Hợp Đồng Tình Nhân Không Kỳ Hạn

Chương 53: Mami, những người khác đều có ba.




Hoắc Thi Thi nhẹ nhàng gõ cửa, bước vào phòng. Trác Thành đang ngồi trên ghế xoay, đầu óc mông lung, không để ý đến tiếng động. Cô gọi anh mấy lần, anh mới giật mình nhìn lên.

“Anh có chuyện gì à? Em gọi hoài mà anh không nghe thấy gì cả”

Cô đặt tách trà lên bàn, lo lắng nhìn anh. Dạo này anh hay thức trắng, đôi khi cô thức khuya ra ngoài cũng thấy anh đứng bên cửa sổ, hơi thuốc bay mù mịt.

“Thạch Vy đã ngủ chưa?”

“Con gái anh ngủ rồi, em đang tìm trường cho con”

“Đừng lo lắng về chuyện này, anh đã sắp xếp tốt cho con rồi”

Trác Thành nói xong, thở dài, xoa xoa trán. Anh không thể quên được cảnh tượng cô ôm đứa bé đi cùng người đàn ông khác, anh ghen tỵ đến phát cuồng.

Hoắc Thi Thi cảm kích, từ khi bọn họ đính hôn, anh trở nên ít nói hơn lúc nào cũng chỉ có công việc. Sau khi trả được thù anh khướt từ mọi sự giúp đỡ của ba cô tự mình xây dựng một Trác La hung mạnh như hiện tại. Cũng may có Thạch Vy, con bé như một điểm sáng giữa họ, chỉ có nó mới có thể thu hút được chút tâm ý của anh.

“Cảm ơn anh”

“Em đừng khách sáo như vậy”

“Em ra ngoài đây, anh cũng tranh thủ ngủ sớm”

***

Lục Thần đưa Nguyên Hạ và Tâm Di về nhà. Tâm Di đã ngủ ngoan trong lòng mẹ, con bé dụi dụi mắt mấy cái, nơi khóe môi còn đang chảy ke. Trông vô cùng đáng yêu.

Lục Thần ánh mắt cưng chiều khẽ cười một tiếng, mới xuống xe mở cửa cho mẹ con cô.



“Nguyên Hạ, em đã quyết định về thành phố A rồi sao?”

“Ừm, hiện tại chỉ có thể như vậy thôi”

Ba cô bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn, cô vẫn nên ở lại thành phố A để tiện chăm sóc cho ba mẹ. Hôm trước vô tình gặp phải Trác Thành ở bệnh viện cô rất lo sợ, nếu anh phát hiện Tâm Di là con gái anh, liệu có cướp lại con bé không? Nếu anh muốn cướp, với thế lực của tập đoàn Trác La chắc chắn không phải là chuyện gì khó.

“Em đang có gì lo lắng sao? Ở thành phố A cũng không hẳn không tốt, nhưng anh thấy em rất phân vân”

“Em chỉ là thích ở Winpona, Tâm Di cũng thích ở đó”

“Thật sự là vì thích Winpona hay ở thành phố A có gì đó khiến em trốn tránh”

Nguyên Hạ lặng người, ánh mắt cô đã nói lên tất cả. Lục Thần thở dài, anh đón lấy Tâm Di từ tay cô, chân thành nói.

“Nguyên Hạ nếu em là vì ba của Tâm Di, vậy hãy cùng anh kết hôn. Anh ta cũng không còn cớ gì để làm phiền em nữa, Tâm Di cũng có ba sẽ không bị anh ta cướp mất”

Cô ngẩng đầu kinh ngạc, đôi mắt hóa cảm kích. Lục Thần là người đàn ông tốt, biết bao người muốn trở thành bạn gái anh, vậy mà anh vẫn một lòng đối tốt với cô và Tâm Di. Điều anh nói cô cũng hiểu, chỉ là cô thấy rất không công bằng đối với anh, vì trong lòng cô vẫn còn chỗ cho người đàn ông đó.

“Em không muốn đối xử bất công với anh, đây…thật sự…”

“Nguyên Hạ, tâm ý của anh em không hiểu thật sao? Chỉ cần có thể được chăm sóc em và Tâm Di đối với anh chính là hạnh phúc lớn nhất”

Lục Thần chân thành, anh bước đến gần cô dùng một tay còn lại ôm lấy cô vào lòng. Nguyên Hạ thật sự rất cảm kích người đàn ông này, cô cũng muốn cho Tâm Di một mái ấm thật sự. Cô vòng tay ra ôm lấy người anh, khẽ nhẹ giọng nói.

“Được, em đồng ý. Chúng ta kết hôn đi”

Ngày hôm sau Nguyên Hạ đưa con đến trường mẫu giáo, đến trước cổng, tấp nập đường đi đều là ba mẹ đưa đi. Cô bé nhìn một lát đôi mắt ngay thơ lộ vẻ thất vọng, buồn buồn cúi đầu. Cô nhìn mà đau lòng không thôi, dịu dàng hỏi.



“Tâm Di sao vậy con”

“Mami, những người khác đều có ba”

Giọng nói non nớt khẽ vang, cô bé có vẻ uất ức hỏi, dáng vẻ này của nó khiến Nguyên Hạ vừa xót vừa thương.

“Con cũng có ba Lục Thần mà”

“Nhưng không phải là ba thật sự”

Cô bé phản bác, tuy mới có hai tuổi nhưng nó rất thông minh. Lúc đi học cô bé đi hỏi bạn bè, bạn bè đều nói người ba đó không phải ba thật sự, nếu không sẽ ở chung với mẹ. Tâm Di khẽ chớp đôi mắt to tròn, đôi mày khẽ chau lại. Dáng vẻ này giống hệt với Trác Thành mỗi khi có chuyện phiền muộn.

“Tại sao lại không phải là ba thật sự?”

Nguyên Hạ hỏi nhỏ, đứa con này sao lại tinh ý như thế.

“Ba mẹ các bạn khác đều sẽ ở chung với nhau, nhưng mẹ và ba Thần không sống chung”

“Mẹ và ba Thần sắp ở chung với nhau rồi, sẽ trở thành ba thật sự”

“Thật ạ?”

Con bé trở nên vui vẻ, đôi mắt u buồn nhanh chóng trở nên sáng bật, nở một nụ cười thật ngọt ngào.

“Thật, chúng ta nghéo tay làm tín nha”

Dỗ mãi con bé mới chịu trở vào lớp học, cô đứng bên ngoài ngồi đợi một lúc, nhưng con bé đáng yêu nên rất nhanh đã hòa nhập được môi trường mới. Chỉ chốc lát mà xung quanh đã có không ít cô cậu bé vây lại chơi chung. Lúc này Nguyên Hạ mới yên tâm rời khỏi. Cô phải đẩy nhanh tốc độ, đi thử váy cưới, hoàn thành hôn lễ. Tìm cho Tâm Di một người ba thật sự.