Chuyến đi nguy hiểm
Hầu Mễ Vi đứng ngay phía sau Đàm Gia Lạc, giữa hai hàng người uy nghiêm, cô đột nhiên cảm thấy đôi chân mềm nhũn. Vụ nổ súng trên phố ban nãy đến quá nhanh, nhanh đến mức cô không kịp sợ hãi.
Tuy Hầu Mễ Vi rất bạo gan nhưng không có nghĩa cô có thể giữ bình tĩnh giữa những làn đạn. Nếu tên tài xế không lái xe nhanh, mạng sống của cô bị rơi lại ở chỗ đó cũng không biết chừng.
Không nhớ đến thì thôi, vừa nhớ đến hai chân cô liền run lẩy bẩy. Thời buổi này còn xuất hiện cả màn mưa đạn trên đường phố đông người như trong phim ảnh, thật không thể tin nổi.
Đàm Gia Lạc kéo Hầu Mễ Vi đến bên cạnh, tay ôm lấy eo cô, hắn ghé sát vào tai nhắc nhở cô
- em là phu nhân của Đàn Gia Lạc này, dù cho sợ đến không đứng vững nhưng trước mặt bọn họ em phải ra dáng phu nhân.
- Lạc Gia, xin chào, xin chào!
Đàm Gia Lạc còn chưa bước lên bậc tam cấp sòng bạc, mấy người ở bên trong vội đi ra chào đón.
Hầu Mễ Vi thận trọng quan sát mấy người đó, có người trông như một ông già phúc hậu, có người nho nhã trí thức, lại có ông già tóc bạc trắng hiền từ. Nhìn dọc nhìn ngang cũng chẳng thấy họ giống người xấu. Trên thực tế, họ đều là trùm xã hội đen ở thành phố H. Hầu Mễ Vi bất giác lắc đầu, đúng là không thể trông mặt bắt hình dong.
Hầu Mễ Vi đi theo Đàm Gia Lạc qua mấy lớp cửa, đến một phòng hội nghị rất lớn.
- em đến phòng chờ bên cạnh chờ tôi. Tuyệt đối đừng đi lung tung!
Đàm Gia Lạc cuối cùng cũng buông tay ra khỏi eo của Hầu Mễ Vi khiến cô mừng vô cùng vì không cần phải đi bên cạnh người đàn ông được người nịnh hót còn bị họ chú ý từ nhất cử nhất động.
Hầu Mễ Vi gật đầu quay đi thì Đàm Gia Lạc và Vĩnh Trung đã vào bên trong.
Qua lớp cửa kính, Hầu Mễ Vi thấy Đàm Gia Lạc ngồi ở vị trí quan trọng nhất, các ông trùm ở thành phố H của Đông Nam Á ngồi thành hai hàng xung quanh hắn. Đàm Gia Lạc vẫn giữ bộ mặt lạnh băng. Tuy nhiên, bộ dạng của hắn rất khí thế. Mặc dù hắn chỉ ngồi im lặng nhưng từ người hắn toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác nể sợ.
Hầu Mễ Vi có chút mệt mỏi đi về phía phòng chờ bên cạnh, ngồi tựa cả người vào ghế sofa một cách thoải mái.
Giơ tay lấy ly rượu trên bàn ' ực ' một hơi vào bụng. Hầu Mễ Vi sảng khoái ngồi mà không câu nệ dáng vẻ của mình.
Cũng may hôm nay Đàm Gia Lạc chuẩn bị cho cô chiếc áo sơ mi màu đen loang đỏ phối với chiếc quần jean màu trắng sang trọng cùng bộ trang sức đắt tiền đeo nặng cổ, nặng tai, chứ nếu không để cô mặc váy như thường ngày mà tướng ngồi như thằng đàn ông thế này thì thật là...haizz...
Hầu Mễ Vi ngồi trong phòng chờ đến nửa giờ đồng hồ thì buồn chán đi ra ngoài, mỗi lần như vậy cô đều chẳng nhớ ra lời Đàm Gia Lạc đã căn dặn, cứ thế mà đi.
Chỉ là vô tình Hầu Mễ Vi nghe được cuộc đối thoại của 2 người đàn ông sau bức tường phía con hẻm
- số thuốc nổ này đủ để tất cả những người bên trong thăng thiên. Haha...
- hừ, một lũ đáng chết. Địa bàn của chúng ta sao có thể để người ngoài đến làm chủ. Lạc Gia gì chứ hống hách ở châu Á còn chưa đủ sao mà dám chạy đến Đông Nam Á tranh cướp địa bàn với chúng ta. Hừ, lần này cho hắn một đi không về.
Bên ngoài vang lên giọng nói trầm thấp, chứa đựng sự phẫn nộ và căm giận tột cùng.
- đại ca, nói nhỏ thôi. Nơi này tuy không có ai, nhưng cũng không thể coi thường người của Lạc Gia. Thế lực của mấy lão già kia càng không thể xem nhẹ. Lần này chúng ta động đến nhiều người nên phải hết sức thận trọng.
- tao biết rồi, chú mày thông báo cho anh em, mười phút sau tao sẽ đưa bọn chúng xuống địa ngục. Đóng hết cửa sổ và cửa ra vào ở đây chưa? Tao không muốn để một tên nào thoát chết.
- đại ca anh có thể yên tâm, sòng bạc này là địa bàn của chúng ta. Hai lớp cửa ngoài cùng sử dụng khóa chết. Chúng không ra được đâu. Đi thôi, em đã bố trí xong khối thuốc nổ cuối cùng rồi. Chúng ta mau rời khỏi nơi này đi.
Nghe đến đây, sắc mặt Hầu Mễ Vi trắng bệch. Thấy tiếng bước chân mỗi lúc một xa, Hầu Mễ Vi chạy ra xem thì phát hiện một khối thuốc nổ loại hình mới. Giờ trên thuốc nổ chỉ còn lại 9 phút 40 giây Hầu Mễ Vi tinh thần vô cùng hoảng hốt không biết làm thế nào nên đã nhanh chóng chạy vào bên trong để báo cho Đàm Gia Lạc.
Hết chap 17