Hồng Phúc Dao

Hồng Phúc Dao - Chương 16




Trời chưa sáng, Ly Nghiêu rời khỏi tẩm cung của Lưu Tích Tứ, đi trên nóc nhà chưa được hai bước đã bị một vòng ám vệ vây lại, một người nói với hắn: “Ly Nghiêu, chủ tử chúng ta cho mời.” Nói là mời, Ly Nghiêu nhưng không thể không đi. Trong đầu Ly Nghiêu rõ ràng ai muốn gặp mình, cũng không chống cự, mặc cho đầu bị miếng vải đen bịt kín, bị mang đi.

Ánh mắt lấy lại được ánh sáng, Ly Nghiêu nhìn một cái, hắn hẳn là đang ở trong địa lao, nhóm ám vệ đang coi chừng hắn, người muốn gặp hắn vẫn chưa ở. Ly Nghiêu cũng không gấp, ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong lao chậm rãi chờ, chờ một mạch, đến canh ba.

Sau khi lâm triều, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương xử lý chút chính sự mới đi địa lao, nhìn thấy hai người bọn họ, Ly Nghiêu đang nhắm mắt luyện công thu công lại, đứng lên, hành lễ, “Ly Nghiêu bái kiến hoàng thượng, bái kiến Khuyết vương.”

Ngồi trên ghế mềm bọn nô tài bưng tới, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương đánh giá Ly Nghiêu tinh tế từ đầu đến chân một lần, Ly Nghiêu đứng ở chỗ kia, trên mặt không có nụ cười tàn thường ngày, vẻ mặt bình tĩnh, hắn một mực chờ hai người này triệu kiến mình.

“Ly Nghiêu, ngươi thật là to gan, hoàng cung của trẫm ngươi qua lại hằng ngày tự nhiên, xem ra, trẫm cũng phải đổi đám thị vệ kia, tiếp tục như thế, không dám đảm bảo một ngày kia sẽ có người gác đao trên cổ trẫm.” Miệng Lưu Hoài Diệp mang theo tức giận, ánh mắt nhìn Ly Nghiêu cũng là cực kỳ bất mãn.

Ly Nghiêu lại cười nói: “Ly Nghiêu có thể qua lại tự nhiên trong cung, sao thoát khỏi mắt hoàng thượng cùng Khuyết vương? Ly Nghiêu cũng có chút hiếu kỳ, vì sao hoàng thượng và Khuyết vương chưa từng ngăn cản Ly Nghiêu?”

“Nha? Nói như vậy, là trẫm dung túng kiêu căng của ngươi? Để ngươi nghĩ là trẫm cho ngươi vào cung lừa gạt?” Thanh âm Lưu Hoài Diệp thấp vài độ, Lam Khuyết Dương vẫn là không biến sắc quan sát Ly Nghiêu.

“Cũng không phải, hoàng thượng cùng Khuyết vương chẳng qua là biết được Ly Nghiêu cũng không có hại, Ly Nghiêu mỗi ngày tiến cung bất quá là để gặp Tích Tứ.” Ly Nghiêu nói mập mờ, xưng hô đối với Lưu Tích Tứ càng lộ vẻ thân mật quan tâm của hai người.

“Lớn mật! Tục danh của Hiển thân vương ngươi cũng dám gọi thẳng?” Lưu Hoài Diệp gầm lên, mà nụ cười nơi khóe miệng lại lộ ra, hắn thản nhiên hỏi, “Chẳng lẽ hoàng thượng và Khuyết vương cũng không cho phép quốc công gọi tục danh hai người ngài?”

Chưởng phong đập vào mặt, Ly Nghiêu nghiêng mình tránh khỏi, Lam Khuyết Dương ngồi bên kia cũng đã tới trước mặt hắn, Ly Nghiêu khom người né con dao của Lam Khuyết Dương, cũng không đánh trả, chỉ là không ngừng tránh né, thế công của Lam Khuyết Dương lại càng ngày càng mãnh liệt, tựa hồ muốn đưa Ly Nghiêu vào chỗ chết.

Công phu Ly Nghiêu rất cao, công phu Lam Khuyết Dương đã sớm tới trình độ lô hỏa thuần thanh (1), nhưng lại không gây thương tổn hắn được nửa phần, ngay khi Ly Nghiêu tưởng rằng Lưu Hoài Diệp cũng sẽ ra tay, Lam Khuyết Dương lại lui trở về, nói với Lưu Hoài Diệp: “Công phu hắn cũng được.”

“Hừ, công phu có được thì ích lợi gì? Tính nết vậy không tốt, sau này Tứ nhi theo hắn còn không bị khi dễ?” Sắc mặt, cũng như giọng nói của Lưu Hoài Diệp thay đổi, nhìn Ly Nghiêu tựa như đang xem chuẩn mực con rể, lắc đầu liên tục.

“Vậy, nếu Tứ nhi sau này muốn cùng một chỗ với hắn, tính nết này còn phải rèn luyện rèn luyện.” Lam Khuyết Dương gật đầu tán thành, Lưu Hoài Diệp lại phản bác, “Tứ nhi sao coi trọng hắn được, quái gở. Trẫm thấy Tứ nhi cũng nhiều lắm xem hắn như bằng hữu chơi thân, trẫm vẫn là vừa ý khuê nữ nhà Lưu thừa tướng, thông minh lanh lợi, hợp với tính tình Tứ nhi, tuổi cũng xấp xỉ, lại chơi thân với Tứ nhi.”

“Ừm, ngươi nói cũng rất có lý, bất quá Tứ nhi còn nhỏ, hôn nhân đại sự này, hay là chừng hai năm nữa đi, nói không chừng qua một hồi nó lại coi trọng người khác.” Lam Khuyết Dương cùng Lưu Hoài Diệp hai người bên xướng bên họa, căn bản không xem khuôn mặt lạnh băng của Ly Nghiêu vào mắt.

“Hoàng thượng, Khuyết vương, không biết Ly Nghiêu làm như thế nào, các người mới nguyện giao Tích Tứ cho ta.” Cắt ngang màn đối thoại của hai người, Ly Nghiêu nói, “Đối với Tích Tứ, Ly Nghiêu sẽ không buông tay, bất luận hoàng thượng và Khuyết vương đồng ý hay không.” Nửa câu sau này, lại mang theo vài phần nguy hiểm. Người này, các ngươi cho cũng phải cho, không cho, cũng phải cho.

“Nha? Ngươi cho là nếu trẫm và phụ vương nó không đồng ý, Tích Tứ sẽ cùng một chỗ với ngươi sao?” Lưu Hoài Diệp nói xong, Ly Nghiêu quỳ xuống, đúng mực nói, “Thỉnh hoàng thượng và Khuyết vương giao Tích Tứ cho Ly Nghiêu.”

Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương suy nghĩ sâu xa nhìn Ly Nghiêu, trong mắt hai người đều là thoáng qua tán thưởng. Lam Khuyết Dương nói, “Ly Nghiêu, lúc cha Tứ nhi sinh nó, thái y nói, nó có lẽ giữ không được, về sau mặc dù giữ được, mười mấy năm nay cũng là dựa vào thuốc thang bồi bổ. Vận Tranh cùng Vận Vanh, bổn vương chưa từng hỏi chuyện của bọn chúng, nhưng Tứ nhi, là hài tử ông trời ban cho chúng ta, ngươi có hiểu được giao nó cho ngươi, đối với chúng ta có ý nghĩa gì?”

“Ly Nghiêu biết hoàng thượng và Khuyết vương thương yêu luyến tiếc Tích Tứ, Ly Nghiêu sẽ không ly khai kinh thành, sẽ không mang hắn rời khỏi bên người hoàng thượng cùng vương gia, mà mệnh Ly Nghiêu sớm đã giao cho hắn, đây là hứa hẹn của Ly Nghiêu với Tích Tứ.”

Lưu Hoài Diệp hài lòng cười, vẫy tay để Ly Nghiêu đứng lên, “Ly Nghiêu, trẫm hiện tại sẽ không đáp ứng ngươi cái gì, nếu Tứ nhi thực coi trọng ngươi, trẫm sẽ không phản đối, nhưng nó nếu không thích ngươi, ngươi sẽ không thể lại quấn lấy nó. Muốn được tâm Tứ nhi, vậy phải xem bản lĩnh của chính ngươi.”

Thấy hoàng thượng đồng ý, Ly Nghiêu không hiểu hỏi: “Hoàng thượng vì sao không hỏi lai lịch Ly Nghiêu?”

Lam Khuyết Dương giải đáp nghi hoặc cho hắn: “Lúc Tứ nhi lần đầu tiên nhắc tới ngươi, bổn vương liền phái người đi thăm dò, ngươi cho là bổn vương cùng hoàng thượng sẽ để một người không minh bạch ở bên cạnh Tứ nhi?”

Ly Nghiêu gật đầu, hắn quả nhiên xem nhẹ mức độ coi trọng của những người này đối với Tích Tứ, còn với việc lấy được tâm Tích Tứ, Ly Nghiêu cũng không lo lắng.

“Ngươi là từ phương bắc tới, đương nhiên phải nghe qua ‘sinh tử dược’ chứ.” Lam Khuyết Dương bắt đầu hỏi chuyện thứ hai.

“Thuốc này là ‘Quan Tử tộc’ ở phương bắc sở hữu, vì phụ nữ trong tộc không thể sinh con, để bảo đảm huyết thống, cố ý bào chế loại thuốc này.” Con ngươi nửa buông xuống của Ly Nghiêu che hung dữ chợt lóe lên trong mắt.

Lúc Lam Khuyết Dương cùng Lưu Hoài Diệp nghe thấy Ly Nghiêu nói “Quan Tử tộc”, trong thanh âm lộ ra đóng băng, nhưng biết được thân thế Ly Nghiêu bọn họ cũng không vạch trần, chính là tiếp tục hỏi: “Cha Tứ nhi hắn lúc trước chính là ăn thuốc kia, mới có nó cùng hai vị huynh trưởng của nó, nhưng hai tháng trước, hắn lại có, trẫm muốn hỏi một chút, vậy là xảy ra chuyện gì?”

“Thuốc có thai một lần chỉ có thể dùng một viên, nếu một lần dùng hai viên trở lên, sẽ có thai trở lại sau một vài năm, quốc công lúc trước xác nhận dùng hai viên trở lên, sau khi sinh sản lần này nếu không ngừa thai, thì sẽ vẫn mang thai.”

“Có cách nào để giải?” Hai người vừa nghe, vội hỏi, nếu dùng thuốc ngừa thai, thân mình Tang Vận kia chịu không nổi.

“Có,” Ly Nghiêu giương mắt, “Sau khi quốc công sinh con, dùng bí dược của ‘Quan Tử tộc’, lại pha máu Ly Nghiêu, liền chặt đứt được dược tính.”

“Máu của ngươi?” Lam Khuyết Dương thận trọng hỏi, “Cần bao nhiêu? Có ảnh hưởng gì với ngươi?”

“Không nhiều, nửa bát là đủ, không có gì ảnh hưởng. Đợi sau khi quốc công sinh xong, Ly Nghiêu liền giải dược tính cho hắn.” Hai tròng mắt Ly Nghiêu sâu thẳm như giếng, ở trong cái giếng đó, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương thấy được sóng gợn.

Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương biết nhất định còn có nội tình, nhưng bọn hắn lựa chọn lặng im, giữa người yêu và Ly Nghiêu, bọn họ chỉ có thể lựa chọn ích kỷ.

………

“Vương gia hồi phủ~~~”

Nghe tiếng hô như thế, Ly Nghiêu xoay người nhìn lại, trong mắt mang theo ý hỏi.

“Ly Nghiêu, kể từ hôm nay ngươi ban đêm không cần tiến cung.” Buông điểm tâm mình thích ăn, Lưu Tích Tứ nói.

“Nói gì cơ?” Ánh mắt Ly Nghiêu lấp lánh.

“Bởi vì bổn vương quyết định quay về ở.” Lưu Tích Tứ lấy đi sách trong tay Ly Nghiêu, cười sáp lại, “Ly Nghiêu… Bổn vương nghe nói ngươi sáng nay lúc đi, bị người triệu kiến?”

“Đúng là có chuyện như vậy.” Cầm lấy một khối điểm tâm đậu đỏ, Ly Nghiêu cắn một miếng, sau đấy điểm tâm đã bị cướp đi, “Ly Nghiêu, không được ăn vị đậu đỏ, những cái khác ngươi mặc sức lấy.” Dường như sợ Ly Nghiêu lại đoạt mất, Lưu Tích Tứ đem điểm tâm Ly Nghiêu nếm qua bỏ vào trong miệng, ăn hết.

“Sao đột nhiên quyết định quay về ở? Ngươi không ở trong cung bồi quốc công?” Tâm tình Ly Nghiêu vô cùng tốt nhẹ liếm mảnh vụn dính trên môi Lưu Tích Tứ, đổi lấy lườm giận của đối phương.

“Bổn vương hối hận, bổn vương bây giờ sẽ hồi cung.” Lưu Tích Tứ xoay người bước đi, bị Ly Nghiêu kéo vào trong lòng, há miệng cắn lấy, Lưu Tích Tứ lại ở cái cắn này trong nháy mắt triệt bỏ lực đạo, chỉ lưu lại mấy vết đè trên mu bàn tay Ly Nghiêu.

“Tích Tứ, là không thích bị hôn, hay là không thích bị ta hôn?” Một ngụm kia không khiến cho Ly Nghiêu buông tay, ngược lại làm cho hắn càng ôm sát Lưu Tích Tứ, không mảy may quan tâm người xem xung quanh có bao nhiêu khiếp sợ.

“Không thích bị ngươi hôn!” Đẩy tay Ly Nghiêu ra, Lưu Tích Tứ cầm lên điểm tâm bước đi, đi vài bước, quay đầu hướng người biểu tình lạnh lùng lộ ra nụ cười ngọt ngào, “… Ngay trước mặt nhiều người như vậy…” Thi triển khinh công, Lưu Tích Tứ hướng Thanh Liễu cư của mình chạy như điên, còn chưa vào đến trong sân, đã bị người ôm lấy mang vào trong phòng.

“Điểm tâm của ta…” Khi Lưu Tích Tứ bị hôn lên, hắn chỉ kịp nhắc nhở. Ly Nghiêu một tay bỏ đi điểm tâm Lưu Tích Tứ thích ăn nhất, một tay ôm thắt lưng Lưu Tích Tứ, thỏa thích hôn lên đôi môi đỏ mọng luôn luôn bướng bỉnh, luôn luôn ưa trêu chọc của hắn.

………

“Sao quyết định quay về ở?” Lúc cơm trưa, Ly Nghiêu lại hỏi.

Lưu Tích Tứ đôi môi sưng đỏ để cho Ly Nghiêu hầu hạ mình ăn cơm, để phạt y đánh rơi điểm tâm của hắn trên mặt đất, hắn lại là đùa với chú chó. “Cũng không thể để ngươi mỗi ngày đều chạy vào trong cung nữa, nhưng để ngươi ban ngày tiến cung cũng không được, ta không muốn hoàng gia gia và cha ta biết, hai người bọn họ, một người thân mình không tốt, một người thân mình bất tiện, lại còn ít làm điểm tâm ngon cho ta. Hơn nữa, hoàng gia gia mỗi ngày ép ta uống một đám thuốc bổ, ta cũng muốn đi ra trốn trốn. Ta đã nói với phụ thân, ta mỗi sáng vào trong cung bồi hoàng gia gia, dùng cơm trưa trở về phủ. Bây giờ phụ thân có thai, hoàng gia gia cũng không lo không có việc gì làm, đám lão thần trong triều phụ hoàng cũng chuẩn cho bọn họ tiến cung bồi hoàng gia gia trò chuyện.”

Chỉ chỉ đậu tằm trên bàn với Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ há mồm. Ly Nghiêu xúc một thìa, nhưng là đút vào trong miệng mình, cũng không nhai, liền như vậy nhìn Lưu Tích Tứ, Lưu Tích Tứ cười đem miệng đến gần, lúc đang chuẩn bị nhận lấy, lại xúc một thìa tự mình ăn. Tiếng cười vui vẻ từ trong miệng Lưu Tích Tứ phát ra, “Ly Nghiêu, cũng nói ngươi quá già rồi, không làm được tiểu gia.”

Ly Nghiêu nhếch nhếch mi, khóe miệng là thật tâm cười, lại xúc một thìa bỏ vào miệng mình, chờ Lưu Tích Tứ. Phất tay để người xung quanh đi xuống, Lưu Tích Tứ tiến lên, “Ly Nghiêu, ngươi còn nợ ta một bao điểm tâm đấy.” Sau đấy, hôn lên Ly Nghiêu, ngậm lấy hạt đậu trong miệng y.

Chú thích

(1) lô hỏa thuần thanh: tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật ↑