Đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống, Doanh Doanh thấy An An đi theo Kỳ Thiếu Thương ra khỏi nhà của Mục Trì Khiêm. Bất giác, khóe môi xinh đẹp lại nở ra một nụ cười. Mục Trì Khiêm đi đến bên cạnh rồi vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Đặt cằm mình lên bờ vai gầy gầy ấy, anh hôn nhẹ vào má cô rồi nhỏ giọng hỏi.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Doanh Doanh khẽ quay đầu sang nhìn anh rồi đáp.
“Em đang nghĩ… nếu như An An và Kỳ Thiếu Thương có thể…”
“Sẽ không thể đâu!”
Mục Trì Khiêm không mặn không nhạt mà trả lời cô. Doanh Doanh ngạc nhiên liền hỏi lại.
“Sao anh có thể chắc chắn như vậy?”
“Bởi vì Kỳ Thiếu Thương đã có người trong lòng rồi.”
Doanh Doanh im lặng không nói thêm gì nữa. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía khoảng không mông lung vô tận. Nếu như Kỳ Thiếu Thương đã có người trong lòng, vậy thì An An chẳng phải là sẽ thất tình thêm lần nữa hay sao…
Mục Trì Khiêm đưa tay vén lại mái tóc cho cô, giọng nói dịu dàng thủ thỉ.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chuyện duyên phận trên đời khó nói lắm. Giống như anh và em vậy.”
“Trì Khiêm! Anh có biết không, An An đã thích Kỳ Thiếu Thương rất lâu rồi. Bây giờ Kỳ Thiếu Thương lại cứu nó, em sợ…”
“Không sao đâu, trời xanh ắt sẽ tự có an bài. Chúng ta không thể nhìn trước được tương lai, lại càng không thể xen vào chuyện duyên phận của người khác. Nếu như hai người họ có đủ duyên đủ nợ, thì dù có cách trở ngàn trùng cũng sẽ tìm về với nhau thôi.”
Cũng giống như anh và cô vậy. Ngày còn bé cô cứu anh một mạng. Đến tận sau này, khi cả hai đều đã lớn, duyên phận đưa đẩy lại giúp họ trở về bên nhau. Vậy mới nói, chuyện duyên phận chẳng ai đoán trước được ý trời.
Mục Trì Khiêm xoay người cô lại, đôi mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp ấy. Ngón tay có chút thô ráp đưa lên chạm vào khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cô, anh khẽ khàn nói.
“Cũng không còn sớm nữa, em đi thay đồ rồi nghỉ ngơi đi. Sáng mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
“Em biết rồi!”
Đăng ký kết hôn… ngày mai cô và anh sẽ chính thức được pháp luật công nhận là vợ chồng hợp pháp rồi nhỉ. Mọi chuyện xảy ra cứ như là một giấc mơ, một giấc mơ thật đẹp…
[…]
Sáng hôm sau…
Doanh Doanh bước ra từ cục dân chính, trên tay cầm theo tờ đăng ký kết hôn. Nhìn tên anh và tên cô đứng ngang hàng với nhau, bỗng dưng trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác rất lạ.
“Em sao vậy?”
Mục Trì Khiêm nhìn biểu cảm của cô, không nhịn được lại buồn cười mà hỏi. Doanh Doanh quay sang nhìn anh, đôi mắt mơ màng hỏi.
“Chúng ta kết hôn rồi sao?”
“Sao vậy? Hối hận rồi sao?”
"Không… Không phải vậy… nhưng mà… "
“Nhưng mà thế nào?”
“Em cảm thấy cứ giống như là đang mơ vậy.”
“Để anh đưa em vào trong xác nhận lại.”
“Anh này…”
Cô giận dỗi đánh nhẹ vào vai anh. Mục Trì Khiêm nhìn cô mà trên môi không giấu được nụ cười. Bàn tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ánh mắt anh nhìn cô vẫn cứ dịu dàng như thế. Kéo cô lại gần bên cạnh, anh đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Từ nay về sau, em là vợ của Mục Trì Khiêm anh rồi. Cả đời này, ngoại trừ anh ra, bất cứ ai cũng không được phép ức hiếp em.”
“Em cảm thấy… chúng ta phải cảm ơn ông tơ bà nguyệt cho tử tế. Cảm ơn vì đã mang anh đến cuộc đời em.”
“Sau này, bất kể có chuyện gì xảy ra, anh cũng nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt. Dù cho tất cả mọi người trên thế giới này đều quay lưng với em, phía sau em vẫn luôn có anh đứng đó, làm chỗ dựa vững chắc cho em.”
“Mục Trì Khiêm! Anh nói thì nhất định phải giữ lời.”
“Chắc chắn rồi! Bà xã!”
Doanh Doanh nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp bỗng lấp lánh ý cười. Ho khan mấy tiếng, cô trầm giọng nói.
“Em nhớ… cách đây không lâu, có người còn chúc em sớm tìm được hoàng tử của đời mình kia mà. Bây giờ thì sao nhỉ?”
“Chẳng phải em tìm được rồi sao! Đẹp trai, giàu có, tài giỏi lại còn sủng vợ… em tìm đâu được người tốt hơn anh kia chứ?”
“Ây dô… Ông xã à, da mặt của anh dày quá rồi đó.”
“Cũng chỉ dày với một mình em thôi.”
Cô nhìn anh bật cười. Anh nhìn cô với đôi mắt dịu dàng hơn cả bầu trời mùa thu. Thật may mắn, họ đã gặp được đúng người và đúng luôn cả thời điểm. Chỉ mong sao tình yêu đó, có thể ngọt ngào và mãi mãi hạnh phúc như thế này.
Tiếng chuông điện thoại reo lên phá tan đi bầu không khí ngọt ngào ấy. Mục Trì Khiêm lấy điện thoại trong túi ra, nhìn dãy số gọi đến, anh không chút chần chừ mà nhấc máy.
“Có chuyện gì?”
“…”
“Được! Tôi đến ngay.”
Ngữ điệu của anh, không mặn không nhạt, không nghe ra được bất kỳ một cảm xúc nào. Vừa lạnh lùng lại vừa nghiêm nghị, thật chẳng giống với cách anh nói chuyện với cô chút nào.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô đan vào tay anh. Doanh Doanh nhìn anh rồi dịu dàng hỏi.
“Xảy ra chuyện gì vậy anh?”
“Công ty xảy ra chút chuyện, anh phải quay về xử lý.”
“Vậy anh đi đi.”
“Còn em thì sao?”
“Em… Em không sao đâu! Em bắt xe về nhà mẹ luôn là được.”
“Không được! Anh không yên tâm. Theo anh tới công ty, giải quyết xong mọi chuyện anh đưa em qua mẹ.”
"Nhưng mà em… "
“Ngoan! Nghe lời.”
“Dạ!”
Mục Trì Khiêm mở cửa cho cô ngồi vào trong xe. Đi vòng qua bên ghế lái, anh cũng ngồi vào trong. Chiếc xe sang trọng cứ như thế mà chầm chậm rời đi.
[…].
Tập đoàn Mục thị…
Mục Trạch Đông ngồi trên chiếc ghế sofa, đôi mắt ánh lên sự tức giận nhưng trên môi vẫn cố kéo ra một nụ cười. Đưa mắt nhìn người trước mặt, Mục Trạch Đông cười cười.
“Lão Cao à! Có gì từ từ nói, chỗ bạn bè bao nhiêu năm, ông cần gì phải tức giận như vậy chứ.”
Cao Thành đưa điếu thuốc lên hít vào một hơi sâu, đôi mắt thâm trầm ẩn trong làn khói mờ đục càng khiến cho ông ấy càng trở nên bí ẩn. Khẽ thở ra một làn khói trắng, Cao Thành trầm giọng nói.
“Vậy ông nói xem, mối hôn sự của hai đứa nhỏ, ông đồng ý hay không đồng ý?”