Hợp Đồng Hôn Nhân! Mong Ngày Anh Nhận Ra!!

Chương 3: Bữa Tối




Bước vào trong, cô thấy ở phòng khách là hai người, một bà lão và một người phụ nữ trung niên đang ngồi chuyện trò. Cô nhận ra bà lão kia còn người phụ nữ trung niên không hiểu sao cô lại thấy quen quen như đa từng gặp ở đâu rồi.

Nghe tiếng bước chân ở ngoài vào, hai người trên ghế mới dừng trò chuyện mà quay qua. Thấy Bạch Hạ Vân, bà lão kia ngay tức khắc lên tiếng:

- Tiểu Vân, cháu tới rồi hả, mau lại đây!

Cô tiến tới khom người cúi chào:

- Cháu chào bà, cháu chào bác.

Người phụ nữ trung niên kia nhìn thấy cô bé trước mặt, nhận ra ngay Bạch Hạ Vân là cô gái đã nhặt được bóp tiền của bà ở trạm xe buýt.

- Mẹ, mẹ quen cô bé này ạ?

Tạ Phương Dung ngay lập tức quay sang hỏi mẹ chồng mình.

- Đúng, hôm qua ta ra bờ hồ tản bộ, gặp được Tiểu Vân, có tâm sự đôi chút, hôm nay ta kêu con bé tới đây chơi. Một đứa trẻ xinh đẹp ngoan ngoãn vậy mà hoàn cảnh trớ trêu.

- Cũng rất lương thiện, thật thà nữa!

Nghe Tạ Phương Dung khen mình Hạ Vân có chút bất ngờ. Hồi lâu cô mới nhớ ra mình đã gặp bà ấy tại trạm xe buýt.

- Tiểu Vân, cháu ngồi xuống đi. Má Tần, đem chút hoa quả lên đây.

- Vâng.

Cô vâng lời ngồi xuống giữa hai người, má Tần thì bước chân vào bếp chuẩn bị trái cây.

Cả ba người nói chuyện rất hợp nhau. Hà lão phu nhân và Tạ Phương Dung rất thích cô gái này. Cả hai đều chỉ mong cô trở thành con/cháu dâu của mình thôi.

Tới giờ cơm trưa, Hạ Vân vốn muốn trở về lại bị hai người giữ ở lại ăn cơm. Dẫu sao cũng không phải quá thân thiết nên cô cũng có chút ngại, nhưng dù có từ chối thế nào hai người cũng không buông ra. Cuối cùng cô phải bất đắc dĩ ở lại ăn cơm với họ.

Một bàn thức ăn thịnh soạn với đủ các món sơn hào hải vị đầy đủ chất dinh dưỡng bày ra trước mặt cô. Trong bữa cơm, cả hai cứ liên tục gắp thức ăn cho cô, thái độ quan tâm của họ khiến Hạ Vân cảm thấy rất ấm áp. Kể từ khi ba mẹ mất đã rất lâu rồi cô chưa được cảm nhận lại bữa cơm gia đình.

- Tiểu Vân à, con có bạn trai chưa?

Bất chợt Hà phu nhân lên tiếng hỏi.

- Dạ chưa, cháu còn đang đi học nên không để ý chuyện yêu đương nam nữ cho lắm!

Nghe thấy cô chưa có bạn trai, Hà phu nhân tự động gạt bỏ vế sau câu nói của cô hớn hở nói:

- Nếu vậy cháu làm con dâu bác nha, con trai ta năm nay 25 tuổi rồi!

Cô nghe mà bị sặc luôn miếng cơm trong miệng, vội vàng cầm ly nước bên cạnh uống.

- Dạ....sao cơ ạ?

- Cháu lấy con trai bác nha, bác rất muốn cháu trở thành con dâu bác!

Cô cũng đến cạn lời với bà rồi. Trông thái độ hiện tại ai không biết còn tưởng bà muốn con dâu đến vã lắm rồi, muốn bán luôn con trai của mình vậy!

- Cháu....cháu đâu có quen con trai bác đâu, hơn nữa hôn nhân cần phải xuất phát từ tình yêu chứ ạ. Cháu ngay cả mặt anh ấy còn không biết như thế nào nữa!

- Cái đó đâu quan trọng đâu, dần dần làm quen cũng được mà! Cháu đồng ý với bác đi nha!

Hà lão phu nhân ngồi bên cạnh cũng đã sớm biểu lộ tâm tình của mình lúc này khi nghe đề nghị của con dâu: Ý kiến không tồi.

- Vậy hôn nhân làm sao lâu bền được ạ, hơn nữa anh ta cũng đâu có thích cháu! Chắc gì anh ấy đã đồng ý ạ!

- Cái đó cháu không cần lo đâu, nó nhất định sẽ đồng ý.

Cô chắc chắn rằng anh ta sẽ không bao giờ chấp nhận cưới một người mà ngay đến mặt còn chưa biết.

Dùng xong bữa trưa, cô liền xin phép về để chiều còn đi làm. Lão phu nhân và bác gái dường như rất thích cô, còn dặn khi nào cô rảnh hãy tới chơi. Vì phép tốt thiệt nên cô cũng đồng ý.

_________________________

Liên tiếp mấy ngày sau đó, cứ có thời gian rảnh cô liền tới chơi, trò chuyện với họ. Cảm giác được hai người quan tâm giống như mẹ và bà của cô vậy. Cũng không thấy họ nhắc tới chuyện kết hôn nữa nên Hạ Vân nghĩ họ đã quên rồi, thật may!!

Một buổi tối, cô ở lại dùng bữa với hai người.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Hạ Vân đang phụ Má Tần dọn thức ăn lên liền bất giác quay đầu lại.

Đập vào mắt cô là một người con trai cao 1m85, khuôn mặt đẹp không tì vết nhưng biểu cảm lại thập phần lạnh lùng. Phía sau là một người đàn ông trung niên, cô đoán chắc đây có lẽ là con trai và chồng của Tạ Phương Dung - Hà Chí Nghiêm và Hà Chí Tôn.

Hà Chí Nghiêm bước vào nhà liền tùy ý ngồi xuống ghế. Đột nhiên hôm nay mẹ lại gọi nói anh về nhà ăn cơm. Sau lần anh đưa Lý Hân về ra mắt bị bà và ba phản đối, tình cảm giữa anh và họ bắt đầu xuất hiện khoảng cách.

Từ lúc lên làm Tổng Giám đốc của CK, anh đã chuyển ra ở riêng tại biệt thự của mình. Ở cùng còn có Lý Hân.

Có lần bà đột ngột tới thăm, thấy Lý Hân ở trong nhà liền nổi giận đùng đùng mà bệnh tim tái phát. Vì tránh làm mẹ mình kích động nên anh đã mua nhà riêng cho Lý Hân.

Cũng khá lâu rồi anh chưa về lại nơi này. Bởi không hiểu sao cha mẹ, thậm chí là cả bà nội của anh cũng không chấp nhận Lý Hân.

Tầm mắt Hà Chí Nghiêm va vào thân ảnh của một người con gái trong bếp. Cô ta là ai, tại sao lại ở đây?

Đến bữa cơm, bà nội anh ngồi bên phải, đối diện là mẹ anh và cô gái lạ mặt vừa rồi trong bếp, cha anh ngồi cạnh anh.

Trong cả bữa cơm, bà và mẹ anh hầu như đầu quay quanh nói chuyện với cô, cha anh cũng không ngoại lệ. Hà Chí Nghiêm ngồi đó mà như người tàng hình không ai điếm xỉa tới.

- Chí Nghiêm, con đã 25 tuổi rồi, mau chóng lấy vợ sinh con đi!

Anh coi như không nghe thấy lời của mẹ mình tiếp tục ăn cơm. Bà thấy thái độ của anh thì hơi tức giận song nghĩ đến Hạ Vân còn đang ở đây liền kìm lại.

- Con không nghe thấy mẹ nói gì sao?

Anh cười nhạt trong lòng. Lúc anh đưa người anh yêu về thì nhất quyết nói không chấp nhận. Bây giờ lại giục anh lấy vợ sinh con?

- Con đã nói rồi, cả đời này ngoại trừ Lý Hân không ai có tư cách làm vợ con.

Hà Chí Nghiêm nói xong liền đứng dậy, rời khỏi bàn ăn lái xe rời khỏi. Bạch Hạ Vân ngồi đó đã hoàn toàn hiểu anh hoàn toàn không vừa ý với cuộc hôn nhân này.

- Bác, anh ta không đồng ý thì thôi ạ!

- Tiểu Vân , thực sự bác rất muốn cháu trơ thành con dâu bác. Yên tâm đi, nó sẽ đồng ý thôi.

Cha anh-Hà Chí Tôn ngồi đối diện cũng mở miệng:

- Đúng đó, cháu yên tâm, chuyện này để hai bác lo!

Vì khó sinh nên hai ông bà chỉ có mình Hà Chí Nghiêm, từ lâu đã khao khát có một cô con gái. Ông cũng cảm thấy hài lòng với cô gái này, lương thiện hiền lành, lại tháo vát việc nhà. Biết cả vợ và mẹ mình đều đồng ý nên ông cũng chẳng có ý kiến, thật tâm cũng rất mong cô trở thành dâu nhà họ Hà.