Hồng Trang

Chương 12: Ân Thanh Yên




Editor: Tô Tô Hữu Hành

***

Hồng Trang sẽ không nói những chuyện này cho Quý Hàn Sơ biết.

Ánh trăng vàng chiếu rọi màn đêm, Hồng Trang ngửa đầu, nhẹ giọng nói: "Ta phải đi."

Một lúc lâu sau Quý Hàn Sơ mới mở miệng: "Cùng ta về."

Hồng Trang cười rộ lên: "Ngươi vẫn chưa chết tâm à, ta đã nói sẽ không cùng......"

"Không phải bắt ngươi về chịu tội." Quý Hàn Sơ bất ngờ ngắt lời của nàng.

"Thế về làm gì?"

Quý Hàn Sơ trịnh trọng đáp: "Đến Ân gia nói rõ mọi chuyện."

"Sau đó thì sao?"

Dưới ánh trăng, ánh mắt của Quý Hàn Sơ nghiêm túc lạ thường: "Có thù báo thù, có oán báo oán."

Hồng Trang ngẩn ra.

Nhưng rất nhanh sau đó, nàng liền cười rộ lên.

"Không." Hồng Trang nói lại một lần nữa: "Ta không đi."

Quý Hàn Sơ im lặng thật lâu.

Nàng không biết chàng có cảm giác gì khi nghe lời cự tuyệt của nàng, người như Tiểu y tiên cũng có thể nói ra câu "Có thù báo thù, có oán báo oán" cơ đấy, đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Chàng tin nàng với Ân gia có huyết hải thâm thù, nhưng dù vậy nàng cũng không thể đi với chàng được.

Nàng không cần thứ gọi là công bằng, nàng muốn bọn họ phải trả nợ bằng máu.

Trăng đêm nay sáng vô cùng, Quý Hàn Sơ đứng trước cửa căn tiểu viện, Sao băng trên tay của chàng phát sáng lấp lánh như rắc bột huỳnh quang, tay còn lại vẫn đang nắm túi thuốc.

Bàn tay siết chặt cây quạt, siết chặt đến mức Hồng Trang còn cho rằng chàng chuẩn bị động thủ đánh nàng. Thế nhưng chàng chỉ khẽ nói: "Về với ta."

Hồng Trang bất đắc dĩ: "Quý tam, ngươi không hiểu tiếng người đúng không?"

Môi của Quý Hàn Sơ giật giật.

Hồng Trang không muốn dây dưa với chàng, nhất là câu "Về với ta" kia khiến nàng rất phiền lòng.

Nàng rút trường tiên, cả người tràn đầy sát khí.

Hồng Trang lạnh lùng nói: "Nếu ngươi có bản lĩnh bắt ta về thì cứ thử đi."

Mây đen che lấp ánh trăng, tiếng quạ kêu réo rắt, bên trong tiểu viện nổi lên từng đợt cuồng phong.

Trong màn đêm chỉ có thể thấy khuôn mặt hờ hững của cô nương váy đỏ, cùng với đôi mắt hồ ly yêu mị khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ.

Gió thổi bay tà áo của Quý Hàn Sơ, đây là lần đầu tiên chàng sử dụng vũ khí trước mặt Hồng Trang.

Tình thế lúc này như một quả bom, chỉ cần chạm nhẹ sẽ nổ ngay.

Toàn bộ cây quạt được phủ một màu đen, mặt dưới đột nhiên xuất hiện vô số thanh kim loại vừa dài vừa sắc nhọn, chúng lóe sáng dưới ánh trăng. Sao băng so với Câu nguyệt chỉ có hơn chứ không kém.

Ẩn giấu bên trong phiến ngọc chính là một thanh kiếm.

Hồng Trang hung hăng vung trường tiên thẳng đến trước ngực của Quý Hàn Sơ.

Quý Hàn Sơ nâng quạt đỡ đòn trong chớp mắt, nhưng không ngờ lực đạo của roi lại vô cùng lớn khiến cho nửa cánh tay của chàng tê rần.

Nam nhân lùi về sau một bước, không đợi chàng ổn định hơi thở thì trường tiên lại một lần nữa đánh tới.

......

Không ai chú ý đến gã gác cổng đã chết từ khi nào.

Hô hấp của Quý Hàn Sơ càng lúc càng nhanh, trái tim cũng đập mạnh. Chàng dùng toàn lực khống chế Sao băng để tránh khỏi những chiêu hung hiểm, ở chiêu kế tiếp, chàng giơ tay bắt được trường tiên.

Quý Hàn Sơ không nói gì mà chỉ nắm chặt roi, thế nhưng Hồng Trang lại có thể cảm nhận được nội lực đầy tính uy hiếp đang truyền tới, khiến lưng của nàng hơi run rẩy.

"Quý tam, ngươi lợi hại hơn ta nghĩ đấy." Đôi mắt của nàng lóe sáng, đó là sự hưng phấn khi gặp được kỳ phùng địch thủ.

Nàng nói: "Nhưng tại sao ngươi không đánh trả? Công bằng mà nói thì bản lĩnh của hai ta ngang nhau."

Quý Hàn Sơ hơi cúi đầu sau đó buông trường tiên ở trong tay ra. Thanh âm khàn khàn tưởng chừng không thể nghe thấy lại truyền rõ vào tai của Hồng Trang.

"Có thể khiến ta không muốn đánh trả cũng xem như là bản lĩnh của ngươi."

Hồng Trang nheo mắt nhìn chàng chăm chú.

Nam nhân nghiêng đầu không nhìn nàng, gương mặt lạnh nhạt như ánh chiều tà. Cho dù lúc này có thiên ngôn vạn ngữ cũng đều bị gió thổi bay.

Mây đen tan dần, ánh trăng trở về với trời đất.

Hồng Trang: "Quý Hàn Sơ, ngươi sẽ không......"

Lời còn chưa dứt, Quý Hàn Sơ bỗng quay phắt đầu lại, ngón tay đặt ở trên môi ý bảo nàng giữ yên lặng.

Chàng thấp giọng nói: "Có người tới."

......

Bên tai quả thật truyền đến tiếng bước chân lặng lẽ.

Vừa rồi mải đánh nhau nên không nghe được âm thanh gì.

Bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, chắc là nữ tử......

"Tam biểu ca, là huynh sao?"

Chưa nhìn rõ người nhưng đã nghe được một thanh âm vang lên.

Quý Hàn Sơ lùi bước về sau, ý bảo Hồng Trang đi trước.

Hồng Trang chắp tay sau lưng, liếc mắt nhìn qua một cái, lập tức nổi lên hứng thú. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Ai thế?"

Quý Hàn Sơ: "Đó là Thanh Yên, con gái duy nhất của trưởng tử bên nhà tam thẩm......"

Chàng cảm thấy mối quan hệ này hơi rắc rối nên bèn chốt lại một câu: "Là biểu muội của ta."

Thì ra là nàng ta.

Ân Viễn Nhai có hai người con gái là Ân Phương Xuyên và Ân Thê Thê, một cương một nhu.

Người trước tuyển chồng ở rể, người sau gả cho Quý tông chủ.

Cô nương đang đi đến đây là Ân Thanh Yên, con gái duy nhất của Ân Phương Xuyên.

"Nàng ta chạy tới tiểu viện xa xôi như vậy để làm gì?"

Quý Hàn Sơ: "Đêm nay lúc đi ta không tránh mọi người, khả năng muội ấy nghe được tin nên mới tìm đến đây."

Hồng Trang dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn chàng: "Vừa nghe được tin của ngươi liền vội vã chạy đến, Quý tam công tử đúng là khiến người khác yêu thích."

Quý Hàn Sơ đứng chắn ở trước người nàng, chàng nhìn về phía gã gác cổng đã chết từ lâu, thấp giọng cảnh cáo: "Đi mau."

"Đi gì mà đi? Ngươi gọi nàng ta đến đây để thuận tiện bắt ta về Ân gia chứ gì? Được đấy."

Quý Hàn Sơ đau đầu: "Hôm nay không bắt ngươi, ngươi chạy nhanh đi."

"Ta không đấy." Hồng Trang tùy tiện bước ra, nói: "Kia là con gái của Ân Phương Xuyên mà, sao ta bỏ đi được chứ? Đúng lúc ta với Ân Phương Xuyên không đội trời chung."

"Hồng Trang...... Ngươi......"

Ân Thanh Yên là đại tiểu thư của Ân gia, từ nhỏ đến lớn đều được cả nhà thương yêu. Ngày thường vẫn luôn có rất nhiều hộ vệ chuyên bảo vệ nàng ta.

Tuy hiện giờ nàng ta chỉ có một mình nhưng chỉ một lát nữa thôi sẽ có rất nhiều hộ vệ theo đến, lúc ấy cục diện khó có thể khống chế.

Thế nhưng nữ tử trước mặt lại cố tình không thèm quan tâm, thái độ bất cần đời khiến người ta cáu giận.

Ân Thanh Yên mở cửa bước vào bên trong tiểu viện.

Nàng ta mặc một chiếc váy màu xanh, bên ngoài khoác áo bào trắng, cùng với Quý Hàn Sơ xứng đôi cực kỳ. Dung mạo thanh lệ, đôi mắt hàng mày vô cùng thanh tú, mỹ lệ.

Gương mặt kia vừa nhìn thấy Quý Hàn Sơ liền lập tức lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa, thẹn thùng, đáng yêu.

"Biểu ca, huynh ở đây thật à? Vừa rồi nghe hạ nhân báo, ta còn không tin......"

Mấy câu còn chưa nói xong, nàng ta đã chú ý đến nữ nhân được Quý Hàn Sơ giấu ở sau lưng, tiếp sau đó còn có một thi thể máu thịt lẫn lộn.

Khuôn mặt của nàng ta biến sắc, ngón tay cũng phát run: "Các, các người, biểu ca...... Nàng......"

Ánh mắt của nàng ta và Hồng Trang không hẹn mà gặp, nụ cười của nữ nhân này vô cùng cuồng dã, đôi mắt thì sâu thăm thẳm. Nữ nhân rút thanh loan kiếm từ bên trong tay áo, mang theo sát ý tiến thẳng về phía nàng ta!

Tốc độ cực nhanh, không kịp trốn tránh!

Chỉ trong phút chốc, Câu nguyệt đã kề lên cổ của Ân Thanh Yên, lưỡi kiếm lạnh lẽo dí sát vào động mạch trên cổ. Dường như chỉ cần chớp mắt một cái cũng đủ để lấy mạng nàng ta, khiến nàng ta cả đầu nở hoa.

Cả người của Ân Thanh Yên lạnh như băng, lông trên người đều dựng hết cả lên.

Quý Hàn Sơ tức giận quát lớn: "Hồng Trang!"

Câu nguyệt di chuyển từ cổ lên trên khuôn mặt, bảo kiếm chém sắt như chém bùn chỉ cách gò má của Ân Thanh Yên chút xíu mà thôi.

Một sợi tóc đen nhánh nhẹ nhàng bị cắt đứt khiến nàng ta phát run.

Hồng Trang đem lưỡi kiếm vỗ lên mặt của Ân Thanh Yên, cười hỏi: "Đây là tình nhân của ngươi à?"

Lời vừa nói ra không chỉ khiến Quý Hàn Sơ mà cả Ân Thanh Yên cũng sửng sốt.

Ân Thanh Yên cắn môi, gò má đã phiếm hồng, nàng ta cúi đầu vò vạt áo, trong mắt ẩn chứa sự chờ mong.

Hồng Trang chịu thua: "Này! Kiếm vẫn đang ở trên cổ đấy, ngươi thẹn thùng cái gì!"

Sau đó lại quay đầu: "Hỏi ngươi đấy, nàng ta có phải là tình nhân của ngươi không?"

Quý Hàn Sơ nhìn nụ cười trên mặt của Hồng Trang cũng chỉ biết thở dài một hơi, nói: "Không phải."

"Ồ -----" Hồng Trang kéo dài giọng, nàng ghé vào bên tai của Ân Thanh Yên, nói nhỏ: "Vậy thì giết thôi."

Gương mặt của Ân Thanh Yên trắng bệch ngay tức khắc.

Hồng Trang bắt giữ nàng ta, giằng co với nam nhân ở đằng xa.

Quý Hàn Sơ khẽ cắn môi: "Ngươi thả muội ấy ra."

Hồng Trang mỉm cười, nàng giơ thanh kiếm lên cao lộ ra mũi kiếm nhọn hoắt. Hơi thở khát máu khó có thể che giấu.

Ân Thanh Yên la hét chói tai.

Nhưng vào lúc này bỗng vang lên một tiếng hô to.

"Đao hạ lưu nhân! [1]"

[1] Đao hạ lưu nhân: Thành ngữ Trung Quốc dùng để kháng cáo khẩn cấp người chủ trì, người thi hành án chặt đầu để cứu tính mạng người sắp bị xử chém.

Hồng Trang mất kiên nhẫn nói: "Không lưu!"

"Không được đâu, phải lưu, phải lưu."

Một thân ảnh mập mạp nhưng linh hoạt nhảy ra từ trong rừng cây, dừng lại bên cạnh Quý Hàn Sơ thở hổn hển: "Lão tam, người Ân gia, lập tức, lập tức đến."

Hồng Trang: "Lại là ai nữa đây?"

Nam nhân mập mạp chống người đứng lên, xoa cái trán đã vã mồ hôi, gương mặt tươi cười thân thiện như Phật Di Lặc. Y ôm tay nhìn về phía Hồng Trang, nói: "Tại hạ là Tạ Ly Ưu, môn chủ môn thứ hai của Quý gia ở Cô Tô. Phải chăng cô nương đây chính là vị mỹ nhân la sát võ công thâm sâu khó lường đó sao?"

Mỹ nhân? La sát?

Hồng Trang tiêu sái nâng tay vén tóc: "Hư danh cả thôi."

Tạ Ly Ưu: "Không phải hư danh, rất xứng với cô nương."

Hồng Trang gật đầu: "Quá khen."

Tạ Ly Ưu cười cười: "Nào có, từ trước đến nay Tạ mỗ khen ai cũng đều thật tình thật lòng. Không có nửa phần dối trá."

Hồng Trang nói: "Ngươi thú vị đấy."

Tạ Ly Ưu chắp tay: "Cảm ơn cô nương đã khích lệ."

Quý Hàn Sơ nhíu mày, biểu tình nghiêm túc: "Hồng Trang, thả Thanh Yên ra."

Lúc này Tạ Ly Ưu mới vỗ đùi, nói: "Đúng vậy! Nữ hiệp mau thả đại tiểu thư, người của Ân gia sắp tới rồi, đến lúc đó ngươi muốn chạy cũng khó!"

"Không vội." Tay của Hồng Trang tăng thêm sức lực, đến khi nhìn thấy sắc mặt của Ân Thanh Yên càng thêm trắng mới vừa lòng: "Ta hỏi ngươi một chuyện, nếu ngươi trả lời thành thật thì ta sẽ tha cho ngươi."

Ân Thanh Yên do dự gật đầu.

Hồng Trang giương cằm về phía của Quý Hàn Sơ.

"Ngươi thích hắn?"

Tạ Ly Ưu ôm chặt thân hình to mọng của mình, ra vẻ kinh hoàng: "Chuyện này là không thể."

Hồng Trang nhíu mày: "Ngươi câm miệng."

Tạ Ly Ưu được ngậm miệng như ý nguyện.

Ân Thanh Yên từ nhỏ đã sinh sống ở bên nhà dì. Tuy cũng là người trong giang hồ nhưng nàng ta suốt ngày chỉ ru rú ở trong nhà, nên chưa từng nghe qua lời nói trắng trợn trực tiếp như vậy. Gương mặt lập tức chuyển từ trắng sang hồng, ậm ừ nửa ngày không nói được chữ nào.

Nàng ta run rẩy bất lực, hướng đến Quý Hàn Sơ cầu cứu: "Biểu ca cứu muội."

Hồng Trang dùng tay véo lên cổ của nàng ta, cười nói: "Cứu ngươi? Để ta nói cho ngươi biết, tam biểu ca thân yêu kia đã là người của ta rồi."

......

Đôi mắt vốn đang nhìn thẳng về phía trước của Tạ Ly Ưu quẹo phải ngay lập tức.

Y ho khụ khụ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lão tam, nàng có ý tứ gì?"

Không ai đáp lời.

Tạ Ly Ưu: "Ngươi thất thân thật à?"

Im lặng, vẫn tiếp tục im lặng.

Một cỗ tức giận bò từ ngực lên đỉnh đầu, Ân Thanh Yên tức đến phát run, nàng ta cãi lại: "Cái đồ yêu nữ này, ngươi chớ nói bậy!"

"Có bậy hay không thì cứ việc hỏi biểu ca của ngươi là sẽ rõ, đúng chứ? Chính miệng hắn nói muốn cưới ta vào cửa, còn thề son sắt muốn chết cùng ta nữa đấy."

Tạ Ly Ưu: "Không thể nào......"

Quý Hàn Sơ: "...... Hồng Trang, thả Thanh Yên ra."

Tạ Ly Ưu: "......"

Mẹ nó, Quý lão tam không phủ nhận!

Ngay lập tức y cảm thấy da đầu tê dại, âm ỉ đau.

Được lắm Quý lão tam, uổng công ông đây với ngươi cùng lớn lên từ nhỏ. Còn nhớ năm ngươi tám tuổi dùng sai dược, suýt chút nữa độc chết ta. Thậm chí Thích Tẫn còn chuẩn bị quan tài đâu ra đấy, nhưng ông đây tốt bụng chưa từng so đo tính toán với ngươi!

Thế mà giờ đây ngươi có được diễm phúc này lại không kể với ta!

Hồng Trang cười hì hì: "Không thả! Chẳng những không thả mà ta còn muốn biến nàng thành con rối, một con rối nghe được, nhìn được nhưng lại chỉ có thể nghe lời ta mà thôi. Chờ đến khi ta chơi chán rồi sẽ mang nàng cho Thiên Xu sư bá nuôi sâu, không thể lãng phí thân thể nõn nà như vậy được."

Một khuôn mặt đang tươi cười xinh đẹp lại có thể nói ra những lời độc ác đến thế, hơn nữa ngữ điệu còn rất bình thản.

Nhưng cho dù là ai nghe được những lời này, đều sẽ tin rằng nàng tuyệt đối nghiêm túc.

Tạ Ly Ưu sờ lên cổ họng của chính mình, nuốt nước miếng.

Xong rồi, xong rồi.

Nữ nhân này cả người chứa độc, cho dù xinh đẹp thì y cũng không dám chạm vào đâu.

Diễm phúc này vẫn nên để cho Quý lão tam hưởng một mình thì hơn.