Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 59: Tôi đã xem đến chán rồi




Một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Hơi ấm quen thuộc của người đàn ông đó nhanh chóng bao trùm lấy cô. Cũng không rõ là đã bao lâu rồi, cô không được trầm mình trong vòng tay quen thuộc của anh. Cô có chút nhớ nhung nhưng cũng có một chút đau lòng…

“Anh à… Anh nhận nhầm người rồi. Tôi là Hạ Doanh Doanh không phải Trịnh Ngọc Bích.”

“Vậy sao… Hạ Doanh Doanh… tại sao em lại biết, Ngọc Bích họ Trịnh?”

“Tôi…”

Rõ ràng là Doanh Doanh vốn không biết gì về Ngọc Bích. Vậy thì làm sao mà lại có thể biết được Ngọc Bích họ Trịnh kia chứ…

“Sao hả? Không trả lời được sao?”

“Anh buông tôi ra…”

“Anh không buông… Ngọc Bích… Anh nhớ em lắm.”

Mục Triết Hàn vùi mặt vào vai cô, hơi thở anh dần trở nên nặng nề. Một cảm giác nhói đau dâng lên khiến trái tim anh như bị ai bóp nghẹn. Anh nhớ cô… thật sự rất nhớ cô…



“Đã bốn năm… Bốn năm rồi anh không được ôm em… Ngọc Bích… Anh… rất nhớ em…”

Từng lời anh nói, lại cứ như hàng ngàn mũi dao, đang thay phiên nhau cứa vào tim cô. Như thể muốn rạch nát lớp vỏ bọc mà cô đã cố gắng tạo ra.

Khép hờ mí mắt, cô cố nén lại những xót xa trong lòng. Dối người thì dễ, dối lòng mình mới khó. Bốn năm dài đăng đẳng, cứ tưởng rằng cô đã quên, tưởng rằng trong lòng cô chỉ còn lại sự hận thù dành cho người đàn ông tệ bạc này… Nhưng không… hoá ra, tận sâu trong lòng cô, tình yêu đó vẫn chưa hề mất đi…

“Mục Triết Hàn… buông ra…”

“Không! Anh sợ… nếu buông em ra, anh sẽ không bao giờ có thể ôm lấy em thêm một lần nào nữa.”

“Ha… Ha ha… Vậy sao… Mục Triết Hàn… Anh đừng diễn nữa. Vở kịch tình thâm này của anh, tôi đã xem đến chán rồi.”

Lời cô nói, cứ giống như một thứ gì đó tàn phá tim anh đến tan nát vụn vỡ. Bất kể là trước đây hay là ngay lúc này, Mục Triết Hàn anh dù có tàn nhẫn với hơn bảy tỷ người trên thế giới thì cũng chưa từng có một lần nào, anh có ý định làm tổn thương cô. Yêu cô là thật, muốn chăm sóc cho cô cũng là thật. Tình cảm của anh giành cho cô, chưa từng có lấy nửa lời giả dối…

“Ngọc Bích… Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tổn thương em.”

“Chưa từng nghĩ đến sao? Ha… buồn cười.”

“Anh phải làm sao thì em mới tin anh, phải làm sao thì em mới tha thứ cho anh đây?”

Ngọc Bích vùng vẫy, thoát khỏi vòng tay anh. Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ý cười nhưng cũng ngay lúc này mà rơi nước mắt. Vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh, Ngọc Bích xoay người đối diện với gương mặt quen thuộc đó. Đôi mắt của cô nhìn anh, vừa lạnh lẽo lại vừa có đau lòng.

“Muốn tôi tha thứ cho anh, cũng không phải là không thể. Nếu như anh có thể trả lại con cho tôi… tôi sẽ tha thứ cho anh.”

Mục Triết Hàn bỗng dưng sững sờ, toàn thân bất động. Hình như lời mà cô nói anh đã nghe không rõ nữa rồi…



“Con… Con sao…”

“Phải! Là đứa con chưa kịp thành hình của tôi… là đứa con của tên khốn nhà anh đó.”

Thân người cao lớn của Mục Triết Hàn lảo đảo ngã về sau. Con… năm đó… cô đã mang thai con của anh sao… Năm đó… hai người đã có con sao… tại sao… tại sao anh lại không biết… tại sao…

Chuyện năm đó, mãi mãi là một vết thương không thể chưa lành. Nó đã bám rễ vào tận sâu trong sương tủy, trở thành nỗi đau đeo bám cô ngay cả trong giấc mộng hàng đêm.

Đôi mắt xinh đẹp, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mặt, Ngọc Bích nén lại tiếng nấc nghẹn mà nói.

“Tự tay giết chết con của mình, Mục Triết Hàn anh không xứng làm người… Anh còn thua cả loài súc sinh nữa kìa…”

“Không… Anh không có… Anh không có làm như vậy mà… Ngọc Bích… Anh thật sự không có…”

Mục Trì Khiêm đứng bên ngoài cửa, nghe sơ qua câu chuyện cũng có chút giật mình. Anh cũng biết được chút chuyện của năm đó, hình như là ông nội của anh đã cho người làm gì đó để ép Ngọc Bích phải rời khỏi Mục Triết Hàn. Nhưng chuyện cô ấy có thai… thì… Anh cũng không hề biết…

Cuộc hội ngộ sao bao nhiêu năm xa cách, giờ phút này lại trở thành nỗi đau. Cả hai người họ, phải chăng đều là nạn nhân…

“Mục Trì Khiêm, tôi biết cậu đang ở bên ngoài đó. Cậu yên tâm, Doanh Doanh đang ở một nơi rất an toàn, tôi tuyệt đối không làm hại đến cô ấy.”

“Ân oán của hai người tôi không quan tâm. Nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu?”

“Biệt thự Bắc Thành.”

Mục Trì Khiêm không nói gì, chỉ xoay người rời đi. Nhưng giống như thương xót cho hai người họ, bước chân anh đột ngột dừng lại.

“Trịnh Ngọc Bích… chuyện năm đó chắc chắn có khuất mắt. Ngày cô rời đi, Mục Triết Hàn giống như điên dại, anh ta đã chạy khắp nơi để tìm cô. Tôi hy vọng… hai người sẽ cùng nhau tìm ra sự thật của năm đó.”

Nói rồi, anh bước đi không quay đầu lại. Suy cho cùng, ai yêu nhau cũng đều muốn ở bên cạnh nhau. Chỉ là giữa họ, đã bị người khác cố tình chia rẻ mà thôi. Nếu đổi lại, anh là Mục Triết Hàn, ở trong hoàn cảnh này, chắc chắn cũng sẽ đau lòng lắm…

Mục Trì Khiêm rời đi, để lại hai người trong căn phòng đầy ắp những kỉ niệm. Lẽ ra gặp lại nhau, cả hai nên vui mừng và hạnh phúc. Vậy mà bây giờ, một người hận còn một người đau…

[…]

Đường Hoa Khánh…

Lý Chiêu Anh vừa rời khỏi cửa hàng tiện lợi, trên tay bà mang theo lỉnh kỉnh những túi đồ lớn nhỏ khác nhau. Bà muốn mua thêm một vài món cần thiết để ngày mai nấu một bữa thật ngon cho Doanh Doanh.

Vừa đến trước cổng nhà, chiếc túi nilon bị rách khiến những thứ đựng bên trong rơi ra. Lý Chiêu Anh thở dài, lắc đầu cười khổ rồi ngồi xuống nhặt đồ lên.

“Tuệ Anh…”

Động tác trên tay bà bỗng dưng ngưng động. Một cảm giác dâng lên khiến trái tim bà cứ run rẩy không thôi. Giọng nói đó… đã hơn hai mươi năm qua bà không còn được nghe nữa. Những tưởng cả đời này, vĩnh viễn cũng không gặp lại. Nhưng hoá ra… trái đất này lại nhỏ bé đến lạ… cuối cùng vẫn là để hai người lần nữa gặp lại nhau…