Chiếc xe sang trọng của Cố Đình Duy dừng lại cách cánh cổng Thẩm gia một đoạn không xa lắm.
Quay sang nhìn cô, anh nhỏ giọng nói.
"Cô tự mình vào sẽ không sao đó chứ?"
Yên Tử im lặng nhìn anh rồi khẽ mỉm cười. Về nhà của mình thôi mà còn hơn là đi vào núi đao biển lửa. Thử hỏi có đáng buồn hay không.
"Yên tâm đi, tôi tự lo được."
"Có thật không?"
"Không phải anh sẽ ở đây đợi tôi sao? Chỉ cần tôi vừa xảy ra chuyện thì anh sẽ cứu tôi thôi mà."
"Cô tin tưởng tôi vậy sao?"
Yên Tử trầm ngâm nhìn anh, cô cũng đang tự hỏi, liệu bản thân mình có thể tin tưởng người đàn ông trước mặt này được hay không đây. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, bên cạnh cô trước nay chưa từng có ai đáng để cô tin tưởng cả. Bởi lẽ cô biết rõ, bọn họ đều giả tạo như nhau.
Vậy nhưng khi gặp anh, anh lại hứa sẽ bảo vệ cho cô. Ở cạnh anh, cô cảm nhận được một loại ấm áp mà trước nay chưa từng co. Ở cạnh anh, cô tự dưng lại muốn dựa dẫm, ỷ lại vào anh một chút, muốn thử tin tưởng anh một lần, liệu có được hay không...
"Nếu như tôi nói... tôi tin tưởng anh thì anh có..."
"Yên tâm! Cố Đình Duy tuyệt đối không nói hai lời."
"Hy vọng là tôi không đặt niềm tin sai người."
Cố Đình Duy cong môi lên cười, anh nhìn cô rồi nói.
"Đi đi!"
"Ừm!"
Yên Tử mở cửa xe bước xuống. Trước khi đi về phía Thẩm gia, cô còn quay lại nhìn anh thêm một chút. Nhận được cái gật đầu của anh, cô mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Cánh cổng không đóng, Yên Tử cứ thế mà lẳng lặng đi vào trong. Bên trong Thẩm gia, bầu không khí đang vô cùng vui vẻ. Thì ra, họ đang mở tiệc chúc mừng Thẩm Yên Lam mang thai hơn ba tháng.
Nhìn thấy cô bước vào, Thẩm Yên Lam liền lên tiếng mỉa mai.
"Chị hai, sao lại về nhà rồi?"
Quách Ái Huê đang vừa từ trong bếp bước ra, nhìn thấy cô cũng ngạc nhiên hỏi.
"Yên Tử à, hôm qua mới gả đi, hôm nay sao lại về rồi?"
"Con về... "
"Mẹ à! Còn phải hỏi sao, chắc là bị đuổi về rồi."
Thẩm Yên Lam vừa nói vừa hất cằm lên nhìn nhìn Yên Tử bằng vẻ mặt đầy khiêu khích. Cô ta đương nhiên biết, Cố thiếu gia kia không phải là người dễ tính gì.
Ngoài việc không thể đi lại, cô ta còn nghe nói, Cố Đình Duy kia lạnh lùng tàn nhẫn, tính tình hung bạo lại còn có vẻ bề ngoài rất xấu xí. Cho nên, ngay khi vừa biết về chuyện hôn ước của mình, cô ta đã liền tìm cách để có được Lâm Thiên Hàn. Vậy nên bây giờ, nhìn thấy Yên Tử một mình trở về, cô ta liền đoán là do cô bị Cố thiếu gia đó đuổi đi rồi.
Yên Tử đứng ở trước cửa, đôi mắt xinh đẹp mang theo sự thất vọng cùng một chút đau lòng nhìn cảnh tượng bên trong. Hóa ra ở nơi này, ngày tháng không có cô, họ mới chính là một gia đình trọn vẹn. Nghĩ lại cũng thật đáng buồn, người ta lúc mệt mỏi và đau khổ nhất thì có nhà để về. Còn cô, lúc mệt mỏi và buồn bã nhất lại chẳng muốn về nhà. Thử hỏi có phải là cô đáng thương lắm hay không.
"Tôi chỉ về để lấy ít đồ dùng cá nhân mà thôi."
"Chị hai, chị không đùa đó chứ? Cố gia lại không mua được cho chị chút đồ nhỏ nhặt hay sao mà quay về đây lấy kia chứ?"
"Chuyện này không liên quan gì đến cô."
"Ha... Thật đáng thương; Có phải Cố thiếu gia không thích chị có đúng không hả?"
Yên Tử thở dài, cô giấu đi sự mệt mỏi và chán chường vào trong nơi đáy mắt. Nói nhiều lời với loại người ngư Thẩm Yên Lam chẳng khác nào nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu, dù có nói đến khàn cả cổ cô ta cũng không hiểu được. Vậy nên cứ mặc kệ, xem như là tiếng chó mèo kêu bậy là được rồi.
Không thấy cô trả lời, cô ta lại càng thêm đắc ý.
"Sao nào, bị tôi nói đúng rồi chứ gì?"
"Chó sủa người chứ người không sủa lại chó. Bởi vì người và chó khác nhau, nên tôi không thể hiểu được tiếng chó sủa lại càng không thấp hèn tới mức phải sủa lại một con chó."
"Thẩm Yên Tử, mày nói ai là chó hả?"
"Em gái à! Chị cũng đâu có nói tên em, em lên tiếng làm gì? Chẳng lẽ... em tự nhận mình là chó sao?"
"Mày... "
"Mẹ à! Con xin phép lên phòng lấy một ít đồ rồi sẽ đi ngay."
Quách Ái Huê còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã nhanh chân đi vào trong. Dẫu sao thì cô cũng không muốn tranh cãi nhiều lời bởi lẽ cô biết rất rõ, dù có đúng hay sai thì Quách Ái Huê vẫn sẽ bên vực cho Thẩm Yên Lam mà thôi.
Dáng người nhỏ nhắn chậm rãi đi từng bước lên căn phòng quen thuộc. Suốt gần hơn hai mươi năm trên đời, căn phòng này chính là thế giới của duy nhất một mình cô. Khóc hay cười, tất cả đều lưu lại ngay tại chính căn phòng này.
Đưa tay đẩy cửa đi vào trong, một bàn tay to lớn ôm lấy eo nhỏ, tay còn lại của hắn bịt kín miệng cô, không để cô phát ra tiếng động nào. Ngay lúc Yên Tử hoảng loạn vùng vẫy, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.
"Tử! Đừng sợ, là anh đây. Anh nhớ em quá."
"Ưm... Ưm ưm..."
"Ngoan! Đừng lên tiếng. Để anh ôm em một lát."
Lâm Thiên Hàn thì thầm vào tai cô. Bàn tay hắn ôm chặt lấy eo nhỏ mà nhẹ nhàng xoa xoa. Yên Tử đưa tay cố gắng đẩy tay hắn ra, hắn lại càng dùng sức ôm lấy cô chặt hơn.
Di chuyển thật nhanh đẩy cô dựa vào tường, đôi mắt hắn nhìn cô đầy vẻ si mê.
"Tử! Em hình như lại đẹp hơn rồi."
Yên Tử đưa tay kéo bàn tay đang bịt miệng của mình xuống, cô tức giận nhìn hắn rồi nói.
"Lâm Thiên Hàn, bây giờ tôi là chị vợ của anh, anh nên biết tự trọng đi."
"Tử! Em giận anh sao? Xin lỗi, là anh không tốt, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình."
"Anh như thế nào cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Mời anh ra khỏi phòng tôi ngay lập tức."
Lâm Thiên Hàn nhìn cô, đôi mắt đó giống như sói đang nhìn con mồi của mình vậy. Khóe môi kéo ra một nụ cười đểu, hắn đưa tay chạm vào môi cô.
"Tử! Anh nhớ em lắm, cho anh ôm em một chút thôi."
"Nói rồi, hắn liền ôm chặt lấy eo nhỏ của cô. Yên Tử càng ra sức vùng vẫy, hắn lại càng ôm cô chặt hơn. Cơ thể hai người cọ xát vào nhau, cô cảm nhận được thứ gì đó đang chạm vào bụng mình. Chỉ là khi nghĩ đến lại khiến cô càng thêm tức giận.
Bàn tay mềm mại đưa lên tát một cái thật mạnh vào gương mặt quen thuộc của hắn. Yên Tử nghiến chặt răng, giọng nói lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ.
"Tránh xa tôi ra, đồ bẩn thỉu."
Lâm Thiên Hàn đưa tay lên xoa xoa chỗ bị đánh. Hắn nhìn cô rồi bật cười.
"Bẩn thỉu sao? Tử à, anh biết em còn yêu anh lắm có đúng không?"
"Đồ điên!"
Cô xoay người muốn chạy ra ngoài thì eo nhỏ lại bị hắn ôm lấy. Kéo cô vào lòng mình, Lâm Thiên Hàn tiện tay đóng cửa lại. Hắn nhìn vào gương mặt xinh đẹp đang hoảng loạn của cô mà nói.
"Anh biết tên họ Cố kia không được. Vậy hôm nay... chi bằng để cho anh yêu em đi có được không?"