Hợp Đồng Hôn Nhân Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 99: Trêu Chọc




Thương Ngạn Thần nghe được câu này thì lập tức chạy ra ngoài đen mặt lại “Mẹ! Mẹ có phải là mẹ của con không đấy? Sao mẹ lại tự ý đẩy con dâu của mình cho người đàn ông khác?”

Bà nhìn dáng vẻ hốt hoảng của anh thì không nhịn được liền trêu chọc “Mẹ đã nói gì đâu, mẹ mới bảo là nếu! Mày làm gì mà cẳng thẳng dữ vậy”

Nhã Hân cũng hùa theo bà mà gật đầu “Vâng ạ!…thưa mẹ!”

Thương Ngạn Thần cứng đờ “Hân Hân đến em còn hùa theo mẹ anh mà bỏ anh sao?”

Nhã Hân hiếm khi có lúc trêu chọc được anh, mà bên cạnh còn có mẹ chồng bảo kê lên cô được đà lấn tới. Nhã Hân cười khúc khích nói “Thế còn phải xem biểu hiện của anh đã”

Thương Ngạn Thần không nói gì nữa liền tức giận quay người vào trong chuẩn bị nốt bữa trưa.

Xong xuôi anh lại ra mời hai vị tổ tông vào dùng bữa. Một vị là hoàng hậu, còn vị kia đương nhiên là công chúa, còn anh chẳng khác nào là người hầu của hai người cơm bưng nước rót tận nơi.

Cẩn Tuyết Như nhìn một bàn đồ ăn bày biện gọn gàng trên bàn thì không tin được vào mắt mình.

“Đây là con tự nấu sao?”

“Chứ sao nữa! Mẹ còn không tin con trai của mẹ sao?”

“Không phải không tin mà mẹ chỉ sợ mày bỏ độc mẹ thôi!”

“Mẹ à! Nếu mẹ sợ có thể không ăn. Con cũng không ép, con chỉ lo cái bụng của mẹ đi đường xa như vậy mà không được một bát cơm tử tế thì sẽ rất khó chịu đấy”



Thương Ngạn Thần nói xong anh ung dung kéo ghế ra cho Nhã Hân ngồi xuống. Còn mình thì đi đến bên cạnh mẹ mà kéo ghế ra đặt bà ngồi xuống.

Cẩn Tuyết Như nể mặt con trai mình mà thưởng thức món ngon trên bàn. Dù thực đơn đơn giản nhưng gia vị rất ngon, bà không thể tin được đây là do chính tay con trai mình nấu.

Thương Ngạn Thần thấy mẹ mình ăn nhiệt tình như vậy anh lại châm thêm vài câu “Thế nào? Ngon không mẹ!”

“Cũng tạm!”

Trong bữa ăn Thương Ngạn Thần rất chu đáo gắp những miếng ngon nhất cho cô. Thịt cá thì được anh nhặt xương sạch sẽ rồi mới gắp sang bát cô. Những món cô thích anh đều sẽ đặt gần chỗ cô để cô đỡ phải với xa.

“Hai đứa đang múa dìu qua mắt thợ đấy à? Sao mẹ thấy cảnh này cứ quen quen hình như hai năm trước hai đứa cũng diễn một màn kịch này lừa gia đình thì phải!”

Thương Ngạn Thần liếc mắt nhìn mẹ mình “Mẹ không thấy bọn con đang rất hạnh phúc sao? Hay tại không có ba ở đây lên mẹ ghen tỵ với tụ con”

“Xuỳ! Tưởng bở à con, mẹ mà phải ghen tỵ với hai đứa bay à. Mày nhìn lại mình xem ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà đi cưới một cô nhóc kém mình chục tuổi, tưởng không đâu là mày đang bắt cóc trẻ vị thành niên ấy”

Thương Ngạn Thần đen mặt anh nổi nóng “Mẹ à! Từ bao giờ mẹ lại có sở thích đi châm chọc con trai mình vậy!”

“Sao! Mẹ nói không đúng à”

Nhã Hân nhìn hai người như hổ với sói đang sắp sảy ra một trận đánh nhau dữ dội cô liền giải vây

“Mẹ à! Mẹ đừng trêu anh ấy nữa dù anh ấy có lớn tuổi thật nhưng gương mặt với cả thân thể nhìn trông rất trẻ không ai bảo anh ấy đã hơn ba mươi tuổi rồi đâu”

Những câu nói của Nhã Hân như một mũi tên đâm thẳng vào người anh. Khiến Thương Ngạn Thần không biết phải phản kháng như thế nào. Sao mẹ anh đã thế rồi mà cô lại còn hùa theo đâm vào nỗi đau của anh.



Cẩn Tuyết Như hài lòng bà cười sa xả trên bàn ăn còn gương mặt của ai kia không mấy được thoả mái lúc nào cũng trong trạng thái đen như đít nồi.

Ăn xong thì thường cô sẽ rửa bát nhưng mẹ anh lại không cho cô động vào bất cứ một thứ gì mà bắt con trai mình làm hết.

Ở lại một lúc thì bà không làm phiền hai đứa con của mình nữa, bà kêu Thương Ngạn Thần đặt cho mình một vé máy bay về Lạc Thành…

Nhã Hân muốn níu kéo nhưng bà nhất định không ở lại

“Mẹ còn có công việc nên rời đi sớm, hai đứa nhớ giữ gìn sức khoẻ”

Nói xong bà liếc mắt qua nhắc nhở con trai mình “Còn nữa con nhớ phải chăm sóc con dâu mẹ cho thật tốt đấy để nó mất một sợi tóc nào thì mẹ sẽ tính sổ với con”

Thương Ngạn Thần gật đầu “Yên tâm đi mẹ, mẹ sẽ có cả con dâu và cháu nội nữa ấy chứ”

Cẩn Tuyết Như cười tủm tỉm giơ một ngón cái ra tỏ vẻ khá hài lòng với câu nói này của anh. Còn Nhã Hân thì xấu hổ không nói nên lời.

“Được rồi hai đứa vào trong đi mẹ phải đi đây”

Thương Ngạn Thần/ Nhã Hân “Mẹ đi đường cẩn thận”

Thương Ngạn Thần “Về tới nơi nhớ gọi cho con đấy”

Cẩn Tuyết Như không trả lời bà vừa đi vừa làm chữ “ok” trên tay ra hiệu cho anh.