Trời mưa tầm tã, ngoài cổng lớn biệt thự một bóng dáng bé nhỏ che ô xuất hiện. Nét mặt cậu bé vô cùng kiên định. Một giây sau cánh cổng lớn mở ra, cậu liền bước vào.
"Trần Uy Bằng, chú giấu chị Thu Vũ đi đâu rồi hả?"
Trần Uy Bằng kinh ngạc nhìn cháu trai. Thằng bé bực tức anh cũng khá lâu rồi, bây giờ quay về lại hỏi Tô Thu Vũ. Nhưng mấy ngày qua anh không gặp Tô Thu Vũ, làm sao biết cô ở đâu:
"Tô Thu Vũ không phải luôn ở với cháu sao?"
"Chú đừng giả vờ nữa! Hôm đó sau khi ra ngoài cùng chú chị ấy liền mất tích, đã 1 tuần rồi. Chú không giữ chị ấy thì chị ấy ở đâu?"
Nét mặt Trần Lâm Kiệt căng thẳng, hoàn toàn không giống nói dối. Hôm đó trong đêm mưa, Tô Thu Vũ mang bộ dạng đó đúng thật có chút đáng sợ, tâm lý hình như không được ổn định.
"Rất có thể Tô Thu Vũ ở cùng Trần Cảnh Văn"
Trần Lâm Kiệt nghe vậy trừng mắt với Trần Uy Bằng:
"Tốt nhất là chị ấy ở đó, nếu chị ấy có mệnh hệ gì tôi nhất định không tha thứ cho chú"
Bỏ lại một câu đều khiến các hầu gái đơ ra, Trần Lâm Kiệt xách chiếc ô ướt sũng lập tức rời đi. Không ai giữ được cậu. Cũng dễ hiểu thôi, trước đây Tô Thu Vũ luôn quan tâm đến Trần Lâm Kiệt, vậy mà đã biến mất được 7 ngày rồi. Điện thoại không nghe, nhà cũng không về. Mới đầu Trần Lâm Kiệt chỉ nghĩ Tô Thu Vũ có việc, nhưng sự việc càng lúc càng nghiêm trọng.
Trần Uy Bằng nhìn bóng dáng cháu trai đang đi xa dần, anh quay sang với Lục Trí:
"Điều tra xem cô ta ở đâu"
"Vâng" Lục Trí đi làm ngay.
Kết quả cho thấy đúng thật Tô Thu Vũ đang ở chỗ Trần Cảnh Văn. Nhưng không rõ bọn họ làm gì, ở bên nhau tận 7 ngày khiến cháu trai anh lo lắng đến mức hùng hổ tuyên bố với chú nó.
"Có biết được bọn họ làm gì không?"
Lục Trí nghĩ nghĩ rồi nói:
"Thật ra trong mấy ngày này có thể thấy phu nhân ở nhà của Trần Cảnh Văn cũng rất vui. Có cần đưa cô ấy về không ạ?"
Lục Trí hiểu rõ, một nam một nữ chung một nhà chính là mối quan hệ bất chính, hơn nữa phu nhân cũng thích Trần Cảnh Văn. Theo cách nói của con người thì đây chính là ngoại tình.
Trần Uy Bằng hết sức không thoải mái, nhưng cũng chỉ nói:
"Tô Thu Vũ vui thì cứ để cô ta ở lại đó thêm vài ngày. Biết đâu vì buồn chán Lâm Kiệt sẽ quay về."
Lục Trí thầm nghĩ: "Giả vờ gì chứ? Khuôn mặt này của thiếu gia đã chất đầy hai chữ ghen tuông rồi." Nhưng lúc theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ Lục Trí không thấy có hành động gì quá mức:
"Thiếu gia, mấy ngày xem xét tôi thấy có bác sĩ ra vào nhà của Trần Cảnh Văn"
"Rồi sao nữa?"
"Theo điều tra thì đó là bác sĩ tâm lí đến trị liệu cho thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân bị thứ gì đó làm kinh sợ, đã nhiều ngày không ngủ được, thần trí bất ổn, lúc tỉnh lúc mơ. Dạo này mới đỡ một chút"
Chắc vì Chu Triết Trạch đã đe dọa đến Tô Thu Vũ quá nhiều. Đêm đó khi anh đuổi theo mùi máu đến nhà Chu Triết Trạch, hắn đã chết rồi, con dao vẫn còn ghim trên ngực hắn. Không ngờ đối với việc giết người cô lại sợ hãi như vậy. Nếu tâm lý cô bất ổn thì để cô ở lại chỗ Trần Cảnh Văn một vài ngày nữa rồi mới mang cô về với Lâm Kiệt cũng không muộn. Nghĩ vậy anh không bận tâm nữa, nhưng càng không muốn thì lại càng nghĩ đến, Tô Thu Vũ có thể ở cùng bất cứ ai nhưng trừ Trần Cảnh Văn ra. Trần Uy Bằng càng ngày càng khó nắm bắt tâm tư của mình, lí do anh không thích Tô Thu Vũ ở bên Trần Cảnh Văn là vì cô thích thằng nhóc đó.
"Lục Trí, nếu trong thời gian này Tô Thu Vũ và Trần Cảnh Văn sớm đã ở bên nhau rồi thì sao?"
Đột nhiên anh hỏi như vậy khiến Lục Trí có chút sợ, dù biết gần đây thiếu gia đã thay đổi không ít nhưng vẫn khó quen.
"Chắc là...vẫn chưa đâu, bây giờ đưa cô ấy về vẫn kịp ạ"
Hôm đó hai tay Tô Thu Vũ nhuốm đầy máu tươi, đôi mắt cô vô hồn, không nhìn thẳng anh chỉ hỏi: "Trần Uy Bằng, trò đùa này vui chứ?". Anh nghĩ cô nhất định là đang căm ghét anh, hôm đó anh không xuất hiện. Đúng như cô nói, anh cố tình không đến, nhưng không hẳn là trò đùa. Anh muốn cô tự mình đối mặt với nỗi sợ, xem cô sẽ phản ứng thế nào. Không ngờ dẫn đến việc vì quá sợ hãi mà cô dùng con dao Từ Tuấn tặng giết chết Chu Triết Trạch. Tô Thu Vũ cô lại nhát gan như vậy, đến mức trốn ở nhà Trần Cảnh Văn, bị bệnh tâm lý.
"Bây giờ chưa được, đợi Tô Thu Vũ nguôi giận đã"
Lục Trí tự hỏi, bây giờ chưa được thì còn lúc nào thích hợp?
Vào một ngày nọ, trời cuối cùng cũng xuất hiện ánh nắng sau những ngày mưa tầm tã. Tô Thu Vũ và Trần Cảnh Văn đi dạo. Tuy cảnh vật đẹp đẽ, nhưng Tô Thu Vũ không hề mỉm cười. Cô luôn sợ, luôn thấy tội lỗi đầy mình, tâm trạng lúc nào cũng nặng nề.
Trần Cảnh Văn thấy thế này không phải cách, cho nên tối hôm đó đã rủ cô cùng uống rượu giải sầu, biết đâu cô có thể quên đi. Nhưng anh không biết tửu lượng cô không tốt, uống một chút đã say bí tỉ.
"Tên khốn Trần Uy Bằng! Tất cả là tại anh, tôi không nên...tin tưởng anh" Cô gục ra bàn, nghĩ lại mọi việc không khỏi tức giận. Vì say nên không đủ tỉnh táo, hai má đã sớm đỏ lên
"Không sao, mọi việc đã qua rồi. Đừng nghĩ đến nữa" Trần Cảnh Văn vỗ nhẹ lên tay cô
Đột nhiên nghĩ đến việc mình bị Trần Uy Bằng lừa gạt bỏ rơi, lồng ngực cô cứ quặn lên, tim đập nhanh bất thường:
"Đau quá..." Cô ôm ngực
Thấy biểu hiện kì lạ của cô, Trần Cảnh Văn lo lắng, liền ngăn cô uống rượu, đỡ cô về phòng.
Tô Thu Vũ được đặt lên chiếc giường mềm mại, đầu quay mòng mòng.
"Em ngủ sớm đi, đã say lắm rồi, không thể uống thêm nữa"
Tô Thu Vũ bỗng kéo anh lại, hôn lên má anh. Trần Cảnh Văn bị hành động này của cô làm cho đứng hình mất mấy giây. Cô trong lúc say xỉn không tỉnh táo, hai mắt nhắm lại mà vẫn dễ dàng cởi bỏ cúc áo trên người anh. Có thể thấy chú Uy Bằng đã dạy cô rất tốt. Thật muốn mọi thứ tiếp diễn nhưng cô đang say, anh không muốn dùng cách này để có được cô.
"Được rồi, mau ngoan ngoãn đi ngủ" Anh nắm tay cô ngăn chặn
Giây sau cô không giãy nữa, liền ngoan ngoãn đi ngủ. Trần Cảnh Văn đúng là có tham vọng với cô, nhưng không muốn dùng cách ép buộc. Không biết anh nghĩ gì mà nhân lúc cô ngủ say lén đặt một nụ hôn lên môi cô rồi rời đi.
Mà lúc này Trần Uy Bằng đang đưa tay chống chán ngủ thiếp đã bỗng tỉnh dậy vì cảm nhận được có cơ thể đàn ông tiếp xúc thân mật với Tô Thu Vũ. Hai mắt anh mở to, nghĩ nhất định là hai người kia đi quá mức, dù cảm nhận được nhưng không biết cụ thể họ đã làm những gì. Rõ ràng biết anh đã đánh dấu Tô Thu Vũ vậy mà còn dám làm ra loại chuyện đó sau lưng anh, Trần Cảnh Văn là đang muốn khiêu khích sao?
Sang ngày hôm sau, Tô Thu Vũ tỉnh dậy. Cảm thấy đầu rất đau, không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Trần Cảnh Văn cũng tỏ ra bình thường
Nhưng đến chiều tối hôm đó thì Trần Uy Bằng đã tự mình tìm đến tận nơi. Thấy Tô Thu Vũ và Trần Cảnh Văn ngồi cười cười nói nói với nhau không hiểu sao cảm thấy rất ngứa mắt.
"Tô Thu Vũ, chơi đủ rồi đấy. Đến lúc phải về nhà rồi"
Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến hai người kia ngạc nhiên nhìn nhau.
"Trần Uy Bằng, anh đến đây làm gì?"
"Hiện tại chúng ta còn chưa ly hôn mà"
"Tôi sẽ không về. Đã sang tháng thứ 3 rồi, tháng này anh rộng lượng buông tha cho tôi đi"
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh. Nhưng muốn anh buông tha, đâu có dễ. Thấy cô lạnh nhạt, anh càng không muốn buông tha.
"Tô Thu Vũ, anh chơi chưa chán, đợi lúc nào anh chơi chán rồi tự khắc nhả em cho cháu trai ngoan" Trần Uy Bằng đảo mắt về phía Trần Cảnh Văn
Tô Thu Vũ lúc này cảm thấy đối phương coi mình là một món đồ chơi tùy ý trêu đùa. Thấy chú nói những lời thiếu tôn trọng Thu Vũ, Trần Cảnh Văn liền kéo cô về sau:
"Trần Uy Bằng, tất cả đều là do chú ép buộc cô ấy. Nếu hôm đó không bị chú lừa, cô ấy cũng không chạy đến đây, cũng không mắc bệnh. Bây giờ cô ấy không muốn về"
"Trần Cảnh Văn, chú nói cho cháu biết. Chú và thím chưa ly hôn. Chú cũng muốn để cô ấy ở đây trị bệnh một thời gian, nhưng đêm qua là cháu khích chú trước" Trần Uy Bằng nhấn mạnh nhắc nhở
Tô Thu Vũ nhìn Trần Cảnh Văn, cái gì mà khích cơ. Tình cảnh khó xử gì đây.
"Đã thử qua cơ thể thím của cháu rồi, có phải rất ngọt, rất mê người không?"
"Trần Uy Bằng tên khốn!"
Những lời thô lỗ phát ra từ Trần Uy Bằng khiến Tô Thu Vũ không biết nói gì hơn, thật nhục nhã. Cô và Trần Cảnh Văn thật sự chưa làm chuyện gì mà Trần Uy Bằng lại một mực đến đây như bắt ghen, quả thực quá oan ức.
Trần Uy Bằng chỉ cần ngoắc tay một cái Tô Thu Vũ đã bị kéo về phía anh bằng một lực vô hình, cô cứ vậy ngã nhào vào lòng tên ma cà rồng kia. Hai người biến mất ngay trước mắt Trần Cảnh Văn, là dịch chuyển tức thời. Trần Cảnh Văn tức không làm gì được, anh chỉ là người bình thường, không có năng lực đặc biệt.