Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 116: Đừng để giống như chúng ta của quá khứ




Hai chiếc mô tô dừng lại cạnh nhau trên bãi biển, Lưu Diễn và A My tìm một tảng đá lớn rồi ngồi xuống đó. Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía khơi xa, bao nhiêu kỉ niệm chợt ùa về trong từng trang kí ức. Chỉ là bây giờ, càng nhớ đến lại càng thấy đau lòng hơn mà thôi.

"A Diễn! Cậu và cô ấy... "

"Chia tay rồi!"

"Đồ ngốc! Cậu lừa được cô ấy chứ không lừa được tôi đâu."

"Vậy sao? Tiếc là tôi không hề có ý lừa cậu. Tôi và cô ấy... Có lẽ không thể tiếp tục được nữa rồi."

Anh cúi mặt xuống khẽ mỉm cười, chỉ là nụ cười đó lại mang theo vô vàn sự xót xa. Vốn dĩ anh đã từng hy vọng cũng từng mơ ước rất nhiều về một tương lai xa xôi nào đó. Một ngày không xa, anh sẽ để cô khoác lên người chiếc váy cưới lộng lẫy nhất, trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, đường đường chính chính mà gả cho anh...

Trong căn nhà nhỏ ấy sẽ ngập tràn hạnh phúc, có anh, có cô, có cả những thiên thần nhỏ của hai người. Anh và cô sẽ cùng nhau đi hết chặng đường còn lại. Bất kể là mưa gió bão bùng hay phong ba bão táp, dù là ngày nắng hay là ngày mưa, bàn tay anh đan chặt tay cô, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ buông ra. Vậy mà...

Hạnh phúc còn chưa được bao lâu mà nỗi đau đã vội ập đến. Mộng tưởng còn dang dở mà đôi bàn tay đã lại phải buông ra. Anh không muốn phải làm cái bóng của người khác, lại càng không muốn trở thành kẻ thế thân. Nếu như cô yêu anh chỉ vì anh giống với người tên là Leo đó thì đoạn tình cảm này anh thà không có còn hơn.

"Nè! Có một câu tôi nhất định phải nói với cậu."

A My nhìn anh, cô khẽ mỉm cười, nụ cười buồn mang theo cả sự tiếc nuối. Cuối cùng vẫn là không nén được cảm xúc mà lại để nước mắt tuôn ra.

"Tôi không biết giữa cậu và cô ấy đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu như cậu thật lòng yêu cô ấy thì hãy cho cô ấy một cơ hội để giải thích rõ mọi chuyện. Đừng để giống như chúng ta của năm đó."

"Ha... Chúng ta của năm đó sao?"

"Chúng ta của năm đó, quá bồng bột lại có lòng tự cao quá lớn cho nên mới phải ngược lối nhau."

"Chuyện cũ qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa."



"Ha...Đúng vậy, cũng đã qua lâu rồi, dù có nhắc lại thì chúng ta cũng không thể quay lại được năm tháng đó. Tôi... chỉ là tôi không muốn cậu và cô ấy phải hối tiếc vì bỏ lỡ nhau mà thôi."

Lưu Diễn không lên tiếng trả lời bởi lẽ ngay lúc này, trong lòng anh như có tảng đá đè nặng lên vậy. Anh không biết, thật sự không biết phải nên làm thế nào cho đúng. Anh không muốn, không muốn bỏ lỡ cô.

A My nhìn vào biểu cảm trên gương mặt khôi ngô ấy, nơi đáy mắt lại hiện rõ một tia đau lòng. Cô tự hỏi năm đó, khi cô buông lời chia tay, anh có từng đau khổ, có từng muốn níu giữ cô không. Chỉ là mọi chuyện đã chỉ còn lại những hoài niệm trong quá khứ, anh bây giờ chỉ là người lỡ, mối tình đầu năm đó chỉ còn lại là mối tình dở dang.

Xoay người sang ôm lấy cổ anh, cô không nói không rằng mà hôn lên đôi môi mỏng của người trước mặt. A My biết lần gặp này sẽ là lần gặp cuối cùng, qua hết đêm nay, vĩnh viễn đến sau này cô cũng chẳng thể gặp lại anh nữa rồi.

"A Diễn! Năm tháng đó em yêu anh là thật. Còn ngày hôm nay, em chúc anh hạnh phúc cũng là thật. Hy vọng cô ấy sẽ thay em yêu anh, thay em chăm sóc anh, cùng anh đi hết quãng đời còn lại."

"A My... Em cũng phải hạnh phúc."

Cô buông anh ra, buông cả những chấp niệm trong lòng. Thôi thì kiếp này bạc duyên bạc phận nên chẳng thể cùng nhau hạnh phúc. Nếu có kiếp sau hẹn sẽ cùng nhau nên nghĩa phu thê.

Quay mặt nhìn sang hướng khác, A My lặng lẽ đưa tay lên lau đi hết những giọt nước mắt kia. Trên đời này, chuyện khó khăn nhất chính là buông tay người mình yêu thương. Cảm giác đó, đau đến tâm can phế liệt, đau đến vỡ nát con tim.

Tiếng chuông điện thoại reo lên phá tan đi bầu không khí tĩnh lặng ấy. Lưu Diễn lấy điện thoại ra xem, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, anh chần chừ một lúc rồi nhấc máy.

"Anh đây!"

Đáp lại anh là một giọng nam hoàn toàn xa lạ.

"Xin chào! Anh là người thân của chủ nhân số điện thoại này có đúng không?"

"Tôi là bạn trai của cô ấy, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?"

"Chúng tôi nhặt được điện thoại của cô ấy ở trên một cây cầu nhưng không thấy cô ấy đâu cả. Anh có thể tới đây ngay được không?"

"Được! Anh đang ở đâu, tôi lập tức tới ngay đây."

"Chúng tôi đang đứng trên cầu Vĩnh Tuy, anh mau tới đi."

Lưu Diễn không trả lời mà trực tiếp cúp máy. Anh không nói không rằng liền vội vã xoay người chạy đi. A My nhìn thấy anh vội vàng như thế thì liền lớn tiếng hỏi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Trân Trân có chuyện rồi, tôi phải đi đây."

"Cẩn..."



Còn chưa nói hết câu, Lưu Diễn đã lên xe đi mất. A My đứng đó, đôi mắt buồn buồn nhìn theo bóng anh đang xa dần mà chỉ biết gượng cười trong nước mắt.

"Năm đó... nếu anh biết em xảy ra chuyện thì anh... có lo lắng cho em giống như đang lo lắng cho cô ấy không?"

Câu hỏi đó, vĩnh viễn cũng sẽ không có câu trả lời. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, dù có hối tiếc thì cũng không thể thay đổi được gì nữa. Thôi thì chuyện duy nhất cô có thể làm chính là chúc anh một đời bình an.

"A Diễn! Vĩnh biệt."

[...]

Cầu Vĩnh Tuy...

Lưu Diễn đến nơi thì đã thấy có rất nhiều người đang chen chúc ở đó. Dừng xe ở một nơi khá xa đám đông, anh cởi mũ bảo hiểm ra rồi vội vã chạy lên phía trước.

Chen chúc trong đám người đông nghẹt kia, anh túm lấy một cậu thanh niên trẻ tuổi rồi hỏi.

"Xảy ra chuyện gì vậy, đã tìm được người chưa?"

"Chưa đâu! Nghe nói rất có thể cô gái kia đã nhảy xuống sông rồi."

"Sao cậu biết đó là một cô gái?"

"Họ tìm được một chiếc giày búp bê màu hồng. Anh nghĩ có tên đàn ông nào mà lại mang giày búp bê không?"

Lưu Diễn không phản bác, anh chỉ cảm thấy sắp không thể thở được nữa rồi. Anh nhớ... Trân Trân lúc nãy hình như... hình như...

"Chậc! Lần này chắc là bó tay rồi. Nước chảy siết thế này, người bơi giỏi tới đâu cũng sẽ không thể trụ nổi chứ đừng nói gì đến chuyện đó lại chỉ là một cô gái."

"Bởi vậy mới nói, tụi trẻ bây giờ suy nghĩ nông cạn quá. Không biết tự thương lấy bản thân mình gì cả."

"Hayzzz! Nếu như tôi đoán không sai, chắc cô gái đó đã bị cuốn trôi ra biển rồi."

Lời của họ, từng câu từng chữ đều giống như một nhát búa bổ vào tim anh. Trân Trân không biết bơi... nếu thật như lời họ nói... vậy thì...

"Không... Không đâu! Trân Trân, em nhất định không được xảy ra chuyện gì. Trân Trân... anh... anh sai rồi."

Nếu như lúc nãy anh không bỏ đi, nếu như lúc nãy anh theo cô về vậy thì mọi chuyện có lẽ đã khác. Nếu như chẳng may cô xảy ra chuyện gì bất trắc, anh nhất định sẽ đi theo cô.



"Ê ê hình như họ tìm được cái gì kìa."

"Hình như... là một cái áo khoác."

"Áo khoác màu trắng, đúng rồi là màu trắng đó. Vậy thì người đâu, người đâu rồi?"

Bỏ ngoài tai tất cả những lời kia, anh run rẩy vội vàng tìm đường xuống dưới đó. Khi xuống được bên cạnh bờ sông, cầm chiếc áo khoác trong tay, toàn thân anh chết lặng. Đây là áo khoác của cô kia mà...

"Không... Không phải! Trân Trân, tôi phải đi tìm cô ấy. Trân Trân.. "

"Anh bình tĩnh lại đã, ở đây rất nguy hiểm."

Một nhân viên đội cứu hộ đang cố gắng để ngăn anh lại. Lưu Diễn như điên như dại, bất chấp tất cả chỉ muốn nhảy xuống sông để tìm cô. Anh nhất định, nhất định phải tìm được cô.

Bộ đàm kết nối của nhân viên cứu hộ vang lên một giọng nói. Người đầu dây bên kia nói rằng...

"Chúng tôi tìm được một cô gái. Nhưng bây giờ tình hình của cô ấy không được ổn cho lắm, hô hấp và nhịp tim rất yếu."

Khi nghe xong những lời kia, Lưu Diễn thật sự không thể khống chế được cảm xúc của mình mà quỳ rạp xuống đất. Lần đầu tiên trong đời, anh mới nếm trải cảm giác này... vừa đau đớn lại vừa hoảng loạn, vừa hy vọng lại vừa tuyệt vọng. Mọi thứ đan xen lẫn lộn, thật không thể nói hết bằng lời.

Một lúc sau đó, Trân Trân được đưa vào bờ. Nhân viên cứu hộ vội vàng đưa cô vào xe cứu thương. Lưu Diễn cũng không chút chần chừ mà lao vào trong xe cùng cô đến bệnh viện.

"Lái xe nhanh một chút, nhịp tim đã yếu lắm rồi."

Lời của bác sĩ càng khiến cho lòng anh nặng nề hơn. Nắm chặt lấy tay cô mà hôn nhẹ lên đó, anh cúi mặt xuống, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi ra.

"Diệp Trân Trân! Xin lỗi, anh sai rồi..."