Tại một nhà thờ đang tổ chức một hôn lễ với vô số khách mời đáng kể. Hiện tại đây là giây phút quan trọng nhất của hôn lễ là nghi thức kết hôn, chú rể với gương mặt toát lên khí chất lạnh lùng cùng những nét đẹp ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc mặc trên thân hình cao lớn một bộ lễ phục đen cao cấp sánh đôi bên cạnh là cô dâu mặc trên thân bộ áo cưới lấp lánh tinh xảo đang yếm trên thân hình gợi cảm trắng nõn như ngọc.
Hai người đứng bên nhau khiến bao nhiêu cặp mắt tình ái thầm ngưỡng mộ pha lẫn ghen tị.
Cha xứ gương mặt ôn hòa đứng trên bục cao nhìn xuống đồi tình lữ nét đẹp hoàn hảo trước mặt.
"Chú rể hãy nắm tay cô dâu."
Vươn đôi bàn tay to lớn nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của người con gái trước mặt một cách nhẹ nhàng, cặp mắt chim ưng nheo lại quan sát từng cử chỉ của cô, giọng trầm thấp vang lên bên tai.
"Hồi hộp sao?"
Sau hành động đó của anh, đôi mắt đen long lanh ngước mặt lên nhìn khuôn mặt cương nghị của anh, thì thầm.
"Không..." - Trên môi anh đào được phủ nhẹ lớp son tỉ mỉ mỉm cười : "Có anh bên cạnh mà."
Thái độ anh không thay đổi, chăm chú nhìn cô, nụ cười như có như không trên môi mỏng của anh, cảm thấy có chút thú vị.
Nghi thức bắt đầu. Cha xứ nhìn về phía anh, không nhanh không chậm giọng nói nhẹ nhàng.
"Âu Dương Thiên Hoàng, con có đồng ý lấy Hàn Đồng Ân làm vợ không? Bất kể giàu sang hay nghèo nàn, khỏe mạnh hay bệnh tật đều mãi mãi bên cạnh yêu thương, quan tâm và bảo vệ cô ấy không?"
Âu Dương Thiên Hoàng không nhanh không chậm, duy trì vẻ lãnh đạm.
"Con đồng ý."
Ánh mắt ôn hòa của cha xứ di chuyển tầm nhìn về phía cô dâu xinh đẹp.
"Hàn Đồng Ân con có đồng ý lấy Âu Dương Thiên Hoàng làm chồng không? Bất kể giàu sang hay nghèo nàn, khỏe mạnh hay bệnh tật đều mãi mãi làm bên cạnh yêu thương, quan tâm và bảo vệ anh ấy không?"
Hàn Đồng Ân liếc nhìn gương mặt không đổi của anh, thanh âm nhẹ nhàng.
"Con đồng ý."
Vẻ mặt ôn hòa của cha xứ hài lòng với hôn lễ này.
"Mời cô dâu chú rể trao nhẫn cưới."
Người phục vụ buổi lễ chỉnh tề dâng cặp nhẫn cưới tinh tế trước mặt.
Âu Dương Thiên Hoàng chậm rãi vươn tay một tay cầm nhẫn, một tay nâng niu bàn tay mềm mại, đeo cẩn thận vào ngón áp út tay trái.
Xong!
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của anh, đeo chiếc nhẫn tinh tế vào ngón áp út tay trái.
Hoàn tất màn trao nhẫn cưới.
Cha xứ gật đầu cười ôn hòa.
"Bây giờ ta tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng, mong hai con mãi mãi hạnh phúc. Chú rể có thể hôn cô dâu của mình rồi."
Đôi môi mỏng tà mị cong lên, kéo tay cô về phía mình, cúi đầu thì thầm vào tai cô.
"Diễn phải diễn cho tốt. Ngoan."
Tấm màn trắng che mặt đã được anh vén về phía sau, một tay ôm eo nhỏ nhắn, tay còn lại nâng cằm cô lên. Cúi đầu đôi môi từ từ hạ thấp phủ lên đôi môi ngọt ngào của cô mà hôn sâu. Dưới khán đài khách mời hô to "Hôn đi, hôn đi" chứng kiến màn ngọt ngào kia thì một tràn vỗ tay vang lên.
Sau khi kết thúc hôn lễ, trở về biệt thự Thanh Các.
Biệt thự Thanh Các được xây dựng theo kiến trúc châu Âu sang trọng chỉ với hai màu đen xám và vàng nhạt, không gian mát mẻ vì tại đây nằm xa trung tâm thành phô đông người và xung quanh cây xanh được trồng rất khéo léo.
Bên trong biệt thự thiết kế tiện lợi, sang trọng, có hẳn một quầy bar bằng gỗ tinh tế bên trên kệ đựng những chai rượu ngoại đắt tiền. Đồ vật trong nhà trang trí khá đơn giản nhưng bây giờ trang trí thêm màu sắc vì hôn lễ, rải đầy những cánh hoa, ánh đèn tạo điểm nhấn.
Mở cửa bước vào căn phòng ngủ, trang trí cả một trái tim bằng cánh hoa hồng lên chiếc nệm kingsize màu trắng và đỏ.
Hàn Đồng Ân ngắm nhín đánh giá không gian căn phòng, trang trí khá tỉ mỉ, thì cửa được mở ra \*cạch\*. Nhìn thấy bóng dáng của cô, hằng giọng.
"Ai cho cô vào phòng này."
Hàn Đồng Ân quay đầu lại nhìn anh, rồi quay nhìn hình trái tim bằng cánh hoa, đưa tay bóc một chùm hoa rồi rải từ từ xuống, từ từ đáp lại anh.
"Ở ngoài có bao nhiêu tai mắt, đương nhiên chỉ có thể ở phòng tân hôn."
Âu Dương Thiên Hoàng tiến lại đẩy cô ngã xuống giường, hai tay chống hai bên.
"Cô muốn ở cùng tôi?"
Xí, bà đây không thèm cùng anh chung một chỗ. Cặp mắt đen long lay nhìn anh, khuôn mặt biểu hiện sự khinh bỉ.
"Xì, mặt tôi giống thèm khát anh lắm hả? Với lại, anh nghe không rõ hay tai bị điếc? Tôi nói bên ngoài có tai mắt, diễn phải diễn cho tốt mà."
Nói xong, đưa tay đẩy anh ra nhanh chân nhắm đến phòng tắm.
Cả ngày bị hành hạ vì cái hôn lễ chết tiệt này, giờ phải nghe Âu Dương Thiên Hoàng tự luyến này nữa khiến trong người cô bực bội, muốn đi tắm để hạ hỏa, bị anh đứng dậy chắn ngang, khiến cô bực mình quát anh.
"Tránh ra, tôi phải thay đồ."
Âu Dương Thiên Hoàng nhún nhún vai, tránh xa nhìn bóng lưng cô mà nói.
"Tốt nhất cô nên an phận. Nếu không mọi thứ họ Âu Dương cho cô, tôi đều hủy hoại tất."
Cánh cáo xong, mở cửa đi ra. Tiếng động cơ xe Mercedes-Maybach khởi động và từ từ khuất dần nơi xa, trả về sự bình yên vốn có của biệt thự.
Trong phòng tắm, Hàn Đồng Ân lẩm bẩm chửi anh, tên điên họ Âu Dương nhà anh.
Tắm xong, đã mát mẻ, thơm tho, nhẹ người như trút hết gánh nặng trên vai đi. Thân thể trắng nón mặc đồ ngủ bước ra đã không nhìn thấy bóng dáng Âu Dương Thiên Hoàng đâu, phóng xe đi rồi cũng tốt, ít ra không phải gượng ép bản thân với anh ta cùng một chỗ. Ngã người trên giường kingsize, mở mặt dây chuyền nhìn người phụ nữ hiền hoà trong đó cười khổ.
"Mẹ ơi...con nhớ mẹ lắm."
Hôn nhân này chỉ kéo dài 3 năm, 3 năm sẽ qua rất nhanh. Từng giọt nước mắt cứ thế mà chảy xuống gương mặt xinh đẹp, thêm sự mệt mỏi vốn có nên dễ dàng chìm sâu vào giấc ngủ.
........
Một tháng sau.
Sau khi kết hôn với Âu Dương Thiên Hoàng, tình hình công ty được cải thiện dựa vào thế lực nhà họ Âu Dương, thành công nắm giữ 20% cổ phần trong công ty Hàn Thị - công ty của ba cô - Hàn Ôn Vũ và cũng có phần công sức của mẹ cô - Đàm Tuyết xây dựng nên, hiện đang giữ chức vụ giám đốc. Khi quay về thì tình hình công ty không ổn định, Hàn Đồng Ân vừa không để công ty người mẹ mình xây dựng vừa những thứ xứng đáng thuộc về lại có sự trợ giúp của Âu Dương phu nhân - Huệ Vân nên đã giữ vững chỗ đứng và với hôn lễ thành công.
\*Cốc cốc cốc\*
Mải mê làm việc thì tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông trung niên bước vào nhìn Hàn Đồng Ân.
"Con với Thiên Hoàng thế nào rồi?" -Người vừa mở miệng chính là người ba nhẫn tâm - Hàn Ôn Vũ.
Hàn Đồng Ân dáng vẻ không nghênh đón, thờ ờ không thèm nhìn ông ta, chỉ chăm chú vào giấy tờ trên bàn, lạnh lùng mở lời.
"Không liên lạc 1 tháng."
Cảm thấy câu trả lời không hài lòng, Hàn Ôn Vũ tỏ thái độ giận dữ nhưng có phần kiêng dè.
"KHÔNG ĐƯỢC! CON PHẢI NHANH CHÓNG CÓ CON VỚI NÓ THÌ CHÚNG TA MỚI ỔN ĐỊNH."
Lúc này, Hàn Đồng Ân ngước mắt lên nhìn người ba của mình, nhếch miệng.
"Giờ chả phải tình hình đã ổn định hơn sao? Ông ... ba còn muốn gì nữa?"
Ánh mắt khó chịu nhìn Hàn Đồng Ân, vội vàng mở miệng lôi kéo.
"Con phải nắm được trái tim Thiên Hoàng, nó mới cho con chỗ vững chắc."
Sau khi Hàn Đồng Ân quay lại ở cùng gia đình nhà Âu Dương, trừ lúc xuất hiện ý định hôn nhân thì Âu Dương Thiên Hoàng ở bên ngoài không về nhà. Dù có về cũng không thèm gặp mặt cô.
Biết rõ vị trí của mình trong lòng Âu Dương Thiên Hoàng chỉ là con số âm. Yêu cầu có được trái tim anh ta quả là khó, kết hôn cũng vì người lớn nhà Âu Dương quỷ kế nắm thóp mới thành công đưa anh ta vào tròng chính là quyền thừa kế tập đoàn AW, không đồng ý hoặc ly hôn sớm sẽ tước quyền, khi ông nội Âu Dương - Âu Dương Nghị qua đời sẽ đưa vào từ thiện. Thế thì, Âu Dương Thiên Hoàng một mực phản đối với hôn sự lẫn suy nghĩ của ông nội càng không muốn để mất AW nên đành cưới, cũng chả mất mát cái gì. Thỏa thuận riêng với cô, cưới thì được nhưng việc ai nấy làm, không có quyền quản chuyện riêng, dù gặp ngoài đường coi như người lạ, thì vốn là thế mà.
Giờ đây, Hàn Ôn Vũ bắt cô mang thai con của anh ta, không thể nào. Hàn Ôn Vũ lúc nhận ra cô con gái quay về laj có thế lực mạnh đứng sau nên vừa kiêng dè vừa tâm tư chiếm đọat thị trường càng rộng, không ngừng thì thầm với Hàn Đồng Ân cách lấy lòng Âu Dương Thiên Hoàng.
Hàn Ôn Vũ đi lại nắm lấy tay Hàn Đồng Ân mà vỗ về.
"Ba chỉ lo cho con thôi."
Ghê tởm với sự giả tạo của ông ta, Hàn Đồng Ân rút tay ra, lạnh lùng cầm bản hợp đồng mà lật qua lật lại kiểm tra.
"Ba về lo cho người vợ với người con gái kia của ba đi."
Cảm thấy con gái này khó nghe theo sự chỉ dạy của mình, bao nhiêu năm xa cách không một lời hỏi thăm, ông ta càng đóng đạt vai người ba bận rộn khó khăn cầu mong sự thương yêu của đứa con này mới đẩy sự tham lam của ông ta lên tầm cao mới. Mở cửa bước ra, quay lại nhìn Hàn Đồng Ân đang gõ bàn phím.
"Haizz, ba biết con hận ba, nhưng ba cũng vì bất đắt dĩ thôi. Mong con hiểu và tha thứ cho ba."
Cánh cửa khép lại, Hàn Đồng Ân đưa mắt nhìn cùng với sự khinh bỉ trên gương mặt xinh đẹp kia.
........
Sau khi tan làm, thu xếp về biệt thự Thanh Các.
Bước vào đã thấy dáng người cao lớn quen thuộc của Âu Dương Thiên Hoàng đang ngồi ở sofa, hai cánh tay sải ra dựa vào thành sofa như chim đại bàng sải cánh.
Một tháng không gặp gỡ, Âu Dương Thiên Hoàng vẫn lạnh lùng, cao cao tại thượng như vậy. Hàn Đồng Ân thì khác, trở nên quyến rũ mê người, xinh đẹp khí chất trong bộ đồ công sở. Hai má ửng hồng vì nhiệt độ ngoài trời khá nóng nực tăng thêm vẻ mê người của cô.
"Từ vịt xấu hóa thiên nga, không tệ." - Giọng nói mỉa mai trêu ghẹo của anh khi thấy cô bước vào. Bản thân không muốn chấp nhận vẻ đẹp của cô.
Ngừng một chút, đứng dậy bước lại về phía cô, đưa tay nắm lấy cằm nhỏ.
"Cuối tuần về nhà ăn cơm. Họ muốn gặp cô. Hy vọng cô diễn tốt vai trò của mình, Âu Dương phu nhân."
Hôn lễ bắt buộc nên anh không có mấy phần thiện cảm với cô. Nghe được ngữ điệu của anh, hất bàn tay đang giữ cằm cô qua bên.
"Tôi cũng hy vọng anh diễn tốt vai chồng của mình, Âu Dương tiên sinh."
Quăng một câu vào mặt anh, ngữ điệu lạnh lùng, xoay người bước lên căn phòng.
Đứng tại chỗ nhìn bóng lưng nhỏ bé, môi anh khẽ nhếch lên.
"Thú vị."
Tất cả những họat động của cô trong một tháng, dù không có bên nhưng anh vẫn nắm rõ lịch làm. Hy vọng sẽ tạo thêm niềm vui cho cuộc sống khá nhàm chán này của anh.
\------Hết chương 1-----