Hợp Đồng Hôn Nhân Chí Mạng

Chương 5:




Sau khi quay về biệt thự riêng thì Âu Dương Thiên Hoàng phóng xe đi ra ngoài. Hàn Đồng Ân dự định sẽ ở nhà thư giãn thì tiếng chuông điện thoại vang lên hồi chuông, cầm điện thoại nở nụ cười.

"Bảo bối, cậu đang ở đâu?" Thanh âm ngọt ngào của Hàn Đồng Ân khiến người bên kia cười vui vẻ.

"Cậu thoát ngôi nhà lớn kia rồi sao?" Cô gái giọng nói vui vẻ tiện thể trêu chọc cô. Cô nàng này là Vương Tâm Đoan, thân nhau từ thời đi học cho đến bây giờ. Bất cứ chuyện gì cũng chia sẻ. Hảo tỷ muội, hảo bằng hữu.

"Vừa mới về, cậu ở đâu tớ tới bù đắp cho cậu." Đêm qua tới sáng ở nhà lớn của Âu Dương nên lúc sáng Hàn Đồng Ân không thể đón cô bạn này, đành để cô ủy khuất về chỗ một mình.

"Bảo bối của cậu đang ủy khuất đấy, cậu lo liệu thỉnh tội đi." Giọng nói của cô nàng bên kia đang nũng nịu vừa cười vui vẻ với cô.

"Được được, thay đồ ngon ngọt tới cho cậu nếm. Địa chỉ cậu chọn." Đứng trước gương soi bản thân vừa cầm điện thoại vừa lựa đồ mặc, khuôn mặt vui vẻ.

"Cậu nói đó nha, chứ người ta không thấy cậu ra đón, ủy khuất chết người ta rồi." Cô nàng nũng nịu với Hàn Đồng Ân.

"Đoan Đoan nhà ta đừng ủy khuất nữa, gặp mặt tớ sẽ bù đắp."

"Tiểu Ân, tớ đợi cậu ở quán cafe khu mua sắm ở trung tâm thương mại. Giờ người ta đi sửa soạn, rồi gặp cậu. Thế nhé! Moa." Nói xong, cô nàng cúp mặt. Hàn Đồng Ân để điện thoại trên giường, mau chóng sửa soạn đi gặp Vương Tâm Đoan.

...

Lúc đi học, Vương Tâm Đoan tính cách khá lập dị, thật ra cô nàng không thích quan tâm đến con người giả tạo nên trưng khuôn mặt khó gần, nhưng nhan sắc lại khiến các anh chàng mê mệt, nhiều lần tỏ tình nhưng bị cô từ chối, nên khiến nhiều cô gái ghen ghét, đố kị, nhiều tên có người yêu còn tỏ tình cô, không ít lần có người thấy bộ dạng yếu đuối của cô nàng mà bắt nạt đều bị cô nàng đánh cho một trận. Một hôm vô tình thấy Vương Tâm Đoan bắt nạt thì thì Hàn Đồng Ân tính không lo chuyện bao đồng nhưng thấy sau lưng cô ấy có người đánh lén, nên "trượt tay" ném viên đá về phía sau , chạy tới lôi cô nàng chạy trốn. Chạy đến một nơi thấy không bóng người nào đuổi theo, Hàn Đồng Ân buông tay Vương Tâm Đoan ra rồi bước đi, thì giọng nói Vương Tâm Đoan cất lên :

"Dù gì cũng cảm ơn cậu." Tiếng nói khiến Hàn Đồng Ân dừng bước, tháo mũ trùm đầu xuống, quay lại nhìn khuôn mặt bị thương của Vương Tâm Đoan rồi quay lại đi.

"Ừm." Chỉ quăng lại Vương Tâm Đoan một từ ngắn gọn rồi đi, ngồi lên hàng ghế, mới nhận ra đây là công viên nhỏ gần trường. Đưa tay sờ vết thương, cơn đau rát khiến cô nàng rên một tiếng, vết máu đỏ in lên tay cô. Môi cô nàng nhếch lên, cô gái kia còn lạnh lùng hơn cô. Đột nhiên chai nước ở trước mặt, ngước mắt lên nhìn. Hàn Đồng Ân thấy Vương Tâm Đoan bị thương nên đi mua nước với thuốc.

"Cầm đi." Hàn Đồng Ân tất cả đồ cô mua vào tay cô, ngồi bên cạnh.

"Sao lại cứu tôi?" Đôi mắt long lanh nhìn khuôn mặt của Hàn Đồng Ân ngồi bên cạnh.

"Ngứa mắt bọn họ thôi." Hàn Đồng Ân đưa tay vặn mở chai nước phần của mình.

"Cậu không khó gần như bộ dạng của cậu." Dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt chăm chú nhìn Hàn Đồng Ân.

Hàn Đồng Ân vươn tay cầm lấy miếng bông thêm chút nước muối chấm lên vết thương ngay khóe môi Vương Tâm Đoan, "ouch" một tiếng.

"Con gái được khuôn mặt này, đánh nhau cũng đừng cho người ta đánh vào mặt chứ?!" Chăm chú sơ cứu vết thương cho cô nàng.

"Sao quan tâm tôi?" Ngồi yên để Hàn Đồng Ân sơ cứu vết thương.

"Muốn lo chuyện bao đồng, làm người tốt thì làm cho tốt luôn." Bôi thuốc lên vết thương, nhẹ nhàng không khiến cô nàng đau, lại thổi thổi.

Chỉ một cuộc đơn giản vậy thôi, khiến Hàn Đồng Ân và Vương Tâm Đoan thân thiết rồi trở thành bạn thân, nhìn nhận nhiều ưu điểm lẫn khuyết điểm của nhau, đôi khi cãi nhau nhưng lại mau chóng hòa giải, gặp chuyện vui buồn cũng vậy, quyết định như nào không hổ thẹn lương tâm, thì cùng nhau ủng hộ, che chở cho nhau.

.....

Hiện tại nghĩ lại hoài niệm lúc mới đầu gặp, Hàn Đồng Ân bật cười, thay đồ rồi makeup xinh, phóng xe đi tới chỗ hẹn.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Tại trung tâm mua sắm

Quán coffee

Hàn Đồng Ân nhìn thấy dáng vẻ Vương Tâm Đoan, phóng thật nhanh ôm chằm cô bạn thân của mình. Nhận được cái ôm bất ngờ, Vương Tâm Đoan quay mặt lại cười, đưa tay nựng cằm cô.

"Aww, tớ nhớ cậu chết mất." Đứng dậy, hai cô nàng ôm nhau thắm thiết.

"Tớ cũng nhớ cậu quá đi." Xoa xoa lưng cô.

Cả hai cùng đi dạo quay mua sắm hết chỗ này đến chỗ khác, cười nói vui vẻ, xinh đẹp cũng khiến cho các chàng nhìn theo, đôi khi có vài anh bạo dạn đến xin cách thức liên lạc đều bị hai cô đuổi khéo. Đến cửa tiệm quần áo, nhìn thấy cái áo khá hợp với Vương Tâm Đoan, được thiết kế tinh xảo, đẹp mắt , thời thượng.

Cô nhân viên bước ra đón tiếp :

"Mời hai vị ạ" Đưa tay ra mời, đi nhanh lại phía hai cô, nở nụ cười mời khách.

"Lấy cái đó cho tôi." Hàn Đồng Ân đưa tay chỉ về phía cái áo cô quan sát nãy giờ.

Cô nhân viên đi lại lấy xuống một cách cẩn thận. "Qúy khách thật khéo mắt, chiếc áo này vừa nhập về, số lượng có hạn."

"Vừa hay, tôi cũng thích chiếc áo đó, tôi ra giá gấp hai, gói lại cho tôi." Chiếc giày cao gót vang nhẹ phía sau, cô nàng mặc bộ áo hở bạo, lộ bầu ngực to tròn, khuôn mắt sắc sảo với makeup đậm, đi cùng hai cô nàng khác.

Tiếng nói của cô nàng sắc sảo kia làm ba người quay sang nhìn.

"Thưa, quý khách này đã chọn trước ạ" Cô nhân viên vội vàng giải thích.

Ánh mắt của cô nàng kia đanh thép quát lại cô nhân viên.

"Gấp ba" Giọng đanh chua của cô ả lại ra giá. Từng bước từng bước cô nàng đi lại dừng chân trước mặt Hàn Đồng Ân và Vương Tâm Đoan. "Thứ như cô cũng xứng mặc đồ hiệu sao? Dù mặc cũng chả che hết mùi rẻ tiền của cô"

Hàn Đồng Ân nhìn cô ả, nhíu lông mày thanh tú, lục lại trí nhớ hình như mình đâu có quen, có xích mích đâu : "Tôi không quen cô, hà cớ gì đắc tội thế?"

"Tất cả tại tiện nhân mày giành lấy anh Thiên Hoàng của tao" Cô ả nghiến răng, dùng bàn tay móng nhọn đưa sơn màu đỏ chói kia đẩy cô. Hai cô ả bên cạnh ả cũng thêm dầu thêm lửa vào. "Đồ không biết xấu hổ, hồ ly tinh, tiện nhân..."

Hàn Đồng Ân đã hiểu ra vấn đề, thì ra là bạch liên hoa tới trả thù, đôi môi anh đào nhếch lên : "À, hiểu rồi. Cô không có được bản lĩnh bám anh ta lại không cho tôi bám sao?" đưa tay che miệng cười.

Vương Tâm Đoan đỡ Hàn Đồng Ân khi bị cô ả đẩy, bước lên đẩy lại cô ả, chỉ thẳng vào mặt : "Này, đừng đụng tay đụng chân."

Hàn Đồng Ân rút ra tấm thẻ đen quyền lực, giàu có, nhìn cô nhân viên đáp : "Chiếc áo này, tôi trả gấp 5" nhếch môi cười nhìn về phía ả.

"Mày đúng thật không biết xấu hổ, tiền của anh ấy cũng mặt dày xài." Cô ả nghiến răng nghiến lợi quát to.

"Tôi xài tiền của chồng tôi, chả lẽ tôi không xài đưa cô xài?" Vươn tay nắm chặt cằm cô ả, khiến cô ả mặt mày nhăn nhó, nói xong cô hất cằm cô ả qua bên.

"Mày....tao sẽ cho mày đẹp mặt sau." Cô ả hứa hẹn, quay giày cao gót đạp mạnh xuống sàn vang ra âm thanh chói tai. "Không mua nữa, đi" bóng dáng ba cô ả đi xa.

Hàn Đồng Ân cùng Vương Tâm Đoan nhếch môi : "Tự mình rước nhục" vừa nói vừa cười đưa thẻ quẹt cho cô nhân viên.

Cô nhân viên đưa đồ đã gói cùng thẻ quẹt, cung kính chào : " Đồ của quý khách đây ạ, cảm ơn. Hẹn gặp lại quý khách", hai cô nàng quay chân bước đi, cô nhân viên thở phào nhẹ nhõm, may mắn chưa đắc tội ai, không lại phiền phức.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\*\*\*\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-