Hồng Mông Linh Bảo

Chương 495






Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 495 Xông phá trận
Thạch Trấn cố dằn nỗi tức giận của mình, mọi sự để thúc tổ lo liệu. Trong đầu lần lượt nhớ ra tên Thạch Cuồng kia trong thân phận một Thạch công tử văn nhã, nhưng thực tế là một gian tế nguy hiểm, cực hiểm ác đã hại ngầm bao nhiêu thiếu niên của Thạch gia, nhất là mới đây Thạch Nham, trước mắt mọi người trắng trợn bị hắn trực tiếp hại trở thành nửa chết nửa sống, lại không bị ai ngăn trở thậm chí ngay một câu chê trách cũng không có. Còn tam phu nhân kia chính mình đã bị mấy phen bị ả gây nhục nhã, gọi là giáo huấn răn dậy.
Tự nhiên Thạch Trấn muốn vì anh em gia tộc và vì mối nhục trước đây trả thù hai mẹ con gian tế này ngay lập tức.
Thạch Khôn thấy thằn nhỏ sắc mặt thay đổi liên tục, biết ngay tâm tình hắn mất ổn định nên nhắc:
- Bình tĩnh thằng nhỏ, hai gian tế này không thoát được đâu. Chúng ta muốn xem trận Phân tán ngũ hành linh trận, hợp với Huyền Âm Bát Hoang Trận và Phân Hồn Tách Thể trận uy lực thế nào.
Thạch Trấn không biết thúc tổ ình bố trí trận pháp gì, chưa từng nghe thấy bao giờ chứ nói gì đến hiểu biết tác dụng biến hóa của nó ra sao, nên vừa nghe đã lập tức bị hấp dẫn Phân tán Ngũ Hành? Hắn chưa từng nghe thấy bao giờ, tụ linh trận thì có ích cho người tu luyện, còn phân tán có tác hại gì? Vừa rồi nghe tên kia kêu lạnh, khó thở không khỏi lấy làm kỳ. Chẳng lẽ khi tán hết ngũ hành sẽ làm không gian nơi đó mất hết dưỡng khí?
Thạch Trấn liền chú ý quan sát hai nạn nhân, quả nhiên cả hai hơi thở nặng nề như bị hen suyễn, cả người tái đi run rẩy co giật.
Hai mẹ con Thiết Ngọc Lệ thấy trận pháp phát động lúc đầu tự tin ra vào dễ như chơi. Lúc này bị trận pháp biến chuyển uy hiếp tối tăm mặt mày, trước mắt cảnh vật biến chuyển chóng mặt, không còn nhận ra một dấu vết nào giống trận pháp của hộ trận của Thạch gia trước đây.

- Cái gì? Chẳng lẽ thằng Thạch Trấn đã thay đổi hộ trận.
- Sao có thể lợi hại như vậy được?
- Thôi đừng nói nữa con ạ, cố giữ nguyên thần lực lượng chờ thời cơ thoát ra.
Thiết Ngọc Lệ trước khi về Thạch gia đã có người yêu, chẳng ngờ Thiết gia cứ năm năm lột lần bắt thăm trong số mỹ nữ để lo trọng trách vào Thạch gia điều tra và thu thập tài liệu cơ cấu hộ trận Thạch gia.
Sau một thời gian sắp xếp, Ngọc Lệ gả vào Thạch gia làm tam công tử Thạch Hưng.
Cuộc sống hôn nhân không tình yêu, thuần túy mục đích lợi dụng nên chẳng khác gì ngục tù.
Người yêu của Thiết Ngọc Lệ là một thiên tài tu luyện trong Kim gia, vượt trội hơn hẳn Thạch Hưng về mọi mặt. Buộc phải bỏ người yêu gả vào Thạch gia Ngọc Lệ oán hận cả Thiết gia lẫn Thạch gia, lại càng bực mình lúc gặp chuyện bất hạnh người yêu còn đang bế quan tu luyện.
Kim Minh Chiến sau đó xuất quan mọi sự đã rồi, Minh Chến điên tiết xông vào Thạch gia nhưng Kim gia đã cảnh giác ngăn cản kịp thời. Nhưng rồi nửa năm sau hai người tình cờ gặp nhau, không nhịn được lén lút kết quả sinh ra thằng Cuồng.
Thạch Cuồng không biết mình mang họ Kim, từ nhỏ quấn quýt bên mẹ, mọi hành động đều theo ý của Ngọc Lệ, ngay cả hành động phế đi Thạch Nham cũng nằm trong chỉ thị của Thiết Ngọc Lệ.
Hai mẹ con bị khốn gần một giờ, sức chịu đựng sắp quá hạn. Thạch Cuồng cảm ứng phảng phất chút thủy khí tại vị trí Đông Bắc nên lập tức hô:
- Theo Quẻ Giải, Khôn, Kiển hướng Đông Bắc, đúng là cửa sinh. Để con thử cực dương âm sinh, cực âm dương sinh trong nguyên lý âm dương nghịch chuyển xem.
Trong tình cảnh hiện tại, âm khí tràn đầy bao phủ khắp nơi, Thạch Cuồng vừa cảm ứng một tia âm dương biến hóa, trong đầu liền nghĩ ra cách thúc đẩy âm khí trong người ra, khiến cho âm biến thành cực âm, đúng thời cơ âm dương nghịch chuyển cửa sinh sẽ lộ ra.
Thạch Cuồng tay phải xuất kiếm, một luồng kiếm khí chí hàn ào ào bắn thẳng ra kích lên vị trí Đông Bắc phía trên. Trận pháp âm lực lập tức khởi động từ sức mạnh ẩn tàng, âm hàn lặng lẽ ôn nhu triền miên biến mất chuyển hưóng sang cương mãnh bá đạo, chẳng khác viễn cổ cự thú đang ngủ vùi vạn năm thức tỉnh.
Cả không gian chấn động, vô số đạo kình nóng bỏng, tử khí dày đặc từ lòng đất phun ra, khiến đá khối, đất cát nổ tung ra bị chấn nát bấy thành bụi.
Trên không cuồng phong chợt xuất hiện, gào thét chòi tai cuốn đi mang theo lẫn tử khí phảng phất cuồng ma nhảy múa tưng bừng. Tử khí tức trở nên càng mãnh liệt làm cho tim đập mạnh như muốn vọt ra ngoài.
Một đường khí đạo thẳng tắp lên trên phía đông bắc hiển hiện trước mắt.
- Mau lên mẹ.
Ngọc Lệ cũng cảm giác được, nên hai mẹ con nhanh như hai mũi tên vọt thẳng ra.
- Bùng, Bùng!!!
Sau đó hai vật thể từ cao rơi xuống như hai tảng đá nhỏ, máu me đầm đề.
- Vậy mà lầm, sao có thể như vậy.

- Thằng Cuồng này thật ghê tởm, bày ra trận pháp chó đẻ..
Đây là lần thứ bảy bị phản lực, khi vọt ra hai mẹ con cảm giác như chạm phải vách núi.
Trong khi hai mẹ con ngã xuống, Thạch Khôn cười khẩy tự nghĩ:
- Cửa sinh bộ vị luận theo Trung Thiên Đồ, Kinh dịch của Hàn Tinh quả nhiên lợi hại. Trước kia mình theo Hậu Thiên Đồ phương vị bố trận, tất cả đều nghịch đảo , cửa sinh phải theo quẻ Kiển, Khôn, Giải hướng Tây Bắc mới đúng. Chẳng những trận pháp có thể chuyển vận tự nhiên còn dễ dàng dụ cho đối phương vào bẫy.
Thân thể của hai mẹ con nạn nhân ngã xuống chân tay gẫy mấy chỗ, chửi rủa mấy câu, rồi nét mặt tái đi, co giật dữ dội .
Thạch Trấn giật mình trợn mắt khó tin, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba phút nạn nhân đã trở thành thê thảm như vậy. Tuy vậy trong lòng Thạch Trấn không thương tiếc, lẩm bẩm chửi đáng đời. Thiếu chút nữa cả Thạch gia tộc bị chúng hủy diệt cả gia tộc.
Chính lúc này Thạch Trấn nghe thúc tổ cảnh cáo:
- “Coi chừng! Con bé kia vừa dùng niệm lực truyền tống tin tức cầu cứu. Sắp có cường đại cao thủ nhập trận đấy. Xem như cá lớn sắp cắn câu rồi. Dùng hai con mồi này không tệ thật là hữu hiệu”
Thạch Trấn vội ngưng trọng tập trung tinh thần, cảm ứng tình huống chung quanh.
Quả nhiên không gian xao động, nhưng Thạch Trận nhận ra khí tức quen thuộc của tam lão Thạch Hưng.
Thạch Hưng không thấy vợ con đâu nên đi tìm, cuối cùng có người thấy hai mẹ con thằng Cuồng đã đi về hướng Hộ trận. Thạch Hưng thắc mắc, cảm thấy vợ con mình giấu mình điều gì, giờ phút này cả Thạch gia ngưng trọng chú tâm nghinh địch, ai vào vị trí đấy, sao lại có thể chạy loạn trong Hộ trận được. Thạch Hưng vừa bước vào trận liền bị truyền tống đến một nơi xa lạ rồi một giọng nói uy nghiêm truyền âm:
- Thằng cháu nhỏ, không chịu chú ý lo lắng vợ con cho tốt, để nó cắm sừng còn không biết. Mau ngồi xuống yên lặng xem, nghe sẽ rõ. Nhớ không được lên tiếng.
Thạch Hưng gật đầu, nhìn về phía trước, quả nhiên thấy vợ con mình nằm trong đó, toàn thân đầy máu, rõ ràng bị thương nặng.
Vừa dứt lời một khí tức mạnh mẽ tuyệt luân áp đến khiến trận pháp bị ảnh hưởng đôi chút. Trong đầu Thạch Hưng, Thạch Trấn đồng thời đánh giá:
- Chẳng lẽ người đến là một thần vương?
Chỉ thấy một bóng người chớp lên, hay tay bắt quyết miệng niệm câu gì không ra tiếng, tử khí loạn lẫn cuồng phong lập tức ổn định trở lại. Người vừa tới dừng lại quan sát đôi chút rồi vọt vào trong trận đúng vị trí hai mẹ con nạn nhân đang nằm, lúc này đã hôn mê chết ngất.
Thạch Trấn nhanh mắt nhận ra đối phương là một trung niên vận thanh y, quả nhiên là người Kim gia tộc.
Trung niên vừa đến đã ôm hai người lên quay trở lại đường lối cũ vọt ra, không ngờ một luồng hồng quang chói lọi bộc phát bao phủ khắp không gian. Trung niên khựng lại thân người khẽ run lên tỏ vẻ kinh hãi.
Nguyên vừa rồi trước khi nhập trận trung niên đã cẩn thận để lại một tia thần thức rất nhỏ để ghi dấu hòng dễ dàng quay ra, không ngờ bị luồng hỏa quang quái dị phá tan, cảnh vật chung quanh lập tức biến đổi thành mơ hồ, trận pháp vận chuyển có thể cảm ứng được lực lượng kinh khủng ẩn dấu bên trong. Trung niên đúng là Kim Minh Chiến, một thần vương trẻ nhất của Kim gia tộc tấn thần vương chưa đầy mười năm. Kim Minh Chiến ỷ mình thông ngộ một phần không gian phép tắc, xem thường trận pháp trước nay chỉ cần vận dụng không gian thần thông liền có thể phá, ra vào như không.
Trước kia hắn biết Hộ gia trận pháp của họ Thạch lợi hại nên vẫn cố kỵ, cho nên tuy xem thường trận pháp nhưng vẫn cẩn thận nghiên cứu kỹ càng. Tài liệu hai mẹ con Thạch Cuồng tuy không đầy đủ nhưng cũng đủ để hắn nghiên cứu, tìm cách phá giải. Tuy không thành công hoàn toàn nhưng cũng tự tin không bị giam hãm chịu chết.

Kim Minh Chiến cứu tỉnh hai mẹ con Ngọc Lệ. Vừa tỉnh Ngọc Lệ đã gọi:
- Thằng Cuồng!
Gọi xong thấy con mình ngay trước mắt cũng vừa tỉnh lại nên an tâm.
- Anh mau tìm cách thoát ra ngay, nếu không toàn thể gia đình chết hết.
Thạch Cuồng nghe mẹ nói vậy khó hiểu hỏi:
- Ông này là ai vậy mẹ?
- Là cha ruột của con. Đừng hỏi thêm chờ thoát khỏi đây rồi biết.
Thạch Cuồng nghe vậy càng mơ hồ:
- Cha con là Thạch Hưng mà?
- Hắn không xứng! Đừng hỏi nữa.
Bên ngoài ba người nghe được, Thạch Không biết trước nên không nói gì, Thạch Trấn vì nghi ngờ nên không có gì ngoài dự định, chỉ khẽ gật gù tự khen một chút. Chỉ có Thạch Hưng nghe xong, sắc mặt thay đổi liên tục hết xanh rồi đỏ, uất ức tràn đầy. Toàn thân rung động hét lên:
- “Gian Phu Dâm Phụ!” Đáng chết...
Thạch Hưng không nhịn được nữa đứng bật dậy, định xông vào.
Không ngờ vừa đứng dậy liền cảm giác toàn thân như bị trói buộc, không vận khí thì không sao nhưng một khi vận khí hành động liền bị một lực cản tương ứng đối lại. Thạch Hưng lập tức thanh tỉnh, tay tự bịt miệng lại nhưng nhìn bên trong thấy ba người không phản ứng gì, dường như vừa rồi không nghe được tiếng hét của mình.
Tên gian phu Thạch Hưng nhận ra là Kim Minh Chiến mới tấn thần vương không bao lâu.
Kim Minh Chiến xem xét chung quanh, khí thế đột nhiên tăng mạnh trở thành một người khác, ngay cả Thạch Hưng ở vị trí an toàn, nghe nhìn được tất cả một cách rõ ràng, cũng cảm giác sóng động đập vào mặt.