Sáng hôm sau tập đoàn SWA…
Diệp Lang Quân vừa mới kết thúc cuộc họp cùng các cổ đông thì nhận được điện thoại của Jay. Nhấc máy lên nghe, lời của câu trợ lý thân cận nói khiến anh vô cùng kích động.
“Cậu nói thật chứ? Đã xác định rõ chưa?”
“Tổng Giám Đốc! Tôi đã xác thực rồi, đích thị chính là người phụ nữ đó.”
“Bây giờ bà ta đang ở đâu?”
“Bệnh Viện Nhân Ái.”
“Được! Cậu lập tức trở về công ty. Tôi sẽ đến đó ngay đây.”
“Vâng!”
Cuộc gọi kết thúc, Diệp Lang Quân không chút chần chừ mà lao ra khỏi phòng. Anh nhất định phải đến bệnh viện Nhân ái nhanh nhất có thể. Nếu không, anh sợ người đó sẽ lại trốn mất, tin tức của em gái anh Diệp Trăn Trăn cũng sẽ không còn chút hy vọng nào.
Bao nhiêu năm trời vất vả tìm kiếm, tưởng chừng như mò kim đáy biển, bây giờ cuối cùng thì cũng đã có được chút hi vọng mong manh. Chỉ cần tìm được người phụ nữ đó, tìm được Lý Chiêu Anh thì anh sẽ có thể tìm được em gái của mình rồi. Nghĩ đến đó thôi cũng cảm thấy vô cùng phấn khích.
Chiếc xe sang trọng dừng lại trước cổng bệnh viện. Diệp Lang Quân vội vội vàng vàng mở cửa xe đi vào trong. Vừa đúng lúc đó, điện thoại anh vang lên tiếng báo tin nhắn. Là Jay đã gửi hình của Lý Chiêu Anh sang cho anh.
Nhìn gương mặt thánh thiện của người phụ nữ trên màn hình điện thoại, Diệp Lang Quân thật sự không thể nào tin được, bà ấy lại chính là người đã nhẫn tâm bắt cóc em gái anh. Nhưng bây giờ, chuyện đó đã không còn quan trọng nữa rồi. Với anh mà nói, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là mau chóng tìm gặp người đó để hỏi về tung tích của Diệp Trăn Trăn.
Đi vào trong bệnh viện, Diệp Lang Quân lại vô tình nhìn thấy cậu bạn thân của mình. Mục Trì Khiêm cũng đã nhìn thấy người kia, cả hai người đều không nói không rằng mà chậm rãi đi về phía đối phương.
“Sao cậu lại ở đây?”
Diệp Lang Quân nhíu mày hỏi. Mục Trì Khiêm không để lộ chút cảm xúc nào mà nhàn nhạt trả lời.
“Tôi có chút chuyện riêng. Còn cậu sao lại ở đây?”
“Tôi đến để tìm một người.”
“Tìm người? Là ai?”
" Lý Chiêu Anh."
Mục Trì Khiêm nhíu mày nhìn Diệp Lang Quân. Vốn còn định điều tra rõ mọi chuyện rồi mới nói cho anh ấy biết. Nào ngờ chỉ mới tìm được chút manh mối thì Diệp Lang Quân đã mò được đến đây rồi.
Ban đầu anh còn nghĩ, Doanh Doanh có khả năng chính là em gái của Diệp Lang Quân. Nhưng mà bây giờ đã xác định được, Doanh Doanh là chị em song sinh của Ngọc Bích. Vậy nên… Muốn biết Diệp Trăn Trăn đang ở đâu thì chỉ còn cách hỏi trực tiếp mẹ vợ của anh mà thôi.
Nhìn thấy nét suy tư trên khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng của anh, Diệp Lang Quân liền cảm thấy lạ. Cậu bạn này của anh chưa từng để lộ chút cảm xúc nào trước mặt người khác. Vậy thì bây giờ, biểu cảm này của anh là sao đây…
“Cậu không sao đó chứ?”
Diệp Lang Quân lên nhìn hỏi. Mục Trì Khiêm im lặng một lúc rồi vẫn là mang hết mọi chuyện anh biết ra nói cho cậu bạn thân của mình.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Diệp Lang Quân cau mày chấp vấn.
“Tại sao cậu lại không nói với tôi sớm hơn?”
“Không phải là không nói… chỉ là tôi muốn tra rõ mọi chuyện trước khi nói cho cậu biết mà thôi.”
“Có thật là như vậy không?”
“Diệp Lang Quân! Chúng ta quen biết bao nhiêu năm, con người tôi thế nào cậu còn không rõ sao?”
“Được! Tôi tin cậu. Vậy bây giờ… cậu có thể đưa tôi đi gặp người đó không?”
“Tất nhiên! Nếu cậu đã đến, chi bằng chúng ta cứ làm rõ mọi chuyện một lần luôn đi.”
Hai người đàn ông cùng nhau đi đến một phòng chăm sóc đặc biệt. Bên trong phòng, Mục Triết Hàn đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là Trịnh Ngọc Bích ngồi túc trực lo lắng, chăm sóc cho anh ta.
Ở chính giữa phòng có một bộ sofa, Doanh Doanh và Lý Chiêu Anh đang ngồi đó, bên cạnh còn có Trịnh Chí Hùng.
Diệp Lang Quân đưa mắt nhìn Mục Trì Khiêm. Cả hai người đều đang có những câu hỏi của riêng mình. Một người muốn biết em gái của mình đang ở đâu. Người kia lại muốn hỏi, rốt cuộc vợ của anh có thân phận như thế nào.
Đẩy cửa đi vào bên trong, Lý Chiêu Anh cũng vừa lúc đưa mắt nhìn lên. Khi bắt gặp gương mặt của cậu thanh niên trẻ, đôi mắt bà bỗng trở nên có chút hoảng loạn. Dĩ nhiên bà biết người đó là ai.
Đi đến trước mặt bà, Diệp Lang Quân không chút e dè mà liền lên tiếng hỏi.
“Thưa cô! Có phải cô là Lý Chiêu Anh hay không?”
Câu hỏi của anh đã thu hút tất cả sự chú ý của những người có mặt trong phòng. Trịnh Trí Hùng đưa mắt nhìn cậu thanh niên lạ mặt rồi đứng lên chắn trước mặt cậu.
“Cậu trai trẻ, cậu là ai?”
“Tôi là ai thì chú cứ hỏi cô ấy là sẽ biết.”
“Lúc nãy tôi nghe cậu gọi Lý Chiêu Anh… Hình như là đã nhầm người rồi.”
“Ông chú à! Ngại quá… tôi đến đây để tìm cô ấy chứ không phải để ngồi tán dóc với chú.”
Trịnh Chí Hùng cười như không cười, đôi mắt thâm trầm cẩn thận quan sát người trước mặt. Hình như là có vài nét giống với người anh em của ông.
“Cậu trai trẻ! Có phải cậu là con trai của Diệp Minh không?”
Nghe đến hai từ đó, Diệp Lang Quân liền lập tức thay đổi thái độ. Biểu cảm trên gương mặt liền trở nên vô cùng lạnh lẽo. Anh khẽ nhìn người đàn ông đứng tuổi trước mặt rồi lạnh giọng nói.
“Đừng bao giờ nhắc tới tên của người đàn ông đó trước mặt tôi.”
“Ồ! Xem ra cậu đúng là con trai của Diệp Minh rồi. Đôi mắt đó và cả cách cư xử của cậu… đều không khác cậu ta chút nào.”
Diệp Lang Quân hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng mình. Anh nghiêng đầu khẽ mỉm cười rồi lên tiếng đáp trả.
“Tôi chỉ có mẹ không có ba.”
Lần này đến lượt Trịnh Chí Hùng phải ngạc nhiên rồi. Bởi lẽ theo ông biết thì Diệp Minh rất yêu thương vợ con của mình. Vậy thì cớ làm sao, đứa con trai này của hắn lại căm ghét hắn đến vậy? Phải chăng là có nguyên do hay là có uẩn khúc…
“Bất kể thế nào thì cậu cũng không thể phủ nhận được… dòng máu đang chảy trong người cậu là của Diệp Minh…”