Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 19: Một đêm mặn nồng (H+)




Bầu không khí trong phòng bỗng dưng trở nên vô cùng ái muội...

Trên chiếc giường trải tấm ga trắng, anh và cô đang ân ái mặn nồng...

Mục Trì Khiêm vùi mặt vào ngực cô, liên tục dùng môi lưỡi của mình để kích thích nó. Nơi bí ẩn bên dưới lại không ngừng phản ứng khi ngón tay cứ nhẹ nhàng trêu đùa bên trong. Doanh Doanh nằm dưới thân anh, hai mắt khép hờ, môi nhỏ lại phát ra những âm thanh rên rỉ kích thích lòng người.

"Ưm... Mục Trì Khiêm..."

Người đàn ông bên trên khẽ dừng tất cả mọi động tác của mình lại. Đôi mắt anh nhìn cô chẳng khác nào một con sói đang rình rập, đùa cỡn với con mồi của mình. Anh khẽ nhích người để gương mặt của mình áp sát vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, anh lại tàn nhẫn mà cắn nhẹ vào đôi môi đỏ mọng ấy.

"Tiểu yêu tinh... là cô ép tôi..."

"Ừm... là tôi ép anh sao... Chẳng lẽ... anh không muốn tôi?"

"Được... là tôi muốn cô... lát nữa... đừng có khóc..."

"Ưmmmmm!"

Thứ gì đó vừa to vừa cứng lại vừa nóng đang chạm vào nơi nhạy cảm nhất của cô. Hơi thở của hai người cũng bắt đầu trở nên gấp gáp. Ghé vào tai cô, anh nói nhỏ.

"Sẽ đau đó... Cố chịu một chút."

Sau đó, thứ vật thể nóng bỏng ấy từ từ chen vào giữa nơi ư** át của cô...

Từng chút từng chút đi vào khiến cô cảm thấy có chút đau. Hai bàn tay ôm lấy tấm lưng trần, cô cứ thế mà bấu vào lưng anh.

Mục Trì Khiêm cũng không khá hơn là bao, lần đầu tiên "ăn trái cấm", cảm giác thật sự là có chút đau.

"Cố nhịn một chút... nhanh thôi."

Nói hết câu, anh dùng sức đ*m vào nơi ẩm ướt đó. Khi người anh em nhỏ của anh đi vào bên trong, phá rách chiếc màn mỏng manh ấy, Doanh Doanh khẽ kêu lên.

"Đau..."

Mục Trì Khiêm thôi không động nữa. Anh cứ nằm yên như thế cho đến khi nơi đó của cô quen dần với kích thước của anh. Chỉ là lúc này đây, hơi thở của anh vô cùng nặng nhọc.

Doanh Doanh thật sự là đau đến phát khóc. Cô ra sức cấu vào lưng anh và để lại những vết thương đầy phấn khích.

Khi cảm nhận được nơi hang động nhỉ hẹp kia đã quen với kích thước của mình, anh dịu dàng nhìn cô, nói với cô mấy lời không biết xấu hổ.

"Bây giờ tốt hơn rồi... để tôi cho cô biết thế nào là cảm giác l*m t*nh."

Nói rồi, anh khẽ động thân dưới. Thứ to lớn của anh cứ từng chút từng chút mà ra vào bên trong cô.

"Ưm... Aaaaa... thật thoải mái."

Doanh Doanh khẽ kêu lên. Nhìn thấy biểu cảm thoả mãn của cô, môi mỏng khẽ cong lên một nụ cười.



"Thoải mái lắm sao... Hửm..."

"Ưm... Mạnh một chút... chỗ đó rất thích."

"Không đau nữa sao... hả?"

"Không... Aaaa... Không đau nữa... Rất thích... Mục Trì Khiêm... nhanh nữa... Ưm..."

"Cô đúng là yêu tinh... để xem tôi có làm chết cô hay không."

"Aaaaaa... ưm... nữa... thoải mái... rất thích..."

Mục Trì Khiêm bị tiếng rên rỉ của cô làm cho muốn nổ tung rồi. Nâng người ngồi dậy, hai cánh tay rắn chắc nâng hai chân cô lên. Phần thân dưới ra sức vận động. Cứ đ*m vào rồi r*t ra, từng cú đ*m của anh đều đi vào nơi sâu nhất. Mỗi lần như thế, cô lại khẽ kêu lên. Mỗi lần cô kêu lên là mỗi lần anh càng thêm hưng phấn.

Đặt hai chân cô xuống, anh nằm sấp trên người cô. Đôi môi mỏng tìm đến môi nhỏ mà ra sức day dưa, phần thân dưới vẫn cứ vận động không ngừng nghỉ.

"Chúng ta... chơi trò khác đi."

Nói rồi, anh r*t thứ thuộc về mình ra. Hai cánh tay lật cô nằm sấp lại. Cơ thể anh nằm trên lưng cô, vật kia cứ thế mà từ phía sau đ*m tới.

"Aaaaaa.... Sâu... sâu quá rồi... ưm..."

"Không thích sao... Hửm!"

Vừa nói, anh vừa dùng sức đâm mạnh vào sâu bên trong. Doanh Doanh nằm dưới thân anh, chỉ biết cất tiếng rên rỉ.

Căn phòng của anh vốn có máy điều hòa nhiệt độ. Nhưng bây giờ hình như là hết tác dụng rồi. Bầu không khí lúc này rất nóng... thật sự là rất nóng.

Hai cơ thể quấn quýt không rời,. tiếng da thịt va chạm vào nhau, tiếng thở dốc của anh, tiếng rên rỉ của cô gái nhỏ... tất cả hoà vào nhau, tạo nên một âm thanh thật d*m mỹ.

"Aaaaaa... Ừm...."

Khẽ gầm lên một tiếng, Mục Trì Khiêm mang hết tất cả tinh hoa của mình bắn vào bên trong cô. Một thứ chất lỏng trắng đục quyện với một dòng máu đỏ chảy ra khỏi nơi gi*o h*an của hai người.

Nằm gục người xuống, anh vùi mặt vào gáy cô thở mệt nhọc.

Doanh Doanh trải qua một trận kịch liệt vừa rồi, cơ thể cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cô khẽ nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình.

Mục Trì Khiêm nằm trên người cô, anh đưa tay vén lại vài sợi tóc ướt đang dán chặt vào gương mặt xinh đẹp ấy.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

2. Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE



3. Hoa Trong Gương, Trăng Dưới Nước

4. Tôi Bị Hai Kẻ Biến Thái Cùng Theo Dõi

=====================================

"Còn đau không?"

"Không!"

"Hối hận không?"

"Không hối hận."

"Hạ Doanh Doanh! Giờ cô đã là người của tôi. Trước khi chúng ta kết thúc hợp đồng, cô không được phép qua lại với bất cứ một người đàn ông nào khác. Nghe rõ chưa?"

"Tôi biết rồi."

Hít một hơi thật sâu, anh nhấc người ngồi dậy. Đưa tay kéo chăn phủ lên người cô, anh im lặng nhìn cô một lúc rồi đi vào trong phòng tắm.

Dòng nước mát lạnh chảy xuống khắp cơ thể anh. Mục Trì Khiêm lấy lại được chút tỉnh táo. Lúc này, anh lại cảm thấy nặng lòng. Vốn nghĩ chỉ tìm một chiếc bình phong để che mắt thiên hạ, để anh có thể thuận tiện đi tìm tung tích của cô gái ấy. Nào ngờ tai bay vạ gió, cậu bạn thân trời đánh của mình lại bất ngờ tặng một món quà quá lớn. Lần này, anh nhất phải cảm ơn Đinh Duật Phàm thật long trọng mới được.

Nhưng nghĩ đến người mà anh đang tìm kiếm, tảng đá trong lòng lại như nặng thêm mấy cân. Lỡ như một ngày nào đó anh tìm được cô ấy, vậy Hạ Doanh Doanh phải tính thế nào đây? Nói sao đi nữa, cũng là anh đã lấy đi trinh tiết của cô.

Khẽ thở một hơi dài, Mục Trì Khiêm nhắm mắt, để mặc cho dòng nước cứ chảy xuống khắp cơ thể mình.

Một vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, Doanh Doanh nhìn những vết xước trên lưng anh, cô đưa tay chạm nhẹ vào đó.

"Xin lỗi! Làm anh bị thương rồi."

"Không sao! Chỉ là vết thương ngoài da."

"Xin lỗi! Tôi... vi phạm hợp đồng rồi."

"Cũng không phải lỗi của cô. Bỏ đi! Dù sao thì chúng ta cũng sẽ kết hôn. Sau này... bất kể là cô muốn thứ gì tôi cũng đều có thể cho cô."

"Ừm... "

"Nhưng chỉ có một thứ tôi không thể cho cô được."

"Là thứ gì?"

"Tình yêu..."

Doanh Doanh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu rồi giấu đi đôi mắt đượm buồn của mình.

Nhẹ nhàng xoay người lại, đôi mắt vô cảm của anh nhìn cô với một biểu cảm phức tạp. Tốt hơn hết, anh vẫn nên giữa khoảng cách với cô... nếu không sau này, anh không nỡ để cô đau lòng lại không thể làm tổn thương cô gái nhỏ của anh...