Hợp Đồng Hôn Nhân! Mong Ngày Anh Nhận Ra!!

Chương 31




Mùa đông đã đến rồi.

Chỉ còn 1 tuần nữa là đến giáng sinh, công việc vào thời điểm cuối năm luôn rất nhiều, mọi người đều phải tăng ca.

Khu công trình xây dựng khách sạn mới của tập đoàn Vân Hương vẫn đang trong giai đoạn hoàn thiện.

Tuy nhiên, hai ngày gần đây có nhiều thông báo lên Bạch Hạ Vân nói có người đã sử dụng nguyên vật liệu kém chất lượng,còn ăn bớt tiền công.

Chính vì vậy, hôm nay cô phải đi khảo sát khu công trình xây dựng này, để kịp qua tết có thể đưa vào sử dụng.

Bạch Hạ Vân đi phía trước, tay cầm bản phác thảo sơ đồ công trình, đối chiếu với thực tế. Phía sau là mấy vị giám đốc với chủ quản phụ trách quản lí công trình này. Mặt ai nấy đều nơm nớp lo sợ.

Cũng phải thôi, có tật giật mình mà. Họ dám chắc việc họ biển thủ công quỹ, bỏ tiền công trình vào túi riêng đã có người lén báo cáo cho cô, nếu không thì tại sao hôm nay chủ tịch lại đột ngột tới khảo sát công trình như vậy. Ai nấy mặt đều xanh như đít nhái, mồ hôi chảy ròng rã bước theo phía sau Bạch Hạ Vân.

Cô đi tham quan một vòng quanh khu công trình, Bạch Hạ Vân nhanh chóng nhận ra những lỗi sai nghiêm trọng trong xây dựng khi sử dụng nguyên vật liệu kém chất lượng.

Cô cùng với 3 người giám đốc khác bước vào bên trong, tầng hai mới đang bắt đầu hoàn thành, nhưng có khi sẽ sớm phải xây dựng lại từ đầu.

***

Cùng thời điểm đó tại tập đoàn CK, Hà Chí Nghiêm đang ngồi làm việc mà lòng cứ bồn chồn, lo lắng lạ lùng.

Không hiểu tại sao sáng nay lúc anh vừa ngồi vào bàn làm việc mà trong lòng cứ như lửa đốt vậy, giống như báo hiệu sắp có chuyện không lành sắp xảy ra.

Anh vô cùng lo lắng cho cô, gọi trợ lý Ngôn vào dò hỏi thì biết được hôm nay cô không đến tập đoàn mà đi khảo sát ở công trình, nguyên do vì có nghi vấn xây dựng bằng vật liệu nhái, chất lượng thấp.

Khoan đã, chất lượng thấp!

Vậy chẳng phải sẽ vô cùng nguy hiểm hay sao?

Hà Chí Nghiêm vội vã đứng bật dậy, chân anh bị cụng vào bàn khá mạnh nhưng lúc này làm gì còn cảm thấy đau nữa, anh vội cầm lấy chìa khóa xe mà chạy như bay vào thang máy, ngón tay vội vã bấm nút xuống hầm để xe. Anh chỉ sợ nếu mình chậm trễ sẽ phải ân hận cả đời.

Anh phóng xe như tên bắn trên đường, vượt cả đèn đỏ, cuối cùng cũng đến được khu công trình đang thi công.

Khung cảnh mọi người nhốn nháo chạy tán loạn, tiếng kêu cứu vang vọng làm trái tim Hà Chí Nghiêm đập mạnh.

Anh vội vã xông vào bên trong tìm kiếm cô.

***

Quay trở lại mười phút trước, Bạch Hạ Vân cùng ba người giám đốc đang khảo sát tại tầng hầm của khách sạn thì chợt có tiếng động rất lớn vang lên, dường như là tiếng nổ.

Rất nhanh, đất đá từ trên rơi xuống, khung cảnh vô cùng hoảng loạn. Mọi người hô hào gọi cứu hộ, xe cứu thương.

- Mau, gọi cứu hộ, chủ tịch còn bên trong!

Phía bên Bạch Hạ Vân, ba giám đốc mau chóng kéo cô chạy tìm đường thoát khỏi đây.

- Chủ tịch, chúng ta cần mau chóng chạy khỏi đây, nơi này sắp sập rồi.

Cả bốn người chạy nhanh muốn tìm đường ra, nhưng vì quá hoảng loạn mà họ cũng không còn nhớ rõ được phương hướng để ra ngoài.

May sao, lúc mọi thứ gần sập xuống cuối cùng cũng nhìn thấy được lối ra vào chính, ba người kia không kịp để ý tới cô nữa mà cố lao ra ngoài thoát thân.

Bạch Hạ Vân chân bị thương, không thể chạy thêm được nữa, cô cố gắng bước đi từng bước thật nhanh.

"Ầm" một tiếng.

Mọi thứ đều sụp xuống.

Ngay trong lúc cô cứ nghĩ mình xong rồi thì có một cánh tay kéo cô lại gần, giọng nói quen thuộc vang lên trong phút chốc:

- Vân Vân !

Là tiếng của Hà Chí Nghiêm!

Anh kéo lấy cánh tay cô, dìu cô chạy ra phía ngoài.

Cả hai vừa ra tới cửa, nhưng chỉ còn 2 mét nữa là thoát thì một tảng bê tông lớn rơi xuống thẳng người họ.

Hà Chí Nghiêm vội đẩy cô ra ngoài, được mọi người đỡ lấy, còn bản thân chạy không kịp nên bị tảng bê tông đè xuống.

Cô nhìn cảnh tượng đó mà suýt thì ngất xỉu, vội vàng vùng dậy chạy tới nhưng bị mọi người ngăn cản:

- Chủ tịch, đội cứu hộ đã tới, khu vực đó nguy hiểm lắm cô không thể vào được.

Cô cố gắng giằng co, cố chạy lại chỗ đó nhưng đã bị cứu hộ ngăn lại, không thể tiến tới gần anh.

- Hà Chí Nghiêm! Hà Chí Nghiêm!!

Cô lạc giọng gọi tên anh, khóc nức nở rồi ngất đi!

- Chủ tịch, mau mau, xe cấp cứu đâu!

Trước lúc lâm vào hôn mê hoàn toàn, miệng cô vẫn lẩm nhẩm cái tên Hà Chí Nghiêm.