Hiện tại, cảnh tượng trước mắt làm cả ba người đàn ông nhíu mày khó chịu, cả đám ức hiếp hai người con gái yếu ớt. Người nằm nằm bất động, người thì chắc không khá hơn.
Cả đám thủ vệ hùng hồn, mặt mày hung dữ chỉa thẳng về phía ba người : "Không liên quan, biến."
"Ồ, cậu nghe gì không?" \- Quách Tuấn Hiên trông mặt mày dễ gần, tính cách họat bát hơn hai người kia, nhưng anh vẫn là nhân vật máu lạnh với người khác.
"Nghe rất rõ." \- Tạ Đình Khang tháo lỏng cúc áo ở cổ tay.
"Từng người hay thôi, lên tất cả đi. Đỡ mất thời gian." \- Đưa tay khiêu khích một đám trước mặt. Vẻ mặt khoái chí.
Cả đám thủ vệ kia cùng nhau xông lên. "Tụi mày tự tìm cái chết, đừng trách ông đây cho chúng mày toại nguyện."
"Nói nhiều, lên đi." \- Hai người kia cùng đồng thanh.
Âu Dương Thiên Hoàng bất ngờ khi nhận ra vợ của mình \- Hàn Đồng Ân đang ôm cô gái đang bất tỉnh nhân sự trong lòng. Tại sao cô ở đây? Hàng ngàn câu hỏi đang hiện trong đầu thì thấy đám thủ vệ kia chạy lên.
Tạ Đình Khang cùng Quách Tuấn Hiên bay vào đạp tên này, đá tên kia. Âu Dương Thiên Hoàng thì chạy lại đỡ Hàn Đồng Ân ảnh hưởng tác dụng của rượu mà cơn say ập đến đúng lúc.
"Này!!!" \- Âu Dương Thiên Hoàng vỗ nhẹ vào má ửng hồng vì rượu của cô. Mũi anh đánh hơi trên người cô toàn mùi rượu Whiskey. Nếu không xuất hiện kịp thời, thì hậu quả ra sao? Cô gái chết tiệt này xem nhẹ sự an toàn của bản thân đến vậy sao?
Quánh Tuấn Hiên và Tạ Đình Khang xử lý đám người ở đây. Tên Ngụy tổng mập mạp kia run cầm cập, quỳ xin tha mạng. Âu Dương Thiên Hoàng đặt nhẹ Hàn Đồng Ân xuống, dáng vẻ lạnh lùng xoay xoay cổ tay đi tới từng bước đứng trước mặt ông ta.
Ngụy tổng mập mạp chấn động tinh thần khi nhận ra người trước mặt là ai, vội vàng xin tha : "Âu Dương thiếu, tha mạng."
"Động vào cô ấy chưa? Cái tay bẩn thỉu nào của mày động vào cô ấy?" \- Cặp mắt chim ưng lạnh lùng nhìn vào mặt tên khốn ở trước mặt.
"Thưa ngài, là....hai tay...." \- Ông ta run cầm cập, ngay cả trả lời cũng hết sức sợ hãi.
"Chặt tay ông ta đi." \- Quách Tuấn Hiên nở nụ cười gian xảo nêu lên ý kiến khi đang đạp một tên thủ vệ dưới chân.
Một tên thủ vệ khác thấy con dao dưới đất, cầm lấy lao lại như con thiêu thân về phía Quách Tuấn Hiên. Nhanh chóng né qua, đấm một cú ngay cổ họng khiến tên kia rên còn không đuợc, chỉ biết quỳ xuống ôm đau đớn.
"Muốn giết tao? Mày chưa đủ trình. Lũ tép riu!." \- Đưa ngón tay cái chỉa xuống dưới, đá con dao văng xa.
Đám thủ vệ không gãy tay cũng gãy chân, phế vật cả lũ, đánh giá tình hình.
"Tiểu Thiên, tới cậu. Bên bọn này xong rồi. Tên đầu xỏ cho cậu."
"F\*\*k!!!!!!!" \- Anh dường như mất kiểm soát. \- "Người phụ nữ của Âu Dương Thiên Hoàng tao mày dám động?".
Câu này khiến cho tất cả mọi người đều chấn động. Tạ Đình Khang càng chân động hơn khi biết tin cô gái nhím này là người phụ nữ của Âu Dương Thiên Hoàng.
Ngụy tổng kia vôi vàng cúi đầu sát đất, nắm hai bàn tay lại xin tha mạng : "Tôi không biết, nếu biết 100 cái mạng của tôi còn không dám. Xin ngài tha cho tôi."
Âu Dương Thiên Hoàng sút vào bản mặt ông ta. Chết tiệt! Rút điện thoại gọi, không qua 2 hồi chuông thì bên kia đã nghe máy thì nói gì đó thì cúp máy. Sắc mặt của Quách Tuấn Hiên và Tạ Đình Khang biết chuyện gì sắp xảy ra.
Không qua năm phút, ba chiếc ô tô ập tới, rất nhanh cung kính : "Boss."
"Bắt không xót một tên." \- Truyền lệnh xoay quay người cúi xuống bế Hàn Đồng Ân lên : "Khang, cô gái kia giao cho cậu. Còn ông ta, cho cậu hành hạ đấy Hiên. Nhưng phải còn sống, tôi đích thân xử."
"Ok." \- Cả hai đồng thanh.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Biệt thự riêng của Âu Dương Thiên Hoàng
Âu Dương Thiên Hoàng bế Hàn Đồng Ân lên phòng. Đặt nhẹ nhàng cô nàng xuống giường mềm mại. Đứng dậy thì cô nàng nắm cravat của anh kéo xuống. Đưa tay ôm cổ anh.
"Khuôn mặt anh thật giống tên biến thái kia nhaa." \- Giọng nói yếu ớt vang bên tai, ánh mắt long lanh, hai bên gò má thì ửng hồng.
"Em nhìn rõ tôi là ai?" \- Chống hai tay trên giường, chau mày nhìn cô nàng say rượu dưới thân.
"Đừng chau mày, làm điệu bộ đó rất giống với Âu Dương Thiên Hoàng kia." \- Đôi môi anh đào của cô khẽ thì thầm vào tai anh.
Tên biến thái Âu Dương Thiên Hoàng? Cô nói anh sao? Không nên chấp với người say, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
"Tiểu bạch kiểm anh còn có vài phần tư sắc đó." \- Vừa nói cô vừa cắn rồi lại hôn, gặm nhấm cái yết hầu của anh. Tay không yên phận mà cởi nút áo anh, luồn tay vào trong mà cảm nhận ngực anh.
Ực....cổ họng anh bắt đầu di chuyển, thân thể lại nóng. "Cô biết mình đang làm gì không?" \- Khó khăn mà gầm nhẹ một câu. Thân dưới đã có phản ứng rồi.
Hiện tại, dáng vẻ cô không quan tâm anh nói cái gì, tiếp tục làm loạn, ngày càng bạo hơn chạm ngực di chuyển từ từ xuống đặt tay trên vật đàn ông của anh.
"Cô đang đùa với lửa đấy." \- Cảm nhận bàn tau cô đang mân mê nơi ấy của bản thân, gặp chút khó khăn.
Bắt đầu, bàn tay to lớn của anh xé tọac cái váy quyến rũ của cô trên người, hiện lên vẻ đẹp của thân thể cô phơi bày trước mắt anh.
Cúi xuống, hôn từ cổ trắng thon của cô, bàn tay ôm trọn bầu ngực làm cô phát ra âm thanh hoan ái : "Ưmmm....ứmmm..." di chuyển đôi môi xuống từ từ dừng lại nhũ hoa ngự trên ngực cô mà cắn khiến cô cứ phát ra âm thanh ấy.
Cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô buông lỏng, thì anh ngước mặt nhìn cô. Ngủ rồi? Châm lửa xong ngủ sao? Âu Dương Thiên Hoàng chau mày khó chịu, lấy mền phủ trên thân thể cô.
Chết tiệt!
Cô cứ thế mà ngủ sao?
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\*\*\*\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-