Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 40: Thanh niên thích tự vả




Kỳ Thiếu Thương nghe xong thì liền nín lặng. Đôi mắt mơ hồ nhìn về phía Hạ An An vừa rời đi. Gương mặt tĩnh lặng không biểu hiện ra chút cảm xúc nào khiến người ta không thể biết được, trong lòng anh đang suy nghĩ điều gì.

Mãi cho đến khi dáng người nhỏ nhắn kia đi khuất khỏi tầm mắt, anh mới quay sang trả lời Doanh Doanh.

“Chị hai à! Cô ta thích tôi hay không đó là chuyện của cô ta… liên quan gì đến tôi?”

Câu trả lời của anh khiến cho Doanh Doanh cạn ngôn rồi. Nhưng quả thật, Kỳ Thiếu Thương nói rất đúng. Hạ An An thích anh, đó là chuyện của cô ta. Anh không thích cô ta thì đó lại là quyền riêng của anh. Không thể vì cô ta thích anh mười mấy năm mà ép buộc anh phải đáp lại tình cảm của cô ta được.

Im lặng nhìn người trước mặt một lúc, Doanh Doanh vẫn cảm thấy không thể yên tâm. Quay sang nói với Mục Trì Khiêm, đôi mắt xinh đẹp hiện rõ sự lo lắng.

“Trì Khiêm! Em vẫn cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Thái độ của cô ta lúc nãy… thật sự không giống cô ta một chút nào.”

Mục Trì Khiêm nghe xong thì liền dịu dàng nói.

“Nếu em muốn biết, thì cứ cho người đi theo cô ta là sẽ biết ngay thôi.”

“Nhưng mà Trì Khiêm à… em muốn đi…”

“Không được! Em bị thương rồi, phải trở về nhà nghỉ ngơi thôi.”

"Nhưng mà An An… "

“Yên tâm! Kỳ Thiếu Thương sẽ đi theo cô ta.”

Doanh Doanh nhìn sang Kỳ Thiếu Thương. Cô cứ nghĩ là anh ta sẽ từ chối, nào ngờ, người đàn ông đó không nói không rằng mà liền lập tức rời đi.

Doanh Doanh nhìn theo dáng người cao cao ấy, trên mặt hiện rõ ba chữ “không thể nào”.

Đinh Duật Phàm đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn theo, trên môi không giấu được nụ cười.

“Vừa mới nói là không thích người ta, vậy mà… Chậc chậc! Đúng là thanh niên thích tự vả.”

Mục Trì Khiêm khẽ mỉm cười, đôi mắt lạnh lùng ẩn giấu một điều gì đó mà người khác không thể thấy. Bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, anh dịu dàng kéo cô đi rồi nói.

“Về nhà thôi! Tay em bị thương rồi.”

Doanh Doanh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu rồi bước theo anh. Đi được mấy bước, Mục Trì Khiêm đột nhiên dừng lại. Giọng nói lạnh lùng vang lên.



“Thẩm đại tiểu thư! Tôi muốn nhắc nhở cô một chút. Cô nên chuẩn bị tinh thần để đối mặt với cơn thịnh nộ của Giang Thành đi.”

Nói rồi, Anh khẽ cong môi lên cười, kéo cô rời đi.

Nghe mấy lời anh nói, cả gia đình của Thẩm Vinh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì ở phía xa kia, Giang Thành đang hùng hổ đi tới.

Thẩm Đan Đan nhìn thấy anh ta thì liền cố nặn ra một nụ cười giả tạo. Vội vã chạy đến bên cạnh Giang Thành, Thẩm Đan Đan dịu dàng hỏi.

“Giang Thành! Sao bây giờ anh mới đến?”

Giang Thành đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người vợ trước mặt Không nói không rằng, anh ta bất ngờ nắm lấy cổ tay của Thẩm Đan Đan rồi dùng sức siết chặt. Thẩm Đan Đan bị đau liền nhíu mày, tức giận nói.

“Giang Thành! Anh đang làm cái trò gì vậy? Buông ra… em đau.”

Giang Thành vốn không để ý đến lời nói của cô ta. Đôi mắt lạnh lẽo bừng bừng lửa giận chất vấn người trước mặt.

“Thẩm Đan Đan! Rốt cuộc cô đã gây ra chuyện gì mà lại có thể khiến cho Mục Trì Khiêm đóng băng toàn bộ dự án mà Giang thị đang hợp tác cùng với tập đoàn Mục thị của hắn?”

Thẩm Đan Đan lúc này mới hiểu được ý nghĩa sâu xa từ trong câu nói có Mục Trì Khiêm lúc nãy. Hóa ra anh vốn không hề bỏ qua cho cô ta mà chỉ dùng cách khác để cho người khác trả đũa của cô ta mà thôi.

Đôi mắt long lanh nhìn người trước mặt, Thẩm Đan Đan tỏ ra ủy khuất nói.

“Giang Thành! Anh nghe em nói, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

“Hiểu lầm sao? Tôi còn lạ gì con người của Mục Trì Khiêm nữa chứ. Nếu như cô không động đến anh ta thì anh ta cũng không rảnh rỗi mà đi gây sự với cô. Thẩm Đan Đan! Rốt cuộc là cô lại gây ra chuyện gì nữa rồi?”

Thẩm Đan Đan bị Giang Thành nói như thế thì rất khó chịu. Trước mặt người khác làm cô mất mặt như vậy… thật đáng hận. Liếc nhìn sang Linh Lan đứng đó, cô ta lại càng thêm tức giận. Nếu như lúc nãy Thẩm Linh Lan không lên tiếng thì cô ta cũng sẽ không bị vướng vào rắc rối này.

“Thẩm Đan Đan! Nếu như vì chuyện của cô mà làm ảnh hưởng đến Giang thị thì cô đừng trách tôi.”

Nói rồi, anh ta đùng đùng bỏ đi. Trước mặt tất cả mọi người, Thẩm Vinh tỏ rõ thái độ không vui.

“Thật chẳng ra làm sao.”

“Ba…”

“Vào nhà nói chuyện.”

Thẩm Đan Đan tức giận quay lưng đi theo phía sau Thẩm Vinh. Trương Viên Viên lườm Linh Lan một cái rồi lạnh giọng nói.



“Mày còn không đi? Muốn đứng ở đây để cho mất mặt thêm à?”

Linh Lan nhìn sang Đinh Duật Phàm, khẽ gật đầu rồi lẳng lặng bước đi.

Đinh Duật Phàm nhìn theo bóng người nhỏ nhắn ấy, trong lòng lại có chút không yên tâm… cho nên anh đã lén lút đi theo phía sau cô.

Đứng bên ngoài cửa, Đinh Duật Phàm dường như có thể nhìn thấy hết được tất cả mọi chuyện xảy ra bên trong.

Thẩm Vinh tức giận tra hỏi về chuyện vừa xảy ra. Thẩm Đan Đan liếc nhìn Linh Lan rồi nói.

“Tất cả cũng là do cái con bần tiện này. Nếu như nó không nói thì Mục Trì Khiêm sẽ không biết là con đã xô ngã Hạ Doanh Doanh kia.”

Thẩm Vinh nghe xong thì liền quay sang hỏi Linh Lan.

“Linh Lan! Có phải là như vậy không?”

Linh Lan cúi mặt, khẽ thở dài rồi gật đầu.

“Vâng! Đúng là như vậy! Con chỉ…”

Còn chưa nói hết câu, cô đã nhận ngay một cái tát như trời giáng từ phía Thẩm Vinh. Đôi mắt ông ta bừng bừng lửa giận nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn ấy như thể muốn giết chết cô ngay lập tức.

“Thẩm Linh Lan! Mày đúng là loại ăn cháo đá bát. Tao cực khổ nuôi nấng mày bao nhiêu năm trời, bây giờ mày lại trả ơn tao bằng cách làm cho tao mất mặt như vậy hả?”

Linh Lan không trả lời, cô cúi mặt xuống giấu đi những giọt nước lấp lánh bên trong đáy mắt. Thẩm Đan Đan nhìn thấy thì liền lên tiếng mắng nhiếc cô.

“Cái loại bần tiện như nó thì làm gì biết đến hai chữ ơn nghĩa. Ba… đừng giận nữa, tuần sau cứ việc bán nó cho lão già đầu hói kia chẳng phải là được rồi sao.”

“Ba! Con không muốn! Xin ba… Đừng bán con cho lão ta.”

Linh Lan nhỏ giọng nói. Trong giọng nói của cô còn mang theo chút uất nghẹn. Cô biết lão già đầu hói kia là ai. Hắn chính là một tên điên loạn rất thích dùng cực hình mỗi khi quan hệ thể xác. Nếu như bán cô cho hắn ta … Vậy thì cô chẳng thà chết còn hơn.

“Cái loại thấp hèn như mày… được bán cho lão ta thì đã xem là một cái phúc rồi, còn bày đặt ở đó thanh cao làm gì? Hay là mày muốn lấy cái thằng bác sĩ nghèo hèn đó?”

Lời đó của Thẩm Đan Đan khiến cho Đinh Duật Phàm đứng bên ngoài bỗng chốc chết lặng. Ngàn vạn lần anh cũng không thể ngờ tới, người mà anh yêu thương suốt bao nhiêu năm trời, anh sẵn sàng từ bỏ mọi thứ chỉ để được ở bên cạnh quan tâm, giúp đỡ cho cô ta. Vậy mà…

“Hóa ra bao nhiêu năm nay, trong lòng của Thẩm đại tiểu thư … tôi đây lại là loại người thấp kém đến vậy.”