Hợp Đồng Hôn Nhân

Chương 5: Không quần áo thì trần trụi mà ra đường




Không quần áo thì trần trụi mà ra đường

Đàm Gia Lạc một tay ôm lấy Hầu Mễ Vi không để cô có cơ hội chạy thoát, tay còn lại với tới lấy ra một chiếc váy ngủ có tay màu lam ngọc đưa cho Hầu Mễ Vi.

- em bất cẩn như vậy để cả thân thể cho tôi nhìn thấy thì không sao. Nhưng nếu để nam nhân khác nhìn thấy thì sẽ thế nào?

Hầu Mễ Vi vô cùng lo lắng sợ người đàn ông này sẽ đem mình ra làm thịt ăn đến không còn xương.

Đàm Gia Lạc cảm nhận được sự lo lắng của Hầu Mễ Vi cho nên không tiếp tục trêu cô mà đưa cô chiếc váy đang cầm trên tay.

Hầu Mễ Vi nhận lấy chiếc váy vô cùng vui mừng lại thêm ngạc nhiên vì lúc nãy cô quả thật không thấy được chiếc váy này trong tủ, sao Đàm Gia Lạc có thể lấy ra được.

Đàm Gia Lạc lại tiếp tục lấy trong tủ ra chiếc khăn tắm lớn choàng che cả người cho Hầu Mễ Vi. Hành động này của Đàm Gia Lạc khiến Hầu Mễ Vi lại càng bất ngờ vì trước nay chưa từng nghĩ một kẻ như Đàm Gia Lạc có thể chu đáo lại ấm áp như vậy.

- cảm...cảm ơn anh!

- tôi chỉ là không muốn Em bị cảm lạnh mà thôi, vào thay đồ nhanh đi, tôi còn đợi em giúp tôi thay quần áo.

Hầu Mễ Vi tưởng có thể thoát được ai ngờ vừa qua ải này lại đến ải khác nhanh như vậy. Cố lấy lại bình tĩnh hít một hơi thật sâu sau đó thở ra, Hầu Mễ Vi quay sang gật đầu cười với Đàm Gia Lạc rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Hầu Mễ Vi sau khi thay xong đồ đi ra thì đồng hồ đã hơn 3 giờ đêm. Cô nhanh tiến lại tủ quần áo lấy ra bộ quần áo ngủ và khăn choàng ngủ đặt trên giường.

Tiến lại đứng trước mặt Đàm Gia Lạc từ từ tháo nút áo cho hắn, sau đó lại mặc vào cho hắn bộ đồ ngủ.

- quần tôi không thể giúp anh cởi, anh vào bên trong thay có được không?

Cứ tưởng Đàm Gia Lạc lại tiếp tục làm khó mình nhưng ai ngờ hắn lại gật đầu, lấy quần vào bên trong nhà vệ sinh thay.

Hầu Mễ Vi cuối cùng cũng được yên ổn mà ngủ ngon. Cô nằm thoải mái trên giường mà nhắm mắt nhưng nhắm mắt thì một vòng tay lớn ôm chặt lấy eo cô, phía sau lưng cô thì bị một khuôn ngực lớn áp sát.

Đàm Gia Lạc ôm lấy Hầu Mễ Vi từ phía sau, hắn tựa đầu mình vào đầu cô ngửi lấy mùi thơm hoa hồng thoang thoảng trên mái tóc cô mà nhắm mắt ngủ.

Hầu Mễ Vi cũng đã bị hành hạ đến kiệt sức chẳng buồn mà quan tâm Đàm Gia Lạc muốn ôm cứ để hắn ôm chỉ cần không khiến cô cả đêm không ngủ là cô tạ ơn trời lắm rồi.

~ sáng hôm sau

6h thì Đàm Gia Lạc đã dậy thay xong quần áo, sau đó thì lôi Hầu Mễ Vi từ trên thiên đường xuống đến địa ngục mặt đất.

Hầu Mễ Vi bị Đàm Gia Lạc làm phiền giấc ngủ nên vô cùng bức bối, miệng thì luyên thuyên mắng rủa, còn mắt thì vẫn nhắm không mở nổi.

- cái tên chết tiệt nào vậy hả? Làm phiền giấc mộng thiên đàng của lão nương.

Đàm Gia Lạc vô cùng buồn cười nhìn Hầu Mễ Vi, tính cách lúc ngủ với lúc tỉnh táo cũng không có gì khác đều khiến người ta cảm thấy phiền phức.

- em mà không dậy thì ông đây đem em liệt trên giường luôn đấy.

Ủa giọng nói này sao quen vậy? Hầu Mễ Vi từ trong giấc mộng đẹp liền tỉnh dậy.

Đầu tóc rối bù lộn xộn, gương mặt hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt.

- sao....sao anh lại ở đây?

- đây là phòng tôi, tôi không ở đây thì nên ở đâu? Em mau dậy thay quần áo cùng tôi đi thăm bà nội.

Hầu Mễ Vi đứng dậy tay vò đầu, miệng thì vẫn ngáp ngắn ngáp dài. Nhưng não thì đã nhanh chóng hoạt động, nhanh chân đi đến tủ lấy quần áo.

Nhưng chợt nhớ ra cô gả vào Đàm gia không mang theo bất cứ cái gì ngoài túi xách và mỹ phẩm chứa trong vali, còn quần áo thì chỉ mang vỏn vẹn 4-5 chiếc váy để đi quẩy. Vì nghĩ sẽ quay về lấy sang đây, nhưng không ngờ Đàm Gia Lạc sáng sớm đã triệu cô đi gặp bà của hắn. Cô thì làm gì có đồ kính cổ cao tường lúc này mà mặc chứ.

- tôi không mang theo quần áo lấy gì mà thay.

Hầu Mễ Vi xụ mặt quay lại nhìn Đàm Gia Lạc cầu cứu.

- vậy vali này em chứa cái quái gì? Không quần áo thì trần trụi mà ra đường.

Đàm Gia Lạc lạnh nhạt nói rồi rời khỏi phòng. Hầu Mễ Vi đứng ngơ ra tự rủa bản thân sao ngốc đến tìm tên lạnh lùng kia cầu cứu.

- lấy gì mà mặc đây? Không lẽ phải mặc mấy cái váy sexy này đi gặp bà nội của anh ta. Không được, không được!

Hầu Mễ Vi đi qua đi lại vò đầu, tóc đã rối giờ càng làm nó rối đến không ra hình dạng.

Hết chap 5