Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 119: Buông xuống rồi sẽ không nặng nữa




Một tuần sau...

Sau khi cùng Kiều Ái Liên nhận thân thích, Linh Lan cũng rời khỏi nhà của Đinh Duật Phàm mà dọn đến sống cùng dì của mình. Thấm thoát vừa chớp mắt một cái đã là một tuần trôi qua.

Đêm hôm đó, Thanh Hoa đón một trận mưa phùn. Mưa rơi rả rích, lạnh lẽo đến buốt cả lòng người.

Linh Lan ngồi bên cạnh cửa sổ, đôi mắt mang theo nét suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô lại thấy nhớ đến người kia...

Người kia không yêu cô, nhưng đối với cô lại ôn nhu và dịu dàng đến lạ. Anh không yêu cô nhưng luôn quan tâm và bảo vệ cô chu toàn. Anh không yêu cô nhưng... cô yêu anh.

Cô nhớ nụ cười đó, nụ cười dịu dàng khiến trái tim cô rung động. Nhớ ánh mắt, nhớ đôi môi, nhớ cả lúc anh suy tư một mình... cô thật sự thấy rất nhớ anh.

Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ mơ hồ ấy. Linh Lan giật mình lấy điện thoại ra xem. Đầu dây bên kia hiện lên một dãy số, một dãy số không hề được lưu tên trong danh bạ nhưng lại được lưu rõ ở trong tâm trí cô.

Đã hơn một tuần cô không gặp anh cũng không liên lạc với anh. Bây giờ lại tự dưng nhận được điện thoại, cô thật sự là có chút bất ngờ. Khẽ mỉm một nụ cười, cô nhấn nút nghe.

"Alo!"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời, vậy nhưng lại không phải giọng của anh mà là giọng của một cô gái xa lạ.

"Xin chào! Alo!"

"Vâng! Xin lỗi cô muốn tìm ai?"

"À ngại quá! Tôi là tiếp viên làm việc ở bar. Ờm... cô có phải là người thân của chủ nhân số điện thoại này không ạ?"

"Là tôi! Anh ấy xảy ra chuyện gì sao?"



"Vâng! Anh ấy say rồi. Bây giờ đang ở trong phòng Vip. Cô có thể đến đón anh ấy về không?"

"Say rồi sao?"

"Phải! Anh ấy đã uống rất nhiều. Cô có..."

"Nhắn cho tôi địa chỉ, tôi đến ngay."

"Vâng! Cảm ơn cô."

Sau khi tắt máy, rất nhanh sau đó, Linh Lan đã nhận được tin nhắn địa chỉ. Không chút chần chừ, cô cầm vội túi xách rồi gấp gáp ra khỏi nhà.

Chiếc xe taxi dừng lại trước cửa một quán bar lớn. Linh Lan bảo bác tài đợi mình một lát rồi vội vã chạy vào trong. Phục vụ ở đây rất nhiệt tình liền đưa cô đến phòng của Đinh Duật Phàm.

Cánh cửa mở ra, cô thấy anh một thân say khướt nằm trên chiếc ghế sofa dài trong phòng. Chẳng hiểu tại sao anh lại có thể uống đến thành ra nông nỗi này nữa. Anh là bác sĩ, bản thân anh lẽ ra nên hiểu rõ vấn đề này mới đúng. Tại sao...

Khẽ trút ra một hơi thở dài, cô nhẹ nhàng đi vào bên trong. Ngồi xuống cạnh anh, cô lay lay gọi.

"Duật Phàm! Duật Phàm... "

Nghe có người gọi tên mình, Đinh Duật Phàm nhíu mày rồi mở mắt ra nhìn. Đôi mắt mơ màng nhìn không rõ người trước mặt, anh đưa tay túm lấy tay cô.

"Em... đến rồi... "

"Duật Phàm, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại uống say đến mức này hả?"

"Anh... không say! Em...đừng đi...đừng đi nữa có được không?"

"Anh đang nói gì vậy?"

"Nhìn thấy em... bị hắn đánh không thương tiếc, anh đau... đau lòng lắm. Về đi... ở cạnh anh, anh... bảo vệ em."

"Duật Phàm... "

"Đừng trở về bên cạnh hắn nữa, hắn... không yêu em đâu... Đan Đan..."

Hai tiếng cuối cùng khiến trái tim cô chết lặng. À... hóa ra là anh vì Thẩm Đan Đan nên mới uống thành ra nông nỗi này sao... Ha...

"Duật Phàm... anh yêu Thẩm Đan Đan đến vậy sao?"



"Đan Đan... Anh... anh đã làm đủ mọi cách nhưng... nhưng anh không thể... không thể quên em."

Linh Lan hít một hơi thật sâu, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm lại. Cô mỉm cười, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gương mặt ấy, cô...đau lòng đến chết mất.

Vậy nhưng Đinh Duật Phàm vẫn cứ cho rằng cô là Thẩm Đan Đan. Anh kéo cô ôm chặt vào lòng mình rồi nghẹn ngào nói trong sự đau khổ.

"Lúc em đến tìm anh, nhìn thấy những vết thương trên người em... Đan Đan, em có biết anh đau lòng lắm không?"

"Đan Đan... em về đi, về bên cạnh anh, anh nhất định bảo vệ em chu toàn."

"Đan Đan... "

Càng nghe anh nói, cô lại càng thấy đau lòng. Hóa ra, yêu một người chính là cho dù biết rõ người đó không đáng mà vẫn yêu. Hóa ra yêu một người là cho dù bên cạnh có người khác tốt hơn người đó thì trái tim vẫn luôn hướng về họ. Hóa ra, bao lâu nay... vẫn là cô thua rồi.

Mím chặt môi đưa tay lau nước mắt, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh giống như đang dỗ dành một đứa bé.

"Được rồi! Chúng ta về nhà trước rồi nói có được không?"

"Đan Đan..."

"Ngoan! Em đưa anh về nhà. Về đến nhà rồi mới nói có được không?"

"Ừm... Về nhà. Chúng ta... về nhà."

Linh Lan đi ra ngoài, gọi thêm một nhân viên phục vụ nam đến để cùng cô dìu anh ra ngoài. Ngồi bên cạnh anh trong chiếc xe taxi, nhìn anh ngoan ngoãn tựa đầu vào vai mình rồi ngủ ngoan như một đứa bé, cô cũng chỉ biết nén nước mắt mà cười khổ. Cô không trách anh, chỉ trách rằng chấp niệm của bản thân mình quá lớn mà thôi. Rõ ràng biết trong lòng anh chỉ có Thẩm Đan Đan, vậy mà vẫn cố chấp không chịu buông tay.

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố lúc này đã vắng tanh. Phố về đêm bình yên đến lạ, vậy tại sao trong lòng cô lại ngập đầy bão tố phong ba. Bất giác, cô lại tự hỏi lòng mình rằng... Nếu như cho cô một cơ hội quay lại từ đầu liệu cô có muốn sống cuộc sống như ngày hôm nay không... Nếu cô chỉ có thể sống được một ngày điều cô mong muốn là gì vậy... Liệu có thể...

"Cô gái! Đến nhà rồi."

Giọng nói trầm ấm của bác tài vang lên kéo Linh Lan thoát khỏi những suy nghĩ mông lung của mình. Gương mặt xinh nở một nụ cười nhạt, cô gật đầu rồi nói với bác tài xế.

"Bác giúp con dìu anh ấy vào trong có được không ạ?"

"Được! Đi nào!"

Linh Lan cùng bác tài xế tốt bụng cứ thế mà dìu anh đi vào trong. Phải vất vả lắm mới có thể đưa anh vào đến trong phòng ngủ. Khi sắp đi đến chiếc giường, bác tài đột ngột hỏi cô.



"Cô gái, cháu có thấy nặng không?"

"Dạ... Có! Anh ấy khá là nặng."

Bác tài nhìn cô rồi mỉm cười. Khi đến cạnh chiếc giường, hai người cẩn thận để anh nằm xuống. Lúc này bác tài lại hỏi.

"Bây giờ thì hết nặng rồi."

"Dạ vâng! Đặt anh ấy xuống rồi thì không... "

Câu nói của cô cứ thế mà đứt đoạn. Linh Lan nghẹn giọng, đôi mắt đọng nước ngẩng lên nhìn người đàn ông trung niên trước mặt. Hình như... Hình như bác ấy không hề có ý nói đến cân nặng của anh. Hình như... hình như cô đã hiểu ra điều gì đó...

Nhìn biểu cảm của cô, bác tài chỉ khẽ nở một nụ cười thật hiền. Bàn tay thô ráp ấy nhẹ nhàng đưa lên xoa đầu cô rồi nói.

"Giờ thì hiểu chưa? Nếu như thấy nặng quá thì cứ buông xuống. Buông xuống rồi thì sẽ không thấy nặng nữa."

"Cô gái, có những chuyện không phải là người ta không thấy mà là người ta cố tình không muốn thấy."

Nghe xong lời đó, Linh Lan lặng người đi. Bất giác, nước mắt không tự chủ mà rơi ra. Cô cắn chặt môi mà bật cười, nụ cười nửa vời vừa xót xa lại vừa thư thả.

"Chú... Cảm ơn chú! Con đã hiểu rồi."

"Cô gái, sinh ra kiếp người đã là khổ. Vậy nên phải tự yêu bản thân mình nhiều một chút, đừng ngu ngốc tự mình làm khổ mình nữa."

"Vâng! Con hiểu rồi... Cảm ơn chú."

Linh Lan gửi tiền xe rồi tiễn chú rời đi. Một mình đứng dưới ngọn đèn đường hiu hắt, từng giọt mưa lạnh buốt cứ thế mà rơi xuống, hòa vào cùng những giọt nước mắt đau lòng của cô. Môi nhỏ khẽ cười, ừ thì... cô đã hiểu ra rồi...