Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 112: Xem như là đánh giấu chủ quyền (H)




Ngoài trời đêm tuyết rơi lạnh giá, bên trong căn nhà của Kỳ Thiếu Thương lại nóng đến lạ lùng.

Bên trong phòng ngủ trên chiếc giường êm ái, môi lưỡi hai người day dứt mãi không thôi.

Đặt cô nằm dưới thân mình, anh dịu dàng hôn lên chiếc môi nhỏ. Chiếc lưỡi ướt át chui vào trong khoang miệng, tinh nghịch trêu chọc đầu lưỡi nhỏ của cô.

Tranh Tranh nằm dưới thân anh, cô vòng tay ôm lấy cổ người bên trên mình. Trong đầu cô lúc này là tầng tầng lớp lớp những suy nghĩ hỗn loạn vô cùng. Có lẽ là cô say rồi nên mới nhầm tưởng anh với một ai khác. Nhưng nếu thật là say rồi vậy thì tại sao cảm giác ấy lại chân thật đến vậy.

Ôm chặt lấy người mà mình ngày nhớ đêm mong, môi kề môi trao nụ hôn cuồng nhiệt. Khoảnh khắc này, lẽ ra cô phải rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Vậy mà tại sao cô lại cứ thấy đau lòng.

Ừ thì chỉ đêm nay thôi anh là của cô. Qua ngày mai rồi thì cô trả anh về với cô gái ấy. Kiếp này hai người đã được định sẵn là hữu duyên vô phận, vậy thì cô chỉ hy vọng anh sẽ được trọn vẹn một tình yêu.

Kỳ Thiếu Thương rời khỏi môi cô, anh nhìn cô với ánh mắt phức tạp. Tại sao cô lại khóc, có phải là cô hối hận rồi không?

"Tranh Tranh, đừng khóc. Nếu em hối hận chúng ta có thể dừng lại."

"Em không hối hận, chỉ là... chỉ là em muốn anh hứa với em một chuyện thôi."

"Được! Bất kể là chuyện gì anh cũng đều sẽ hứa với em."

"Hứa với em... ngày tháng sau này anh nhất định phải hạnh phúc với cô ấy. Hứa với em, chuyện đêm nay đừng nói cho cô ấy biết, cô ấy sẽ đau lòng."

Anh vẫn nhìn cô nhưng lại không trả lời. Đưa tay lên lau đi dòng nước mắt trên gương mặt xinh đẹp ấy, anh mỉm cười rồi gật đầu nói được. Tranh Tranh nhìn anh thật lâu, cô muốn mang gương mặt của anh khắc sâu vào tâm trí. Nếu lỡ sau này cửu biệt chia ly chẳng hẹn tương phùng, cô vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên anh.

Bàn tay cô chạm lên gương mặt ấy, anh nắm tay cô rồi đặt lên đó một nụ hôn. Cúi người xuống hôn lên trán cô, anh thì thầm với người trong lòng.

"Biết đâu được sau đêm nay em lại không muốn trả anh về cho cô ấy thì sao?"

"Sẽ không..."

Người đàn ông đó không cho cô cơ hội nói hết câu, anh gấp gáp phủ lên môi cô, mang những lời chưa nói cất hết vào bên trong. Tranh Tranh cũng thôi không muốn nói thêm điều gì nữa, ngay đêm nay, cô chỉ muốn sống trọn vẹn với tình yêu của mình mà thôi.

Kỳ Thiếu Thương hôn lên môi cô, đầu lưỡi tham lam quấn quýt lấy chiếc lưỡi nhỏ. Bàn tay anh lần xuống, mò mẫm tìm dây khóa rồi kéo xuống. Chiếc áo lông mềm mại cứ thế mà bị anh cởi ra, chỉ còn lại chiếc váy màu lam nhạt bên trong.

Đôi môi mỏng hôn dần xuống dưới, hôn lên chiếc cổ trắng ngần, hôn xuống bờ vai gầy mảnh mai, hôn lên cả xương quai xanh quyến rũ. Mỗi một nơi mà anh hôn xuống, hơi thở của cả hai người lại càng trở nên nặng nề hơn.

Bàn tay anh giống như có ma thuật, chỉ chốc lát đã cởi hết những mảnh vải trên người cô ra. Tranh Tranh nằm dưới thân anh, cả gương mặt đỏ bừng lên vì ngượng ngùng. Chỉ là bây giờ, cô không thể quay đầu được nữa rồi.

Ngoài trời vẫn lạnh lẽo vô cùng nhưng trong căn phòng nhỏ lại hừng hực bùng cháy lên ngọn lửa của tình yêu. Bên trong chiếc chăn bông ấm áp, hai thân thể không mảnh vải quấn quýt lấy nhau không có lấy một chút kẽ hở.

Ký Thiếu Thương nhẹ nhàng hôn khắp cơ thể cô rồi dừng lại ở bầu ngực căng tròn mà tỉ mỉ chăm sóc. Một bên ngực bị anh nhào nặn không chút thương tiếc, bên còn lại lại được anh nhẹ nhàng mà nâng niu.

Đầu lưỡi ướt át chậm rãi li*m một vòng lên đầu ngực cô, anh thích thú trêu chọc khiến cô cảm thấy rạo rực trong lòng. Mím chặt môi để giấu đi những thanh âm d*m mĩ ấy, cô vẫn là không thể chịu đựng được sự kích thích từ môi lưỡi mềm mại của người đàn ông bên trên.

Bàn tay anh vuốt ve khắp cơ thể cô, nhẹ nhàng xoa xoa xuống dưới rồi mơn trớn chiếc đùi thon thả kia. Mỗi khi anh sắp chạm vào nơi nhạy cảm ấy, cả người cô đều khẽ run lên.

Cảm nhận được sự thay đổi của người dưới thân, Kỳ Thiếu Thương lại càng thêm hưng phấn. Anh buông ngực cô ra, hôn dần lên trên rồi cắn nhẹ vào chiếc cổ trắng ngần của cô. Tranh Tranh bị đau mà khẽ kêu lên thành tiếng, lúc đó anh mới buông ra và để lại trên cổ cô một dấu hôn.

Hôn nhẹ lên môi cô một cái, anh nhìn cô rồi dịu dàng nói.

"Xem như là đánh dấu chủ quyền. Em là người phụ nữ của anh."

Tranh Tranh không trả lời, chỉ dịu dàng đưa mắt nhìn anh. Ừ thì đến giây phút này đây, nghe được anh nói ra những lời này, cô cũng không còn điều gì hối tiếc nữa. Dẫu mai sau đường ai nấy bước, hai người hai thế giới hai cuộc sống hai lối đi riêng. Dẫu cho vĩnh viễn về sau chẳng còn hẹn có ngày gặp lại, chút ái ân này xem như mộng đẹp để giữ trong tim đến mãi mãi về sau.

Vòng tay ôm lấy cổ người đối diện, cô kéo anh xuống rồi hôn lên môi anh. Đôi mắt mơ màng vừa say vừa tỉnh, cô nghẹn ngào thì thầm với người kia.

"Dù là sau đêm nay chúng sẽ không còn là gặp lại nữa, em vẫn muốn nói... em yêu anh."

Cả căn phòng bỗng chốc rơi vào trong lặng thinh. Hai người im lặng nhìn nhau thật lâu, ngọn lửa trong lòng lại nhe nhóm cháy.

Cúi người xuống hôn lên môi cô, nụ hôn lần này lại không giống như trước. Anh hôn cô thật sâu giống như thể muốn chiếm hết cả từng hơi thở của cô vậy.

Tranh Tranh nằm dưới thân anh, hai cánh tay ôm lấy cổ anh để mặc cho anh tùy ý làm loạn. Dù biết là không có kết quả, nhưng chuyện đêm nay cô sẽ chẳng bao giờ hối hận. Bởi lẽ cô đã sống trọn vẹn với tình yêu của mình rồi.

Nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, anh ngồi vào giữ hai chân cô rồi cầm lấy thứ vật thể nóng bỏng bên dưới thân mà chậm rãi đi vào trong cô. Nơi h*a huy*t nhỏ bé đột ngột bị người ta xâm cả khiến cô giật mình muốn thu người lại. Chỉ là lúc này, anh đã nhanh chóng nằm trên ngày cô khiến cô đến cả cử động cũng không thể.

Nơi cửa hang ẩm ướt bị thứ vật lạ lẫm ấy chen vào thì liền lập tức ra sức hút chặt. Kỳ Thiếu Thương cũng là lần đầu tiên xông pha chiến trường, gặp tình cảnh này khiến anh thật sự có chút đau đau. Nhưng khi mình nhìn thấy cô đang mím môi nhăn mày vì đau đớn, anh cũng thấy đau lòng chết đi được.

"Đừng khóc, chỉ một chút thôi sẽ không đau nữa."

"Không được... đau quá."

"Giờ em không còn cơ hội để hối hận nữa đâu."

"Không... em... á..."

Tranh Tranh kêu lên một tiếng, nước mắt không ngừng rơi ra. Cô cắn chặt môi dưới, hai bàn tay bấu chặt vào lưng anh đến bật máu. Đau... Thật sự rất đau. Cô cảm giác như cơ thể của mình bị xé làm đôi, đau đớn đến mức không thể tả.

Kỳ Thiếu Thương tất nhiên biết, anh vừa mới lấy đi sự trong trắng của cô. Anh biết cô đau nên thôi không động nữa, chỉ im lặng để mặc cho cô cào cấu vào lưng mình. Ừ thì cũng đau thật nhưng vẫn là không đau bằng cô.

"Xin lỗi! Làm em đau rồi."