Hầu Phi Vũ và Đàm Hy Đình trở về
~ 2 tháng sau
Kết thúc khoá luyện 2 tháng ở trại huấn luyện, cuối cùng Hầu Phi Vũ và Đàm Hy Đình cũng có thể trở về.
Chiếc xe lăn bánh chạy vào Đàm gia viên, quản gia nhìn thấy liền chạy ra cung kính đón tiếp.
- tiểu thư, Hầu thiếu gia mời vào trong! Phu nhân đợi hai vị đã lâu rồi!
Hầu Hy Đình nghe nhắc đến Hầu Mễ Vi thì lại thấy vui vẻ nhanh chân chạy vào bên trong. Vừa vào đến đại sảnh thì thấy hình ảnh quen thuộc của Hầu Mễ Vi đang ngồi ngay ghế sofa.
Tính cách của Đàm Hy Đình đối với người ngoài đều lạnh lùng khiến người khác cảm giác khó gần nhưng đối diện với người trong nhà cô bé đều vui vẻ, niềm nở như đứa trẻ chạy lại ôm chầm lấy Hầu Mễ Vi.
- mẹ nuôi, Hy Đình trở về rồi! Có phải là thay da đổi thịt rồi không?
Hầu Mễ Vi kéo Đàm Hy Đình đứng trước mặt ngắm nhìn từ trên xuống dưới, sắc mặt bỗng chốc lại xụ xuống.
- quả thật là thay da đổi thịt. Thịt trắng trẻo lại trở nên đen xì như miếng thịt bị cháy khét. Tiểu Đình sau này mẹ bồi dưỡng lại cho con nhé!
Đàm Hy Đình vui vẻ gật đầu, cô bé cũng biết mình so với trước kia xấu xí đi rất nhiều bởi vì suốt ngày đều phải ở ngoài trời ' bán mặt cho đất bán lưng cho trời ' không bị nắng ăn hết thì cũng mừng lắm rồi.
Hầu Phi Vũ lúc này mới đi vào trong nhà, vừa nhìn thấy cậu nhóc Hầu Mễ Vi liền quên mất sự tồn tại của cô gái nuôi nhanh chân đi về phía Hầu Phi Vũ.
- Phi Vũ em cũng bị nắng ' hun ' nhiều rồi. Huấn luyện có cực khổ lắm không?
Hầu Phi Vũ so với trước kia đã không còn, mà thay vào đó là Hầu Phi Vũ trưởng thành từ trong trại huấn luyện. Sự tàn khốc trong trại huấn luyện biến một con người từ tầm thường ngây thơ trở thành một con sói mưu trí, ác độc vì muốn sinh tồn.
- mẹ nuôi, anh Phi Vũ chẳng có vất vả gì cả. Anh ấy còn tăng được 5 cân sau trại huấn luyện nữa đấy. Có lo thì lo cho mẹ đi, người gầy đi nhiều. Có phải ba nuôi không chăm sóc cho mẹ tốt hay không?
Đàm Gia Lạc sắc mặt tối sầm từ bên ngoài đi vào, câu nói của Đàm Hy Đình đúng lúc lại lọt vào tay của hắn.
Nói hắn chăm sóc cho Hầu Mễ Vi không được tốt chẳng phải là đang trách hắn chăm lo công việc suốt ngày bỏ bê vợ ở nhà hay không?
Nói ai mắng ai cũng được chứ mắng Đàm Gia Lạc là phải xem xét và nghĩ thật kĩ đấy chứ.
Hầu Mễ Vi ngày nào cũng lo không biết làm cách gì để trốn khỏi Đàm Gia Lạc. Vừa mở mắt thì đã bị Đàm Gia Lạc kéo theo đến Lạc Gia bang, một bước cũng không cho cô rời đi. Nếu đi cũng phải xuất hiện trong tầm mắt của hắn nếu không đêm về cô nhất định là bị hành đến chết.
Còn nói đến ăn uống thì một ngày cho cô ăn tận 4 bữa chứ nói chi là nhịn đói, cô không muốn ăn cũng phải buộc cô phải ăn. Nếu không phải vì sinh ra trời cho cô thân hình của người mẫu, người mong ước thì cô sớm đã Đàm Gia Lạc nuôi thành heo rồi.
- còn dám nói xấu ta? Một ngày ăn 4 bữa: sáng - trưa - chiều - tối so với con ăn gấp đôi.
Đàm Hy Đình nghe mà tỏ ra kinh ngạc nhìn Hầu Mễ Vi. Ăn đầy đủ như vậy mà vẫn ốm chẳng lẽ là suy dinh dưỡng sao?
Nghĩ gì là nói đấy, Đàm Hy Đình chạy về phía Đàm Gia Lạc sắc mặt có chút lo lắng nói:
- ba nuôi, mẹ nuôi chắc chắn là bị suy dinh dưỡng cấp tính. Hoặc là bị giun ăn sạch sẽ thức ăn rồi! Phải đến bác sĩ, nhất định phải tìm bác sĩ về chữa trị!
Cả ba người trong ngôi nhà vừa nghe lời của Đàm Hy Đình nói liền cười sặc sụa, đến cả hai tên vệ sĩ đứng bên ngoài nghe được cũng không nhịn được mà cười.
Hầu Mễ Vi không ngờ cô con gái nuôi lại biết đùa như vậy, lại còn suy nghĩ thật ngây thơ như đứa trẻ vừa lên ba.
Hầu Phi Vũ đi về phía Đàm Hy Đình kéo tay cô nhóc lại phía mình, giơ tay cốc nhẹ vào đầu cô, lạnh lùng nói:
- nhóc con, lời như vậy em nghĩ ra được anh thật bái phục trí tưởng tượng của em.
Đàm Hy Đình cau mày nhìn Hầu Phi Vũ vừa cốc đầu mình, hai con ngươi trợn tròn nhìn Hầu Phi Vũ. Từ nhỏ đến giờ còn chưa ai dám cốc đầu cô, vậy mà cái này chỉ lớn hơn vài tuổi lại cốc đầu cô.
- anh có thể tưởng tượng được như em thì chúng ta nói tiếp...
Nói nửa chừng lại dừng lại, Đàm Hy Đình nhón chân giơ tay cốc mạnh vào trán của Hầu Phi Vũ. Chiều cao của cô thua Hầu Phi Vũ đến tận 25cm cho dù có nhón chân thì cũng chỉ giới hạn ở trán chẳng thể lên được đến đầu.
- dám cốc đầu em, cái đó em trả lại cho anh. Hứ!
Đàm Hy Đình tinh nghịch bỏ chạy lên phòng, vừa chạy vừa mỉn cười lại lè lưỡi trêu chọc Hầu Phi Vũ.
Hầu Mễ Vi có thể nhìn thấy được sự ngây thơ, hồn nhiên của cô ngày xưa trong bóng dáng của Đàm Hy Đình. Chỉ là dáng vẻ chỉ có thể kéo dài khi cô không biết mình là con gái của người trong Hắc đạo.
Hết chap 52