Sáng hôm sau khi Hầu Mễ Vi tỉnh lại thì Đàm Gia Lạc đã rời đi từ lâu. Chỉ để lại trên bàn tờ giấy ' nghỉ ngơi, đừng đi lung tung '
Hầu Mễ Vi nhìn thấy tờ lấy mà có chút buồn cười. Đàm Gia Lạc tưởng cô là đứa trẻ 3 tuổi hay sao mà lại căn dặn cô đừng đi lung linh.
Hầu Mễ Vi lại nhìn sang bên ghế là một túi quần áo mà Đàm Gia Lạc chuẩn bị cho cô, tiến lại cầm lấy đi thay.
~ Lạc Gia bang
Đàm Gia Lạc sáng sớm nhận được cuộc gọi từ Vĩnh Trung nên đã nhanh chóng đến Lạc Gia bang xử lý chuyện.
- Lạc Gia người thì đã bắt được nhưng hắn ta chẳng khai một lời nào.
Đàm Gia Lạc không đáp lại cũng không biểu hiện gì, tay giơ lên ra hiệu thì thuộc hạ đã hiểu liền mang tên bị bắt đem đến.
Người được mang đến là một người đàn ông mập mạp, to lớn gương mặt tuy bị đánh đến đầy vết thương và máu nhưng vẫn hiện rõ sự hung tợn cùng thù hận trên gương mặt.
Cả người đàn ông bị trói trên thanh xà ngang bị dùng cực hình loại nhất của Hắc Lao đó là bị truyền điện vào khắp cả người.
Loại cực hình này chính là loại mà tàn nhẫn và đau nhất mà chưa từng có bất kì kẻ nào bị hành hình mà không khai, ngay cả tên mập mạp đang bị tra tấn với điện áp lên đến 500V.
- tôi sẽ nói! Tôi nói...
Tên bị bắt này chính là một trong những tên đặt bom mấy hôm trước ở sòng bài, hắn tên là Sói xám. Người trong giang hồ nghe biệt danh đặt thì ghê gớm lắm, còn nghĩ rằng người này sẽ rất tàn nhẫn và thủ đoạn nhưng khi đối mặt với Đàm Gia Lạc thì tất cả đều là mèo ngoan bị khống chế.
- thật...thật ra...người chỉ thị là Kì...Kì Đại hắn ta còn...
Chưa để Sói Xám nói hết lời thì Đàm Gia Lạc đã ra mệnh lệnh, mà mệnh lệnh này thì chính là không thể thoát khỏi tử thần mang đi.
- giết không tha!
Người khác đều nói hắn vô tình, hắn lạnh lẽo như núi băng ngàn năm không một chút ấm áp nhưng mấy ai lại biết hắn từng phải chịu những gì người khác không thể chịu mới có thể ngồi lên được vị trí mà cũng chẳng ai ngồi được, chẳng với tới được.
Vĩnh Trung bước theo sau Đàm Gia Lạc mặc cho tiếng la hét, chửi rủa của tên Sói Xám sắp đi gặp Diêm Vương bên trong Hắc Lao.
- Lạc Gia, ngài nghĩ thế nào?
Vĩnh Trung tuy rằng theo Đàm Gia Lạc đã lâu nhưng suy nghĩ của Đàm Gia anh ta hoàn toàn không thể đoán ra, cho dù đoán ra cũng không dám nói. Con người tính cách như Đàm Gia Lạc cho dù là người thân đến mấy, tin tưởng ra sao thì hắn vẫn vô tình mà không ngần ngại tiễn kẻ đó một đoạn nếu dám nói sai, lại còn dám đoán được tâm tư của hắn.
Huống hồ chuyện giữa Kì Đại nhất định sẽ có dính díu đến Hầu Bằng Lam, nếu có Hầu Bằng Lam thì ngay cả Hầu Mễ Vi cũng sẽ không thoát được liên quan.
Trong hắc đạo ai ai cũng biết Kì Đại và Hầu Bằng Lam là anh em kết nghĩa nhưng lại có thể xả thân mình cứu người còn lại khi gặp nguy hiểm. Tình cảm của họ không nói thâm sâu nhưng tuyệt đối có thể khẳng định vì đối phương họ có thể không tiếc mạng mình gánh lấy cho đối phương.
Cũng vì điều này mà Kì Đại sai người đặt bom giết Đàm Gia Lạc nhất định cũng sẽ liên quan đến Hầu Bằng Lam. Tuy rằng Hầu Bằng Lam trước mặt Đàm Gia Lạc luôn nói chuyện chừng mực kính trọng hắn, còn gả con gái bảo bối của mình cho hắn thì người này e rằng đã tính kế và diễn kịch quá xuất sắc.
- tiếp tục theo dõi mọi nhất cử nhất động của Kì Đại và cả Hầu Bằng Lam.
- vâng, Lạc Gia! Lạc Gia tôi còn muốn hỏi ngài 3 ngày tới là buổi tiệc của Hắc Đạo ngài có muốn đưa người khác đi cùng không?
Đàm Gia Lạc trầm mặc một lúc lâu khi nghe câu hỏi của Vĩnh Trung. Rồi lại đáp:
- cậu nghĩ người khác này có thể là ai?
Dường như Vĩnh Trung đã hiểu rõ ý nghĩ trong lời nói này của Đàm Gia Lạc cho nên không nói gì liền rời đi.
Hết chap 25