Lục Dương bước vào quán Timo, đảo mắt khắp nơi tìm kiếm Kim Ngọc. Anh lấy cớ đặt cà phê cho cả văn phòng đề hỏi dò về Kim Ngọc, người anh hỏi dò lại là chị Nhiên, bà chúa mê trai đẹp.
Chị Nhiên thấy anh xuất hiện thì mắt đã biến thành hai quả tim hồng từ bao giờ. Nhưng mặc kệ cho chị hết sức làm duyên làm dáng, anh lạnh lùng hỏi:
"Tôi muốn hỏi về Kim Ngọc. Cô ấy hôm nay không đi làm sao?"
Chị Nhiên chưng hửng vì mất cả buổi đong đưa lại chỉ nhận được sự hững hờ của trai đẹp. Anh hỏi về Kim Ngọc, chị em tốt của Nhiên nên chị vui vẻ đáp ngay:
"À! Kim Ngọc. Cô ấy hôm nay báo bệnh không đi làm ạ."
Lục Dương lo lắng hỏi lại ngay:
"Cô ấy bệnh sao, cô ấy bị bệnh gì?"
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh khi hỏi về Kim Ngọc cũng khiến cho Nhiên vô cùng bất ngờ. Cô đáp:
"Tôi cũng không biết. Mà anh là ai? Sao lại hỏi về Kim Ngọc?"
Lục Dương chẳng muốn để ý câu hỏi của chị Nhiên, anh bấm số gọi cho Kim Ngọc, trong lúc đợi cô bắt máy thì anh nói với Nhiên:
"Cô mang cà phê lên phòng Marketing của OCB dùm tôi. Nói họ là sếp đã trả tiền."
Nói xong thì anh quay người rời khỏi quán. Chị Nhiên chăm chú nghe dặn dò nhưng sau đó thì tá hỏa nhìn theo bóng người đàn ông đang xa dần. Chị Thu suýt thì đã ngất tại chỗ khi biết người mà mình vừa nói chuyện cùng chính là CEO quyền lực của OCB, đã vậy anh ta còn đang hỏi thăm về Kim Ngọc. Chị Nhiên vừa thấy có chút ghen tị với cô em này vừa vui vẻ hí hửng tự nói với lòng:
"Trời ơi! Kim Ngọc ơi! Công lao chị để em đi giao cà phê cho OCB bây giờ đã được đền đáp rồi. Còn được CEO để ý, cuộc đời em đã đến lúc lên hương rồi."
Lục Dương gọi mãi cho Kim Ngọc mà cô không bắt máy nên vô cùng lo lắng. Anh quyết định chạy xe về nhà xem thử xem. Trên cả quãng đường về nhà anh không ngừng gọi điện, lòng nóng như lửa đốt.
Về đến nơi, anh vội vàng mở toang cửa rồi chạy vào trong tìm kiếm Kim Ngọc. Cô không có trong phòng ngủ, cả phòng vệ sinh hay bất cứ phòng nào cũng không thấy cô. Chiếc điện thoại rè rè rung lên, nó bị cô bỏ quên ở trong phòng vệ sinh.
Lục Dương đang định bấm gọi cho thám tử để tìm manh mối thì nghe bên ngoài cửa có tiếng nhấn bàn phím. Anh chạy vội ra ngoài xem thì thấy Kim Ngọc ho sù sụ bước vào, trên tay còn cầm túi thuốc và cả đồ ăn liền ở siêu thị.
Cô vừa quay qua nhìn thấy sự hiện diện của anh thì vô cũng ngỡ ngàng. Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô, dáng vẻ tiều tụy đáng thương của cô làm trái tim anh đau nhói. Cô ngạc nhiên hỏi:
"Sao anh lại về nhà giờ này? À, anh về lấy thêm đồ phải không?"
Kim Ngọc xỏ dép đi trong nhà vào, định cứ thể mà bước qua Lục Dương vừa đi được nửa bước đã bị đã bị anh giữ tay lại. Anh đứng đối diện cô, nhìn cô bằng ánh mắt chứa chan sự lo lắng. Cô cũng nhìn anh, vừa hoang mang vừa chờ đợi.
Lục Dương không làm gì khác, anh nhìn cô một lúc rồi lấy túi đồ ăn và thuốc của cô. Giọng điệu mang phần trách móc
"Bệnh mà chỉ ăn mấy thứ vớ vẩn này thôi sao? Vào phòng nằm nghỉ đi, tôi nấu gì đó nóng sốt cho cô ăn."
Nói xong anh quay người đi thẳng về bếp lấy tạp dề. Kim Ngọc không muốn phiền anh thêm, hơn nữa trước kia cô bị bệnh một mình cũng quen rồi.
"Không cần đâu mà. Chỉ là cảm nhẹ. Tôi ăn tạm rồi uống thuốc là khỏi thôi. Anh còn nhiều việc mà, mau đi làm đi.
Đừng quan tâm đến tôi."
Anh bất ngờ quay lại, tấn cô vào bàn ăn khiến cô căng thẳng ra mặt. Anh cất giọng đe dọa mà ánh mắt lại rất ấm áp:
"Bây giờ cô muốn tự vào phòng hay để tôi bế?"
Kim Ngọc nghe đến đây thì mặt đỏ tía tai, ngoan ngoãn nghe thuận theo lời anh. Cô lắp bắp nói:
"Được rồi. Tôi vào phòng."
Lục Dương vào bếp, một loáng đã nấu cho Kim Ngọc một tô cháo thịt bằm thơm nức mũi. Anh bưng cháo vào tận phòng cho cô. Vì quá mệt nên trong lúc đợi anh cô đã thiếp đi lúc nào không hay.