Chiếc xe lăn bánh vào sảnh chính, vừa nhìn Hàn Dương Phong, Chu Tử Lan đã thấy anh thật khác lạ, không giống với trước đây. Cũng phải, anh bây giờ có khi đã nhớ lại kí ức, trở về con người trước đây, sự thay đổi này chỉ khác trong mắt cô nhưng bình thường đối với bao người, đặc biệt là Hàn Gia. Nhìn anh bây giờ, cô ngẫm lại những lời mình đã được nghe khi đến đây và những lời cha cô nói với cô, đúng là không xứng thật. Lời người ta nói cay nghiệt thì cay nghiệt, nhưng nó lại là sự thật.
Hàn Dương Phong sớm đã nhìn thấy Chu Tử Lan, biết anh nhìn thấy mình, Chu Tử Lan bèn đi ra chỗ khác. Cô là người biết điều, người ta không thích mình, không nên ở lại, Chu Tử Lan cũng nên rời đi khỏi nơi này.
- “ Cô gái này hiểu chuyện thật. ” Cố Nam nhìn Hàn Dương Phong rồi nói
- “ Cũng nên để cô ấy rời khỏi đây, không nên ở lại. Mà là cô ấy không thể sinh sống ở thành phố này được. Không phải là cô ấy hiểu chuyện mà là cô ấy sợ, nghĩ gì cũng không dám nói ra vì không có ai để nói. Tao nhớ lại rồi, cô ấy cũng tự động tránh xa tao ra. ”
Hàn Dương Phong chỉ cần nhìn hành động của Chu Tử Lan là anh hiểu, mọi chuyện sẽ được giải quyết từ hôm nay.
Vừa bước vào nhà, tất cả thành viên của Hàn Gia đều ngồi ở đây. Nghe thấy tiếng nói của Hàn Dương Phong, họ vừa không tin, vừa bất ngờ.
- “ Mọi người, con nhớ hết mọi chuyện rồi. ”
Ai cũng giật mình nhưng ngay sau đó, nụ cười đã nở trên môi, họ không giấu nổi niềm hạnh phúc. Chờ đợi đã lâu, bây giờ Hàn Dương Phong đã nhớ lại tất cả.
- “ Tốt rồi, như vậy là tốt rồi. ” Hàn Dương Chí, Bạch Mai tươi cười nói
- “ Đúng là một chuyện tốt, hai đứa mau ngồi xuống đi. ” Hàn Dương Quyết
Thẩm Ngọc Vân không giấu nổi niềm vui, bà vô cùng hạnh phúc, con trai bà nhớ lại rồi, sớm muộn gì con dâu và cháu trai bà cũng sẽ quay lại Hàn Gia. Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết sẽ kết hôn lại một lần nữa, sẽ trở thành vợ chồng, hạnh phúc viên mãn. Càng nghĩ đến, Thẩm Ngọc Vân càng thấy vui nhưng điều quan trọng là con trai bà phải theo đuổi thành công vợ nó thì mới được.
- “ Tốt rồi con à, mẹ cứ sợ con sẽ xảy ra chuyện gì. ”
- “ Sống lại là một kì tích, mất kí ức và bây giờ đã nhớ lại. Có những chuyện phải giải quyết ổn thỏa, Tống Nguyệt Như ngày đó vì đỡ cho con mà cũng chết. Số kiếp của con xem ra may mắn hơn. ”
Hàn Dương Phong ngẫm lại mọi chuyện, nhìn từng ngóc ngách trong dinh thự, quá đỗi quen thuộc và thân quen.
- “ Chuyện cũ không nên nhắc lại nữa. ” Hàn Dương Quyết nói
- “ Chuyện của Chu Tử Lan, ba đừng can thiệp quá sâu, con sẽ có cách. Thượng Hải không phải là nơi cô ấy có thể tồn tại. ” Hàn Dương Phong
- “ Ba cũng nghĩ như vậy. Một cô gái biết an phận, điềm tĩnh, không biết đáp trả người khác thì không thể ở đây được. Nên để con bé về với gia đình của mình, thời gian qua đã quá đủ rồi. Vì con, vì gia đình mình mà chấp nhận tất cả, chịu đựng những lời mắng nhiếc, xúc phạm của người ta. Trong đó có em gái con. ” Hàn Dương Quyết
- “ Công ơn của họ đối với Hàn Gia rất lớn, làm những gì trong khả năng của chúng ta. ” Hàn Dương Chí lên tiếng
- “ Mà Ngọc nó đâu rồi ba, chẳng phải nó mong con nhớ lại để Chu Tử Lan rời khỏi đây sao. ”
Hàn Dương Phong nhìn mãi cũng chỉ thấy ông bà và cha mẹ, còn em gái anh ở đâu thì anh không thấy.
- “ Đi chơi rồi, con cứ kệ nó. Em gái con ở nhà, nó lại đâm thọc Tử Lan, người ta không nói ra nhưng chịu ủy khuất rất nhiều. Nó không ở nhà cho mọi chuyện yên ổn. ” Hàn Dương Quyết
- “ Nhà chúng ta chỉ có nó là con gái, cũng vì lo cho Phong thôi. Con đừng trách cháu nó. ” Bạch Mai nhẹ nhàng nói
- “ Mẹ, con biết là thế nhưng nó như thế này là không được. Mẹ nghĩ cho cháu mẹ, mẹ không nghĩ cho Tử Lan sao? Cô gái đó ở nhà được gia đình yêu thương, đến nhà chúng ta lại chịu ủy khuất. ” Hàn Dương Quyết nói tiếp
Bạch Mai định nói thì Hàn Dương Phong nói xen vào, nghe xong, bà không thể nói thêm gì nữa.
- “ Cô ấy không có bất cứ người thân nào ngoài cha của mình cả. Em gái cháu, đừng quá bênh vực và chiều chuộng nó. ” Hàn Dương Phong
- “ Tội nghiệp quá. ”
Thẩm Ngọc Vân giờ đây mới thực sự thấy xót thương cho số phận của Chu Tử Lan. Thành phố sa hoa nhưng ở một nơi nào đó, số phận con người ở nơi nghèo khổ còn khó khăn hơn nhiều.