Hồng Thần Huyết Ấn

Chương 26: Oan gia hẹp lộ




Nhạc Xương nghe nói thế, động lòng nghĩ bụng :

- “Ồ! Đúng rồi, ắt phải có một ngày ta sẽ quay trở lại, thế nhưng... lúc đó...”

Hắn cũng chẳng biết đến lúc đó thì làm sao, trực giác hắn suy nghĩ như thế mà thôi, khi hắn đến Bách Vô Cấm Kỵ lần nữa, hắn sẽ sử dụng lực lượng kinh người phóng thích số thiếu nữ bất hạnh ấy.

Bấy giờ...

Vầng trăng sáng đã xuyên mây hiện ra ngoài.

- A! Hôm nay là đêm trăng tròn cơ!

Nhạc Xương phi thân chạy một hơi vài chục trượng, bỗng trong bụng kêu ùng ục vài tiếng, tức thì cảm thấy chân tay mềm nhũn, hắn chẳng ăn uống gì hơn cả nửa ngày trời, nên bây giờ đói run cả tay chân.

Thế rồi hắn vừa chạy vừa đảo mắt quan sát xung quanh xem có những gì để lót dạ được không, hắn chạy thêm mười mấy trượng bỗng thấy trước mắt hiện ra một cánh rừng tùng bách xanh tươi, bên trái là một sườn núi hiểm hóc.

Xa xa trong cánh rừng xanh ẩn hiện vài mái nhà tranh, nước suối chảy róc rách dưới khe núi thanh vắng tuyệt tục.

Nhạc Xương bất giác nhủ thầm :

- “Ô! Đúng là một tiên cảnh thế ngoại, trong đó có nhà tranh ắt phải có người ta cư ngụ, tại sao chẳng đến đó xin chút thức ăn lót dạ, biết đâu lại có thể ở lại nghỉ ngơi một đêm”.

Hắn vừa nghĩ đến đây thế rồi chẳng do dự gì nữa, lập tức rảo bước chạy về hướng nhà tranh.

Hắn vừa đến gần nhà tranh, bỗng nghe thấy một tràng cười từ trong nhà vang ra.

Nhạc Xương bất giác mừng rằng, may mà chủ nhà chưa ngủ, không đến đỗi phải làm phiền đánh thức chủ nhân.

Trong lúc hắn định gõ cửa, bỗng nhiên dừng bước không tiến tới nữa.

Hắn cau mày đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu lắng tai nghe ngóng giây lát.

Bấy giờ, hắn không phải nghe thấy tiếng cười mà là tiếng rên rỉ...

Nhạc Xương động lòng nhủ thầm :

- “Chẳng lẽ trong chốn rừng hoang núi thẳm này cũng có hành tung của bậc hảo hớn giang hồ chăng?”

Hắn đang còn suy nghĩ, bổng nhiên trong nhà lại nổi lên một tràng cười khúc khích trong trẻo, trong tiếng cười chan chứa những nỗi dâm đãng, phóng túng.

Kế đó có một âm thanh thô lổ của nam nhân vang tới nói :

- Này em cưng, phen nầy hài lòng rồi chứ?

Một âm thanh nữ nhân vừa cười vừa nói :

- Hôm nay xem như ngươi có phần cố gắng, thế nhưng cậy vào Huỳnh Thử Lang ngươi? Hí hí, tối thiểu phải ba gã như thế, chưa chắc bản cô nương đã thỏa mãn.

- Ý ngươi muốn nói...

- Ta nói rằng ngươi chỉ biết cố gắng...

- Ngoại trừ cố gắng, chẳng lẽ ngoài ra còn...

- Chỉ nói về khâu cố gắng, ngươi cũng còn yếu lắm!

- Ai đã nói như thế?

- Bản cô nương nói, thực ra ngươi chỉ là vũ khí sáp...

- Ngươi...

- Ta đã so sánh ngươi một phen.

- Ta ư? Ngươi so sánh như thế nào nói thử xem? Miễn không phải đồ bị cắm sừng là được rồi.

- Cũng gần như thế rồi đấy, ngươi chỉ là con gà xương xẩu, ăn thì chẳng ngon còn bỏ thì hơi uổng, đành để dành khi nào buồn chán mang ra gặm đỡ.

- Ngươi chớ khinh thường ta quá thế...

- Nói sao? Ngươi không phục chăng?

- Đương nhiên, nếu chẳng tin ngươi cứ việc thử nữa xem nào.

- Hứ! Nói cho ngươi hay, bản cô nương khác với mọi người, thiên phú di phẩm, kỳ xảo tuyệt luân, người đàn ông ở thiên hạ này chỉ cần đụng phải bản cô nương một lần! Bảo đảm y cả đời không quên, bây giờ...

- Chớ nói khoác nào, ta đã thử qua rồi, cũng bất quá chỉ thế thôi.

- Vậy thì thử làm gì nữa, bản cô nương đành đi thôi.

- Đi đâu vậy?

- Tiểu tử nọ đứng ngoài sân chờ cả nửa ngày trời rồi!

- Ngươi thất đức thế?

- Hí hí, thông cảm ta phải đổi món lạ.

Nhạc Xương nghe nói đến đây, vừa tức vừa giận, mặc dù hoang sơn canh vắng nhưng mặt mày hắn đỏ bừng lên, hắn khạc mạnh một cái nói :

- Khốn nạn thật...

Sở dĩ hắn chưa lập tức rời khỏi, là, vì hắn nghe thấy giọng nói của thiếu nữ này quen quen nên hắn muốn xem qua cho biết đối phương là ai.

Mãi đến bây giờ hình như nữ nhân nọ đã phát hiện hành tung của mình, hơn nữa giọng nói của ả làm cho mình nổi giận đùng đùng.

Thế rồi hắn âm thầm vận khởi công lực, chuẩn bị nữ nhân nọ vừa bước ra là hắn sẽ bổ vào đầu ả một chưởng cho mà coi.

Bấy giờ sự đói khát, mệt mỏi biến đi đâu mắt hết.

Thình lình...

Kêu sột một cái cánh cửa mở tung ra, tức thì lộ ra một gương mặt phấn son xinh đẹp.

Nhạc Xương và nữ nhân trong nhà thoạt vừa nhìn nhau bất giác cùng lúc ngẩn người ra tại chỗ.

Nhạc Xương nhủ thầm :

- “A! Té ra là y!”

Cũng ngay lúc này Nhạc Xương bỗng thấy bóng tím thấp thoáng một cái, nữ nhân đó đã đứng sờ sờ trước mắt, y mặt một chiếc áo tơ màu tím mỏng dính, thân hình nở nang, và chỗ thần bí cũng ẩn hiện trước mắt.

Y chớp nháy đôi mắt chăm chăm nghìn Nhạc Xương, mặt lộ vẻ cười châm biếm.

Quả thật là thù nhân gặp mặt, hai mắt đỏ ngầu.

Nhạc Xương gầm hét một tiếng nói :

- Tiện tỳ, ngươi hoang dâm vô sỉ, tội ác tầy trời, hôm nay ta bảo ngươi chết không có nơi chôn xác cho mà coi, hãy thử xem chưởng nào.

Dứt lời đưa song chưởng ngay ngực đánh vào Kiên Tỉnh huyệt y nhanh như cắt.

Nữ nhân áo tím nọ khẽ đảo mình một cái tránh sang một bên ngay.

Đồng thời y nói giọng nũng nịu :

- Chao ôi! Không phải oan gia chẳng gặp nhau, trông tình hình hai chúng ta có duyên thì phải.

Nhạc Xương giận đến mồm mũi phun ra khói lửa, hắn chẳng nói năng gì hết, lập tức đổi chiêu quét vào trung môn y nhanh như chớp.

Nữ nhân áo tím đảo mình nhảy lui ra sau độ bảy thước, giả đò giận dỗi nói :

- Hứ! Quả thật đúng là chó cắn chủ nhà chẳng biết ai là người tốt bụng, người khác cầu khẩn ta biết bao lâu ta vẫn chưa bằng lòng, bây giờ cầu ngươi thì ngươi lại lên mặt với ta.

Nhạc Xương quyết tâm hạ y cho bằng được, nên hắn không thèm đếm xỉa tới lời nói của đối phương, cứ vung chưởng tấn công lia lịa.

Mặt dù hắn tổn thất khá nhiều chân lực trong Thất Xảo Mê Hồn trận, nhưng nữ nhân áo tím vẫn không phải địch thủ của hắn.

Thế nhưng thiếu nữ áo tím cũng chẳng phải là nhân vật tầm thường, mặt dù y là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm đệ tử đời thứ hai của Thất Xảo môn, thế nhưng vì y thông minh xuất chúng mưu trí hơn người, đồng thời miệng lưỡi lanh lẹ nên đã được sư phụ Thất Xảo bà bà nuông chiều, ngoại trừ đại sư tỷ Hồng San, ngoài ra võ công của y khá hơn năm vị sư tỷ kia rất nhiều.

Vì thế y mới ngang ngạnh phóng túng thành thói quen, hơn nữa cậy vào có chút sắc đẹp, nên y chẳng xem đồng môn vào đâu hết.

Trên thế gian này phàm những gì dễ đạt được thì chẳng thấy quý báu, ngược lại những gì khó đạt được trong lòng càng muốn lấy cho bằng được mới thôi.

Tâm lý của thiếu nữ áo tím là như thế đấy y thấy Nhạc Xương chẳng động lòng chút nào tới y, vì thế y đã âm thầm hoài nghi sắc đẹp của mình.

Thế rồi y chẳng những không thoái hồi, ngược lại nhảy vọt tới, khẽ phất hai tay một cái, chiếc áo to mỏng dính tự động tụt xuống luôn, tức thì lộ ra cặp ngực tròn đẫy trắng như bạch tuyết.

Y tiến tay hất một cái, tức thì chiếc áo tơ mỏng dính đã cuốn tròn trong tay, sau đó y đảo mình xoay thật nhanh cuốn áo tơ mỏng nọ lại tung ra trùm vào đầu Nhạc Xương nhanh như chớp.

Nhạc Xương đã có kinh nghiệm đối địch với thiếu nữ lõa thể, nên hắn chẳng luống cuống chút nào, khẽ đảo mình một cái lướt ra sau lưng thiếu nữ áo tím, vung chỉ điểm vào Kiên Tỉnh huyệt y nhanh như chớp.

Thiếu nữ áo tím đánh một chiêu không trúng đích, bất giác giật mình hụp người xuống, nhảy lui ra sau một trượng.

Y trông thấy Nhạc Xương không đuổi tới, quay người nhìn về hướng hắn nói :

- Này tiểu huynh đệ! Cách đây nửa tháng ngươi đã trúng Hợp Phích Hoan của Thất Xảo môn ta, đêm nay vừa đúng đêm trăng tròn, liệu ngươi chịu đựng được cơn đau đớn đó chăng? Vì ngươi mà ta cũng chẳng quan tâm đến thân thể này, ngươi hãy mau...

Nhạc Xương không đợi y nói hết lời, giận dữ la mắng :

- Này tiện tỳ hãy câm mồm lại! Bản thiếu gia nói cho ngươi hay cũng không hề chi, ta đã lấy được Thất Xảo Hoàn Chân Đơn rồi, ngươi chớ vọng tưởng lôi thôi nữa.

Thiếu nữ áo tím thoạt nghe hắn nói thế mặt mày thảm biến, trơ mắt nhìn Nhạc Xương, muốn từ nhãn thần hắn xác nhận lời nói của hắn có thật hay không?

Bấy giờ...

Một đạo sĩ thanh niên từ trong nhà tranh bước ra.

Gã ưỡn ngực bước tới khoảng giữa hai người, đưa cặp mắt ngạo nghễ quét nhìn Nhạc Xương một cái, sau đó đảo mắt nhìn về hướng thiếu nữ áo tím nói :

- Này em cưng! Dâng tới chỗ cho người ta, người ta chẳng lấy, chẳng lẽ ngươi định...

Gã nói chưa hết lời, bỗng nghe kêu cái bốp, trên má bên phải ăn phải một bợp tai, tức thì hiện ra một dấu bàn tay năm ngón đỏ lòe.

Thiếu nữ áo tím trợn ngược đôi mắt nói :

- Ngươi chớ nói lôi thôi nữa! Ta cao hứng như thế, có sao nào?

Đạo sĩ thanh niên nọ vội cúi người khẽ gật đầu lia lịa nói :

- Vâng! Vâng! Đương chiên nàng cao hứng...

- Thế nào? Ngươi chẳng cao hứng chăng?

- Ngươi muốn sao bây giờ?

Đạo sĩ thanh niên lắc đầu lia lịa đáp :

- Không! Ta ư?... Ồ! Chỉ cần nàng cao hứng là ta cũng cao hứng, ai bảo ta là chó nô của nàng nào?

- Ồ! Thế mới ngoan, nhanh lên hãy chế phục tiểu tử này lại cho ta, bản cô nương phải thừa đêm trăng tròn vui vầy một phen cho thỏa mãn mới được.

Đạo sĩ thanh niên ấp úng nói :

- Thế à...

- Ngươi không bằng lòng chăng?

Đạo sĩ thanh niên lắc đầu lia lịa nói :

- Không! Không!

- Ngươi là chó nô thì phải hầu hạ ta mới được.

Nhạc Xương đưa mắt nhìn hai người, nhủ thầm :

- “Không ngờ đạo sĩ thanh niên này lại chẳng tuân thủ giới luật, trông y mày đậm mắt to hình dạng bất phàm, tại sao lại bằng lòng làm nô bộc cho mụ dâm nữ này như vậy ư?”

Nhưng hắn lại nghĩ tiếp :

- “Thế nhưng gã bị báo ứng nên mới gặp phải dâm nữ có lòng dạ độc ác này, có điều dâm nữ này cũng bậy thật, cả người xuất gia mà y cũng dám quyến rũ...”

Hắn đang còn suy nghĩ, thì đạo sĩ thanh niên nọ đã từ từ đi về hướng hắn.

Nhạc Xương trông thấy thế, mỉm cười nói :

- Ngôi đạo viện nào lại xuất hiện một bại hoại như ngươi vậy, hãy báo danh nạp mạng nhanh lên!

Đạo sĩ nọ dừng bước lại, mục lộ hung quang chăm chăm nhìn Nhạc Xương giây lát sau đó nói :

- Nói cho ngươi hay cũng chẳng hề chi, dù sao oa nhi ngươi cũng chẳng sống khỏi đêm nay, đạo gia đại khai lòng từ bi cho ngươi được làm con ma hiểu biết.

Gã nói tới đây, quay sang nhìn thiếu nữ áo tím cười tà vang một tiếng, sau đó lại nói tiếp :

- Đạo gia là Liễu Phùng Xuân, đệ tử ký danh đời thứ hai mươi bảy của phái Không Động.

Nhạc Xương cười khẩy một tiếng tiếp lời nói :

- Liễu Phùng Xuân, bây giờ này xuân đã qua, ngươi cũng phải kết liễu cho rồi.

Liễu Phùng Xuân gầm hét một tiếng nói :

- Oa nhi! Muốn chết?

Dứt lời, lao tới phóng chưởng tấn công ngay.

Chưởng phong cuốn cuộn ập tới mạnh như vũ bão.

Nhạc Xương cũng vội vàng vung chưởng phản công.

Hai đạo chưởng lực va đụng ào nhau kêu đùng một tiếng như sấm nổ.

Nhạc Xương loạng choạng lùi ra sau năm bước liền, sau đó mới đứng tấn lại được.

Liễu Phùng Xuân thối lui ra sau hai bước, mặt lộ vê ngạo nghễ đưa mắt nhìn Nhạc Xương, gã cảm thấy rằng nội lực của đối phương hơi kém mình một bậc, thế rồi chẳng để cho đối phương có cơ hội nghỉ thở lập tức lượn mình lướt tới vung song chưởng tấn công tiếp.

Đồng thời ngay lúc này...

Bóng người thấp thoáng một cái, thiếu nữ nọ cũng từ bên hông tấn công tới.

Mặt dù Nhạc Xương biết rằng trong ngày nay hắn đã tiêu hao khá nhiều nội lực, đến bây giờ vẫn chưa phục hồi, đương nhiên khó có thể đối địch với họ.

Thế nhưng hắn bẩm sanh ngạo nghễ, hắn chẳng ớn rằng công lực của đạo sĩ thanh niên này lại cao cường hơn hắn.

Thế rồi hắn cố vận khởi nhất khẩu chân khí, vung chưởng phản công ngay.

Hắn vừa phóng chưởng tấn công, thiếu nữ nọ cũng hất tay đẩy ra hai đại kình phong ập vào trung môn hắn.

Kêu đùng một tiếng!

Đất cát bay lên tung tóe.

Cả thân người của Nhạc Xương bị chấn động mạnh văng lên giữa không, đồng thời ngay lúc này chưởng lực của thiếu nữ nọ cũng vừa ập tới thế rồi Nhạc Xương bị đánh văng xuống vực thẳm bên trái cánh rừng như diều đứt dây.