọn ra được nhân tài ưu tú nhất.






Những cô gái này nhỏ thì sáu tuổi, lớn thì hơn mười tuổi, tất cả đều là những đứa trẻ rất giỏi Sóc hạ ý chỉ cho nữ nhi được tuyển tiến cung, chuyện này vừa xong, hầu phủ liền truyền đến tin tức lão hầu gia, phò mã của Phúc Tuệ trưởng công chúa đã qua Sóc là con, tất nhiên phải làm tròn chữ hiếu, thực chất, cho dù Vương Sóc không làm tròn, người bên ngoài cũng chẳng nói gì.



Đồ Cảnh sai Bộ lễ nghi lo liệu tang lễ, Vương Sóc cử hành tang lễ, Đồ Húc cũng đi viếng tổ phụ, có hoàng thất nể mặt như thế, toàn bộ người trong kinh thành đều đổ về hầu phủ, tang lễ được tổ chức cực kỳ náo Tuệ trưởng công chúa cũng đau thương ở trước linh cữu, Vương Sóc nhân cơ hội này, gọi Vương Tử Đằng từ biên quan trở chết của Vương Thủ Trung cũng không ảnh hưởng gì, chuyện học hành của Đồ Húc lại tiếp tục, các nữ nhi tiến cung cũng bắt đầu học tập, sau tang lễ, Phúc Tuệ trưởng công chúa vẫn ở phủ công chúa của mình, thay đổi duy nhất, là Vương Tử Đằng ở biên quan đã nhiều năm, nay đã trở về kinh Tử Đằng xa kinh thành gần mười năm, lần này mang theo vợ con, cả đoàn xe dài kéo nhau tới cửa bắc, nhìn tường thành nguy nga cao lớn, cho dù ở biên quan chịu bao sương gió, Vương Tử Đằng cũng không nhịn được cảm thán: "Rốt cục cũng trở lại rồi!” Vương Tử Đằng thở dài một tiếng.“Nương, đây là kinh thành sao?” Trong xe ngựa có một tiểu tử vươn đầu ra cửa, tò mò nhìn cảnh xe cộ ùn ùn, người đến người đi."Đúng vậy, đây là kinh thành, đại tỷ, nhị tỷ con đang ở phủ công chúa của ngoại tổ mẫu, còn có một nhà đại bá, ở phố Đông Thiện, còn có cô cô..." Lưu thị giải thích với nhi tử, đây là con trai duy nhất của nàng ta và Vương Tử Đằng, hiện tại mới bốn tuổi."Con biết, con biết, còn có cô cô cùng Húc tỷ tỷ, họ ở trong hoàng cung." Vương Đồng hưng phấn nói, cha mẹ thường nói chuyện về cô cô và biểu tỷ của hắn ta, trong lòng Vương Đồng đã cực kỳ thân quen với những người này."Đúng vậy, Đồng Nhi ngoan, con nhớ rõ quá." Lưu thị vuốt đầu tiểu tử cười xe của Vương Tử Đằng còn chưa vào cửa thành, bên cạnh đã có hai kỵ binh đứng chờ, một đội là từ trong cung ra, chuyên đến đón Vương Tử Đằng tiến cung, còn một đội là của Phúc Tuệ trưởng công chúa và Vương Tử Thắng, đón nữ quyến cùng xa mã hành lễ đến hầu phủ, Vương Thủ Trung qua đời, Phúc Tuệ trưởng công chúa cũng không còn ngại khi đến hầu Tử Đằng cưỡi ngựa tới gần Lưu thị dặn dò một tiếng, rồi đi theo nội thị vào trong Cảnh ở Dưỡng Cư điện tiếp đón Vương Tử Đằng, Vương Sóc cũng đi cùng, Dưỡng Cư điện là nơi chuyên để cử hành yến hội, không phải người thân thích, thì sẽ không có ưu đãi Tử Đằng long trọng tiến đến, thấy đế hậu ngồi ngay ngắn phía trên, liền dập đầu bái lạy: "Mạt tướng xin yết kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, yết kiến nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”"Nhị ca..." Vương Sóc nhịn không được lên tiếng, nàng từ nhỏ đã có quan hệ tốt với Vương Tử Đằng, lúc ở Quảng Đông họ còn cùng nhau làm tiểu binh, cùng nhau lên chiến thuyền, trong nháy mắt mà đã gần mười năm không gặp."Hổ tướng, đứng lên đi, ngồi đi." Đồ Cảnh vội vàng kêu lên, nói: "Tiên để năm đó thấy ngươi đã nói Vương lão gia đã có người kế thừa rôdi, ban tự là Hổ tướng, ngươi quả nhiên không phụ hai chữ này.” Vương lão thái gia đánh trận nhưng cả đời chỉ là bá tước, cho đến khi Vương Sóc lên ngôi Hoàng hậu, cũng giúp đỡ cho gia tộc, thăng chức lên hầu tước."Tất cả đều dựa vào ơn tiến cử của bệ hạ lúc trước, sau khi thần chỉ đạo biên quan, lương thảo luôn đầy đủ, tướng sĩ hi sinh đều được bệ hạ ngự hạ phong thưởng, chúng thần mang ơn bệ hạ." Vương Tử Đằng vội vàng khiêm tốn, đẩy hết công lao cho Đồ Cảnh, hắn mặc dù được tiên để bổ nhiệm, nhưng hiện tại lại ở dưới trướng Đồ Cảnh."Được rồi, được rồi, bệ hạđừng dọa nhị ca ta nữa, nhìn huynh ấy đến đây với vẻ mặt mệt mỏi, không thay giặt liền đến yết kiến, trước tiên để huynh ấy rửa mặt mũi đã, rồi chúng ta nói chuyện sau được không?" Vương Sóc cắt ngang nói, người Vương Tử Đằng toàn bùn đất, hiện tại cả lối đi cũng dính đầy bùn đất."Nhị ca mới đến, nàng đã sắp qua cầu rút ván rồi, cũng quá bá đạo đi, không phải ta điều hắn trở về, nàng bây giờ có thể gặp được người không?" Đồ Cảnh cười trêu ghẹo nói."Rốt cuộc có thả huynh ấy đi hay không! Một lời thôi!” Vương Sóc trợn trắng mắt nói thẳng."Sao ta dám không tuân mệnh.



Hổ tướng, ngươi nhìn xem, số trẫm chính là bị khi dễ.” Đồ Cảnh cười khổ ủy khuất nói với Vương Tử Tử Đằng còn muốn nói gì, Vương Sóc liền kéo hắn ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Nhị ca thân thể có tốt không? Có bị thương ở biên giới không? Mỗi lần viết thư về huynh đều chỉ báo chuyện vui, chứ không báo chuyện buồn, nương lo lắng lắm.



Nhị tẩu có khỏe không, tiểu chất nhi của ta có khỏe không? Hai nha đầu ở kinh thành vài năm, nhị ca chắc chắn đã quên mất các nàng trông như thế nào rồi.”“Cao Mẫn, nàng hỏi chậm một chút, Hổ tướng sao có thể trả lời kịp a!” Đồ Cảnh gọi với ở phía sau.“Không liên quan đến ngài!” Vương Sóc cũng không quay đầu, lôi kéo Vương Tử Đằng ra qua góc đại điện, Vương Sóc mới buông tay, chậm rãi đi phía trước, ngữ khí cũng từ tốn, lúc này mới thực sự giống như người nhà đã lâu mới gặp lại, thở dài nói: "Nhị ca, huynh cuối cùng đã trở lại."“Ừm, ta đã về rồi, mấy năm nay muội muội vất vả rồi." Vương Tử Đằng hiểu rõ, xét về võ công chiến thuật hắn không độc nhất vô nhị, hiện giờ có thể đứng ở vị trí cao như vậy, là nhờ hoàng gia tín nhiệm, mà hoàng gia tín nhiệm ở đây chính là muội muội hắn giúp đỡ."Không vất vả, đều đã qua rồi." Nguy hiểm và khó khăn thực sự đã trôi qua, và bây giờ nhìn lại, cũng chỉ là một hai cảm Tử Đằng thấy vậy, càng thêm đau lòng, nhìn lướt qua cung nhân đi theo phía xa, nhỏ giọng nói: "Nhị ca sẽ giúp muội.



"“Muội biết." Vương Sóc gật đầu.



Đột nhiên phát hiện cuộc nói chuyện giữa bọn họ quá mức thương cảm, Vương Sóc cười nói: "Nhị ca còn chưa thấy nữ nhi của muội, nàng ta tên là Đồ Húc, bộ dạng giống y muội khi còn bé, đợi lát nữa lúc gia yến sẽ để cho Đồ Húc bái kiến huynh."“Tướng mạo công chúa như thế nào, sao ta không biết được chứ." Vương Tử Đằng cười đáp, mặc dù chỉ có hắn và Vương Sóc, Vương Tử Đằng vẫn luôn nói năng cẩn thận, tuân thủ quy củ."Huynh đi rửa mặt trước, quần áo muội đều đã chuẩn bị xong, may quá, thân hình huynh cũng không thay đổi nhiều." Vương Sóc cười đánh giá Vương Tử Đằng từ trên xuống dưới một lần, dẫn hắn đến thiên điện, cung nữ nội thị tự giác tiến lên hầu hạ, Vương Sóc đưa người đi xong liền trở về Dưỡng Cư điện nói chuyện với đồ tình của Đồ Cảnh mấy ngày gần đây gần như đã khỏi, nhân dịp hôm nay, Vương Sóc đã chủ động gọi kỹ nữ lầu xanh vào cung biểu diễn, để cuộc sống tùy ý trôi qua, hoàn toàn không quan tâm mình còn đang ở trong thời gian để tang cha."Nàng ghen sao?" Đồ Canh nắm lấy mũi Vương Sóc cười hỏi, chỉ vào kỹ nữ đang ca múa."Ta không có!" Vương Sóc không thừa nhận."Nàng chắc chứ? Mấy tháng rồi nàng vẫn chưa cười với ta, vậy không phải là ghen ư?” Đồ Cảnh cười vạch trần nàng."Thật sự ta không ghen, ngài đừng cố ý chọc ta tức giận! Ta nói cho ngài biết, ta cũng không cô đơn, nhị ca ta trở về rồi, để xem huynh ấy có gây phiền toái cho ngài không.” Vương Sóc cười nói."Yo, nàng ương bướng quá.""Không phải vậy, ta từ nhỏ đã chơi thân với nhị ca, huynh ấy cũng nói rồi, sau này ta thành thân, nếu trượng phu đối đãi với ta không tốt, huynh ấy sẽ dẫn binh lính đánh người thành đầu heo." Vương Sóc cười đem lời trẻ con lúc trước lấy ra trêu ghẹo Đồ Cảnh."Vậy ta không phải là tự đào hố chôn mình rồi sao, sớm biết như thế ta đã không điều hắn trở về." Đồ Cảnh hai tay ôm lấy mình, làm bộ "Ta sợ quá", chọc cho Vương Sóc cười ha hả.“Hiện tại ngài muốn đổi ý cũng đã muộn rồi!” Vương Sóc cười đáp, bỏ qua chuyện này, chỉ vào ca múa phía dưới, cùng Đồ Cảnh phân tích người nào nhảy tốt, người nào duyên vợ chồng bàn luận về ca kỹ một hồi lâu, Đồ Húc mới tan học chạy tới, Vương Tử Đằng lúc này cũng đã tắm rửa, cạo râu sạch sẽ, chỉ còn lại cái miệng, nhìn qua có chút nho nhã, mặc một thân áo choàng đen giản dị nên nhìn rất bình dị gần chủ đến, Vương Sóc kêu ngừng ca múa, chuẩn bị một cái bàn tròn, bốn người ngồi cùng nhau, xem như chào mừng nhị ca nàng."Sao có thể làm như thế được." Vương Tử Đằng sợ tới mức liên tục từ chối, một thần tử, không có tư cách ngồi cùng bàn dùng bữa cùng Hoàng đế."Nhị ca làm sao vậy, hôm nay là gia yến, hôm nay chỉ nói đến thân phận trong nhà, không nói đến triều đình quân thần đại lễ." Đồ Cảnh cũng khuyên nhủ."Đúng vậy, Nhị cữu cữu ngồi đi, mẫu hậu đã chờ ngài chờ đến mức muốn dài cổ luôn rồi." Đồ Húc là công chúa mặc một thân thường phục, nhưng cũng vô cùng tôn Tử Đằng không đồng ý nhưng cũng chỉ có thể chắp tay ngồi xuống.



Nhìn kỹ, thức ăn bày trước mặt đều là món hắn thích, trong lòng có chút ấm áp, đây không phải là yến tiệc cho có lệ của đế hậu, mà thực sự hoan nghênh hắn trở Sóc muốn thay đổi bầu không khí, bữa cơm gia đình không thể chỉ im lặng mà nên cùng nhau vui cười."Ta cũng không giữ nhị ca nữa, cả nhà đại ca cũng đang chờ cùng đoàn tụ với nhị ca." Ăn cơm xong, Vương Sóc liền thả người.






"Đúng vậy, cứ trở về trước đi, trẫm cho ngươi nghỉ một tháng, chờ nghỉ ngơi hồi phục xong, hãy tiếp nhận chức vụ thống lĩnh cấm quân, đúng lúc mấy ngày trước trẫm vừa cách chức Trịnh Đình, người kế nhiệm mà Vinh quốc công Cổ Đại Thiện đã đề cử, một vụ án bắt cóc nhỏ lại chuyện bé xé ra to, lúc này trẫm đành đem an nguy hoàng thành giao phó cho nhị ca.



Không được từ chối đó, hiện tại khiến trẫm yên tâm chỉ có một mình ngươi, Nhị ca yên tâm, đại ca sẽ thấu tình đạt lý, tuyệt đối sẽ không để ngươi khó xử." Đồ Cảnh cũng sảng khoái bồi đắp tình anh em, không để cho hai huynh đệ Vương Tử Thắng và Vương Tử Đằng chậm chễ trong việc báo hiếu.



Chức vị thống lĩnh cấm quân này từ trước đến nay không phải tâm phúc thì không thể đảm nhiệm, không phải tài năng xuất chúng cũng không thể đảm nhiệm, năm đó ngũ vương phản loạn, cấm quân thống lĩnh Cổ Đại Thiện cứu vua bỏ mình, trước khi chết tiến cử Trịnh Đình, nhưng đáng tiếc năng lực của Trịnh Đình có hạn, một vụ bắt cóc trẻ em hắn ta cũng không giải quyết được, còn để cho dưới chân hoàng thành xảy ra án mạng, Đồ Cảnh tức giận, liền trực tiếp tước đi chức vị của hắn ta."Bệ hạ nói chí phải, nhị ca mau đồng ý đi." Vương Sóc cũng cười tiễn Tử Đằng nhìn thoáng qua Vương Sóc thật sâu, nàng có nói qua an nguy tương trợ, là nói về chức vị này sao, sao nàng có thể khuyên được bệ hạ đồng ý chuyện này?.