Đối với tôi, em khác họ!
Đàm Gia Lạc nộ khí toả đầy người, đám thuộc hạ đứng bên cạnh đều cảm nhận được điều đó mà nhanh chóng chuồn trước cho lành.
Còn Hầu Mễ Vi vốn chẳng quan tâm gì đến cảm xúc của Đàm Gia Lạc, đứng nhìn hắn một cách vô cùng vô tội.
- tôi đã nói những gì với em. Em quên rồi sao?
Hầu Mễ Vi lúc này mới chợt nhớ ra những gì Đàm Gia Lạc nói với cô trước khi rời đi. Chỉ là bây giờ nhớ có quá muộn không?
Đàm Gia Lạc dùng lực mạnh kéo tay Hầu Mễ Vi về phía mình. Ném cho tên thuộc hạ kia một cái nhìn thấu xương rồi lạnh lùng nói
- móc đôi mắt của hắn cho chó ăn. Mạng của hắn thì...
Đàm Gia Lạc chưa dứt lời thì đã bị Hầu Mễ Vi chen vào ngăn lại
- Gia Lạc anh nhẫn tâm quá! Cậu ta chỉ là nghe theo lệnh của tôi mà thôi, có tội là tôi. Muốn móc mắt thì lấy mắt của tôi, cậu ta vô tội.
Hầu Mễ Vi nghĩ rằng lời cô nói có thể giúp cho tên thuộc hạ kia tránh khỏi quạ sát thân nhưng cô vốn đã sai. Người đàn ông tên Đàm Gia Lạc này là ai? Hắn sao có thể nhân từ mà bỏ qua cho người làm trái lệnh hắn chứ, càng huống hồ là nhìn người phụ nữ bên cạnh hắn để hắn bắt gặp.
- lập tức giết!
Ba chữ ngắn gọn đủ để hiểu kết cục của tên thuộc hạ này ra sao.
Hầu Mễ Vi lúc này chẳng thể nói gì hơn, nếu cô còn nói đến cả mạng nhỏ của cô cũng sẽ bị đem đi giết. Vẫn là nên giữ im lặng sẽ tốt hơn!
Đàm Gia Lạc bế thóc cả người Hầu Mễ Vi đi vào phòng làm việc trước mặt thuộc hạ. Đối với Đàm Gia Lạc thì việc trong nhà cứ đóng cửa giải quyết, tuyệt không để người ngoài xen vào.
Vừa vào đến phòng, Đàm Gia Lạc đã giơ tay xoay một tượng ngọc hình rồng trên kệ sách. Ngay lập tức một cánh cửa khác mở ra, nói chính xác là mật thất.
Hầu Mễ Vi bị đưa vào mật thất, bị Đàm Gia Lạc ném thẳng xuống chiếc giường lớn.
- em không chọc giận tôi một ngày em không cam lòng sao?
- vậy thì anh mỗi ngày đều cười như bao nam nhân khác, đừng tỏ thái độ như vậy với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không chọc giận anh, càng nghe lời anh.
Đàm Gia Lạc không đáp lại chỉ im lặng cởi áo vest bên ngoài ra rồi ngồi bên mép giường.
- em muốn hỏi gì thì cứ trực tiếp hỏi tôi.
Đàm Gia Lạc vừa nhìn thì đã biết Hầu Mễ Vi từ khi vào Gia Lạc bang thì đã có chuyện muốn biết, chỉ là không ngờ đến việc Hầu Mễ Vi lại đi câu dẫn thuộc hạ của hắn để lấy tin tức.
- anh đã biết tôi muốn hỏi gì thì tại sao không trực tiếp trả lời.
Có lẽ điều Đàm Gia Lạc nghĩ giống với điều mà Hầu Mễ Vi cô muốn hỏi chỉ là lại để cho Hầu Mễ Vi nắm bắt được suy nghĩ.
- camera em cũng đã thấy, hình ảnh trong máy tính em cũng đã xem. Chuyện tôi nói hay không nói có gì khác nhau?
- tức nhiên là rất khác, bởi vì tôi muốn tự miệng anh nói. Có như vậy thì càng hấp dẫn!
Đàm Gia Lạc hiểu rõ ý đồ của Hầu Mễ Vi cho nên đã không nói cho cô biết. Ngược lại, chính là dùng hành động!
Hầu Mễ Vi bị Đàm Gia Lạc áp sát thành giường nhưng lần này lại không lo sợ, mà còn cố tình khiêu chiến.
- đây chính là hành động mà anh làm với các cô chân dài đó. Cho nên đừng nghĩ rằng tôi cũng sẽ như họ thích điều này.
Hầu Mễ Vi lần này chính là trực diện đối đầu với ác ma. Hầu Mễ Vi từ sau lần trước rút ra được kinh nghiệm chính là trước mặt người đàn ông này mà cô sợ thì chỉ càng thua nhanh, thảm nhanh còn khiến người đàn ông này thích thú với dáng vẻ sợ sệt của cô trước mặt hắn. Cho nên lần này Hầu Mễ Vi đổi cách thức nguy hiểm chính là khiêu chiến. Thắng cũng được, bại cũng không sao, chỉ cần không để bản thân như lần trước nhục nhã.
- đối với tôi, em khác họ! Họ là bạn giường, còn em là bạn đời. Cho nên em đừng dùng ánh mắt thù địch đó mà nhìn tôi.
Moá ơi! Ngọt xỉu luôn! Đàm Gia Lạc hắn đây chính là tỏ tình sao ta? Cái gì nghe mà sến súa nhưng lại ấm áp vậy.
Đúng là chỉ có ông trùm phúc hắc như Đàm Gia Lạc trong bá đạo lại có sự dịu dàng và mật ngọt.
Hết chap 12
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn rất nhiều, truyện trong thời gian ngắn đã tăng lượt đọc giả lên rất nhiều. Các ơn các bạn ?