Hai tháng sau...
Hai chiếc xe sang trọng dừng lại trước một tiệm hoa ở một vùng quê nhỏ. Bên trong đó, có một nam một nữ đang loay hoay sắp xếp những bó hoa sao cho thật đẹp mắt. Thỉnh thoảng, cô gái trẻ khẽ ngẩng mặt lên nhìn chàng trai rồi mỉm cười. Cô dịu dàng lau đi vết bụi vương trên má anh. Cảnh tượng đó sao lại dịu dàng và ngọt đến vậy...
"Thật là... Ngọt còn hơn cả mật ong."
Mục Trì Khiêm nắm tay Doanh Doanh đi vào trong, anh còn chậc lưỡi rồi buông lời trêu ghẹo. Bên cạnh hai người còn có Vương Thừa Vũ và Tuyết Anh, trên tay Vương Thừa Vũ còn ôm theo một cục bông di động mềm mại, đáng yêu vô cùng.
"Tôi nói cặp tình nhân hai người có cần phải phát cơm chó mọi lúc mọi nơi như vậy không hả? Thật là ganh tị tới muốn nổ phổi luôn rồi."
Hoài Phong không giấu được nụ cười, anh chậm rãi đi về phía họ rồi trầm giọng hỏi.
"Các người lại đến để báo tôi đó hả?"
"Phải phải! Buồn chán quá nên đến đây để báo hai người một vài ngày."
"Haizzz! Mục Trì Khiêm à, trong tất cả các người anh là người báo nhất rồi đó."
Mục Trì Khiêm không trả lời mà chỉ lớn tiếng cười rất vui vẻ. Từ sau chuyện của Tuyết Anh, anh đã xem cậu trai trẻ này giống như anh em tốt của mình. Bất kể là khi Hoài Phong gặp khó khăn gì, anh đều sẵn lòng giúp đỡ mà chẳng chút mảy may nghĩ ngợi. Thỉnh thoảng, họ sẽ lại cùng nhau đến thăm Hoài Phong, cùng anh trải qua một ngày dài bình yên và giản dị.
Hôm nay cũng thế, gác lại những bộn bề bon chen ngoài kia, họ lại đến thăm anh, lại muốn trải qua một ngày cuối tuần giản dị ở nơi đây.
"Sao nào! Hôm nay lại muốn chơi trò gì đây?"
Hoài Phong nhíu mày nhìn anh rồi hỏi. Mục Trì Khiêm khẽ mỉm cười rồi trả lời.
"Cũng không có gì, hôm nay rảnh rỗi lại muốn hóa thân làm nông dân thôi mà."
"Vừa hay hôm nay đang là mùa thu hoạch ngô, có muốn trải nghiệm một chút không?"
"Vậy... tôi không khách sáo đâu."
Hoài Phong cười cười rồi quay sang nói với Tiểu My.
"Hôm nay chắc phải đóng cửa sớm rồi."
Tiểu My bước về phía anh, cô mỉm cười dịu dàng nói.
"Không sao! Lâu lâu cũng nên nghỉ ngơi một chút."
"Tiểu My! Để chúng tôi giúp cô dọn dẹp."
"Vậy thì làm phiền mọi người rồi."
Tiểu My xoay người đi ra cửa, Hoài Phong đứng đó nhìn theo bóng lưng cô. Nếu không có cô ấy, có lẽ cũng đã không có anh của ngày hôm nay.
Năm đó, cuộc sống của anh giống như rơi xuống vực sâu tăm tối, không chút ánh sáng, không có chút hy vọng gì của ngày mai. Là cô ấy xuất hiện, mang cho anh sự ấm áp và hy vọng, cô ấy cho anh tình yêu, dìu anh bước ra khỏi những ngày tháng tăm tối nhất. Cô ấy là ánh sáng, là thiên thần của cuộc đời anh.
"Hai người dự định khi nào sẽ kết hôn?"
Mục Trì Khiêm nhỏ giọng hỏi. Vương Thừa Vũ cũng chen vào một câu.
"Người ta là con gái, đừng để người ta chờ quá lâu."
"Đợi hai người nói thì tôi đã sớm sắp xếp xong cả rồi. Cuối năm nay chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới."
"Chậc! Phải vậy chứ! Đến lúc đó tôi nhất định sẽ tặng một món quà thật lớn."
"Được! Lão già, tôi đợi món quà đó của ông."
"Ha ha... Cứ đợi đi, tuyệt đối không làm cậu thất vọng."
[...]
Cánh đồng ngô bao la bát ngát, những người nông dân chất phác cũng đang chuẩn bị để thu hoạch ngô. Cởi bỏ lớp tây trang sang trọng lịch lãm, Mục Trì Khiêm và Vương Thừa Vũ khoác lên mình bộ quần áo nông dân giản dị, chân mang dép tổ ong hòa cùng mọi người ra đồng thu hoạch ngô.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người họ đến nơi này, mà họ đã từng đến đây rất nhiều lần rồi. Nhiều lần đến nỗi những người nông dân ở đây đều nhớ rõ gương mặt của họ. Vậy nên họ đã hòa nhập rất tốt với cuộc sống bình dị này.
Dù làm việc vất vả nhưng cảm giác lại thoải mái gấp trăm lần so với những mưu mô tính toán của giới thượng lưu ngoài kia. Con người ở đây chất phát thật thà, tốt bụng lại còn rất tốt tính chứ chẳng giống như những người ở nơi phồn hoa kia, lúc nào cũng mưu tính đủ điều.
Ánh chiều tà ngả nắng hoàng hôn, mọi người cũng vừa thu hoạch xong một cánh đồng ngô rộng lớn. Họ vui vẻ gọi nhau cùng trở về.
Dưới tán cây ngô đồng rợp bóng ánh hoàng hôn, Doanh Doanh và Tiểu My đã chuẩn bị xong bữa cơm chiều tuy đơn sơ nhưng lại rất thịnh soạn. Từ đây nhìn ra xa có thể thấy bao la bát ngát mây trời. Dưới bầu trời nhuộm màu hoàng hôn, những cánh đồng ngô xanh mênh mông rộng lớn.
Doanh Doanh đứng đó, đôi mắt xinh đẹp lặng lẽ nhìn về phía xa xa kia. Cảnh vật nơi này thật là bình yên quá, chẳng giống với nơi đô thị phồn hoa kia. Giá mà cô có thể ở đây, cất lên một căn nhà nhỏ, đào một cái ao để nuôi cá và trồng thêm một ít ra. Buổi sáng sẽ cùng anh ra đồng, đêm về lại ngồi tựa vai, kể nhau nghe những vui buồn bất chợt. Cuộc sống cứ trôi qua bình yên như thế, thật tốt biết bao nhiêu.
Nghĩ đến đó thôi, trong lòng cô lại lâng lâng khó tả. Doanh Doanh thật sự muốn bỏ hết tất cả để cùng anh trải qua nửa đời còn lại bình dị như thế thôi. Chỉ là cô hiểu, trên vai anh còn có bao nhiêu thứ phải lo toan. Vậy nên cô thương anh nên cũng chẳng dám nói ra sợ sẽ khiến anh phải phiền lòng. Ước mơ nhỏ nhoi đó, e là phải rất rất lâu nữa mới có thể thực hiện được.
"Chị hai! Đang nghĩ gì vậy?"
Tuyết Anh đứng bên cạnh cô từ lúc nào, nhìn thấy cô tự cười một mình thì cô ấy liền nhỏ giọng hỏi. Doanh Doanh quay sang nhìn cô ấy rồi mỉm cười, cô chỉ lắc đầu rồi buồn buồn nói.
"Chị đang nghĩ cuộc sống ở đây thật bình dị quá. Cảnh vật bình yên, con người lại tốt tính. Có thể sống ở đây thật là một điều hạnh phúc.
"Đúng vậy! Nếu có thể em cũng muốn ở đây, cùng với người mà mình yêu thương nhất trải qua hết nửa đời còn lại ở chốn bình yên này."
Nghe Tuyết Anh nói, cô lại mỉm cười. Thật không ngờ tới, hóa ra cũng có người ôm ước vọng nhỏ nhoi giống như cô.
Buổi chiều tà hôm ấy, bữa cơm đạm bạc nhưng lại còn ngon hơn cả mỹ vị nhân gian. Có lẽ bởi lòng người cảm thấy bình yên nên dù chỉ là những món giản dị nhất cũng cảm thấy ngon đến vô cùng.
Một ngày bình yên ở làng quê nhỏ cứ trôi qua êm ả như thế. Bữa cơm đạm bạc tuy đơn giản mà lại say ngất ngây lòng người. Ngồi cùng nhau ăn bữa cơm đơn giản, kể nhau nghe những câu chuyện gió trăng trên đời, trong lòng mỗi lại cảm thấy vô cùng bình yên.
Những chuyện buồn đã qua, những lỗi lầm đã được tha thứ. Chân tình được đáp trả, hạnh phúc cuối tuần cũng đã nở trên môi của tất cả mọi người. Trên đời này, hạnh phúc nhất chính là lấy được một người, mà người đó lại chính là người mình yêu.
[...]
Bốn tháng sau...
Mục Trì Khiêm dịu dàng nắm giữ cô đi giữa một cánh đồng lúa xanh bát ngát. Từng làn gió tinh nghịch thổi qua mang theo cả vị phù sa vừa mới được bồi đắp. Nhìn lên cao, bầu trời xanh vời vợi, mây trắng lững lờ trôi. Vài chú chim đang tung cánh bay lượn trên cao giống như những kẻ đang phiêu diêu ngắm nhìn thế giới.
Doanh Doanh sánh bước đi bên cạnh anh, cô mặc trên người bộ quần áo đơn sơ mộc mạc. Nhìn sang gương mặt quen thuộc của anh, cô lại chỉ khẽ mỉm cười. Đúng như lời anh đã hứa, khi mọi sóng gió qua đi, anh sẽ đưa cô đến nơi bình yên nhất để sống hết những ngày còn lại của đời người. Chỉ là...
"Ông xã à! Chúng ta mai danh ẩn tích ở đây, vậy còn tập đoàn thì sao?"
"Yên tâm! Anh giao lại hết cho anh hai rồi?"
"Anh ấy không nói gì sao?"
"Không phải không nói mà là không có cơ hội để nói."
"Hả...Anh... Giỏi!". harry potter fanfic
"Tất nhiên! Ông xã của em mà."
Nói rồi anh bật cười rất đắc ý. Doanh Doanh lại chỉ biết lắc đầu nhìn anh. Còn ở một nơi xa xôi khác, ai đó bận rộn với cả đống tài liệu chất cao như núi, bận đến nỗi không có cả thời gian ăn cơm.
"Mục Trì Khiêm... Thằng nhóc chết tiệt. Tốt nhất em trốn cho kĩ, để anh tìm được thì đừng trách sao anh tàn nhẫn."
Nhưng... Anh hai ơi, anh sẽ không thể nào tìm được đâu, thật đó."
______________ HẾT_____________