Buổi lễ khánh thành chỉ có một mình Thẩm Văn Vũ tham dự.
Sau đó, Mạc Lam Tuyên vắng họp suốt mười ngày.
"Rốt cuộc anh ấy bị làm sao?" Hắn đúng là không kiềm chế được, thời điểm Mạc Lam Tuyên vắng họp đến ngày thứ sáu, hắn đi tìm Mạc Lam tâm.
Mạc Lam Tâm cùng Mạc Lam Tuyên đều có được khuôn mặt tuyệt mỹ, ngũ quan rất giống nhau, một trai một gái, mỗi người một khí chất khác nhau.
Đôi mày xinh đẹp hơi nhíu chặt, để lại dấu hằn giữa trán.
"Không liên quan đến anh." Cô trực tiếp từ chối quan tâm của Thẩm Văn Vũ.
"Cô---" Máu dính trên áo và trên mặt đất cũng nhiễm đỏ lòng hắn. hôm nay cho dù là người không biết cũng sẽ sinh ra mấy phần đồng tình, huống chi là người đã biết hắn mười năm. Hắn hận Mạc Lam Tuyên nhưng cũng không tàn nhẫn vô tình đến thờ ơ.
"Anh tôi đã không có quan hệ gì với anh nữa. Hiện tại quan hệ duy nhất là quan hệ hợp tác, anh trai tôi nghỉ phép anh càng nên làm việc cho tốt. Những thứ khác không quan trọng, anh cũng không cần biết." Một hơi nói xong cô liền quay mặt đi.
"Vì sao cô phải như vậy, anh ta không thể không sao được, cô nói thật cho tôi biết rốt cuộc anh ta bị làm sao?" Hắn chỉ là muốn biết anh bị làm sao, chỉ như vậy mà thôi.
"Anh không cần phải biết."
"Mạc Lam Tâm!" Bị từ chối mãi khiến Thẩm Văn Vũ giận không kiềm chế được quát lên, vẻ mặt rất khó coi, nhịp đập vì lửa giận mà đập nhanh hơn.
Cô quay mặt nhìn về phía xa, không vì tiếng quát giận dữ của hắn mà dao động, đường cong khéo léo nơi sườn mặt tản ra một loại hơi thở lạnh như băng, nói chuyện mềm nhẹ.
"Mười năm kia anh là người thân cận nhất bên người anh trai tôi, thân thể anh ra sao anh trai tôi đều biết rõ ràng nhưng anh trai tôi thì sao, anh đã từng để ý đến chưa?" Mạc Lam Tâm cười lạnh hai tiếng: "Có lẽ nên nói là căn bản anh không thèm để ý mà cũng chẳng quan tâm anh trai tôi! Một khi đã như vậy thì hiện tại anh trai tôi cũng không cần sự lo lắng của anh, dù sao thì hỏi thăm sức khỏe cũng không đại diện cho cái gì, không phải sao?"
Lời của cô khiến hắn không trả lời nổi. Cô nói không sai, hắn chưa từng quan tâm Mạc Lam Tuyên, cho dù bây giờ biết anh xảy ra chuyện gì thì cũng có đại diện cho điều gì đâu?
"Anh mang đến cho anh tôi quá nhiều tổn thương, hiện tại các người đã chẳng còn quan hệ gì nữa. Quá khứ thì để nó qua đi, tương lai cũng sẽ không còn dây dưa gì nữa. Anh đi đường của anh, thời gian qua anh ra sao đều không liên quan gì đến anh tôi, anh tôi làm sao cũng không cần anh biết rõ và anh càng không có tư cách nhúng tay vào!"
Thẩm Văn Vũ trầm mặc không nói gì, sau đó hắn xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Mạc Lam Tâm.
Tôi không sao... Ngày đó Mạc Lam Tuyên nói như vậy.
Trở lại văn phòng mình, đầu óc Thẩm Văn Vũ rối loạn. Nỗi hận của hắn rất quang minh chính đại nhưng vì sao khi thấy Mạc Lam Tuyên ngã vào ngực mình, hắn lại bối rối không thể phản ứng?
Là người thì đều có lòng trắc ẩn, đối mặt với một người bệnh, bất kể là hận hay không cũng trở thành không quan trọng!
Đúng vậy, nhất định là như thế nên hắn mới quan tâm đến Mạc Lam Tuyên. Hắn lo lắng cho một người ốm chứ không phải Mạc Lam Tuyên.
Nhưng---- nói vậy thì tự lừa mình dối người được bao lâu chứ?
Hắn mở điện thoại tìm dãy số quen thuộc gọi qua, đột nhiên tiêu đề bài báo được đánh dấu lớn thu hút ánh mắt hắn khiến ngay cả âm thanh điện thoại đã được chuyển tiếp hắn cũng không chú ý đến.
Hắn tắt di động rồi cầm tờ báo đến phòng làm việc của Mạc Lam Tâm.
Cửa cũng quên không gõ đã trực tiếp lao vào phòng làm việc của Mạc Lam Tâm như một cơn lốc, hắn ném tờ báo lên bàn Mạc Lam Tâm.
"Đây là sự thật sao?"
"Chủ tịch Mạc Thị, Mạc Lam Tuyên mắc bệnh hiểm nghèo đang nguy kịch!"
Cô đương nhiên thấy tiêu đề được tăng thêm cả dấu chấm than nằm ngang giữa bìa tờ báo, không ngờ bọn chó săn tin tức kia lại nhanh như vậy.
Đưa tay cầm lấy tờ báo, bên trong viết bệnh của Mạc Lam Tuyên sinh động như thật, không còn nhiều thời gian, thật hay giả vừa nhìn đã biết!
"Thật thì sao mà giả thì sao?" Cô khép tờ báo lại rồi đứng dậy đi tới trước mặt Thẩm Văn Vũ: "Đối với anh mà nói thì thật hay giả cũng đâu có ý nghĩa gì?" Sau đó lướt qua hắn và đóng cửa lại.
"Cho dù là ý nghĩa gì thì tôi cũng muốn biết sự thật!"
"Sự thật..." Ha ha, rốt cuộc người đàn ông này có biết bộ dáng hiện tại của mình là cái gì không vậy. Nếu anh trai nhìn thấy hẳn là sẽ rất vui đi!
"Rốt cuộc là cái gì?" Nếu là thật thì nhiều năm qua hắn thế nhưng một chút cũng không biết gì!
Mạc Lam Tâm xoay người nhìn Thẩm Văn Vũ rồi cho ra câu trả lời: "Sự thật anh thấy rồi đấy."
Ánh mắt Thẩm Văn Vũ chậm rãi mở lớn, trong mắt viết mấy chữ không tin. Không ngờ sau khi biết hắn lại giống như bị người hung hăng vả cho một cái, trên mặt rất đau nhưng trong lòng lại càng đau!
"Anh ta bị bệnh sao?"
"Trên báo viết rất rõ, nếu anh không nhớ thì nó ở ngay trên bàn, tự mình xem đi!" Mạc Lam Tâm khoanh tay lạnh lùng nhìn hắn, hiển nhiên tin tức này đã đả kích hắn vô cùng lớn.
"Vì sao?" Hắn vô thức buột miệng. Hắn cũng không biết mình đang muốn hỏi cái gì.
"Cái gì vì sao, nếu anh đã nhận được đáp án thì có thể ra ngoài rồi."
"Đã bao lâu?"
"Trên báo đều có viết, mặc dù không phải chính xác trăm phần trăm nhưng cũng không khác lắm. Tin đồn có bao nhiêu thật không quan trọng, chỉ cần đủ kích thích là được rồi. Thứ anh muốn biết đều có, thứ anh không biết cũng có, cầm báo của anh cút ra khỏi phòng làm việc của tôi!"
"Tôi không phải hóng chuyện, tôi chỉ là----"
"Anh chỉ là như thế nào cũng không quan trọng, chuyện của anh tôi không liên quan đến anh, anh cũng chỉ giống như người mua báo vậy, là một đám người hóng chuyện."
Cô cắt ngang lời Thẩm Văn Vũ, ý tứ chứa khinh thường và chỉ trích.
Ánh mắt kia hắn rất quen thuộc, như ánh mắt Mạc Lam Tâm nhìn hắn trong quá khứ. Bỗng nhiên hắn hiểu được tất cả, vì sao Mạc Lam Tâm lại nhìn hắn như vậy, tất cả đều là vì---
Há! Mặc kệ hắn nói cái gì, Mạc Lam Tâm cũng sẽ không tin, nói cũng như không thì không bằng đừng nói!"
Hắn trầm mặc thay thế lời nói đến bên miệng, xoay người rời khỏi, trở lại chỗ mình.
Ngày đó anh phát bệnh trước mặt Thẩm Văn Vũ, xem ra bệnh anh đã không gượng nổi nữa.
Nằm trên giường, bên cạnh cắm một dây truyền dịch, thể lực tiêu hao lại còn cảm cúm khiến anh ngã một lần liền mấy ngày. Thẩm Văn Vũ không phải ngu ngốc, hắn cũng nên biết rồi.
Dì giúp việc trong nhà tặng anh mấy tờ báo, trên đó đăng tỉ mỉ kỹ càng tình trạng thân thể anh, gần như là đúng tám trên mười phần chú sĩ nói.
Hô....Anh thở mạnh, tin tức lần này chỉ sợ sẽ tạo thành phiền phức.
Điện thoại bên giường vang lên, anh nhận điện thoại.
"Alo?"
"Anh, là em, hôm nay anh có tốt hơn không?"
"Đồ ngốc, đương nhiên là có rồi, công ty có việc gì không?"
"Anh đã thấy tờ báo kia chưa?"
"Xem rồi, em nghĩ cách đè tin tức xuống đi. Trước khi anh trở về phải nghĩ cách đè xuống, đừng để chú Hai có cơ hội làm loạn." Nếu tình huống cơ thể anh được chứng thực thì chú Hai kia chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để đoạt quyền.
"Vâng, mặt khác, Thẩm Văn Vũ đã biết rồi."
"Tờ báo?" Anh nhắm mắt lại, bí mật anh giấu lâu như vậy cuối cũng vẫn bị phát hiện.
"Hắn cầm tờ báo tới chất vấn em, em nói cho hắn."
"Đúng vậy không? Quên đi, dù sao thì một ngày nào đó hắn cũng sẽ biết, sớm muộn cũng ly biệt thôi mà."
"Hắn, phản ứng của hắn có hơi dao động, anh, hắn---"
"Không cần phải nói, tất cả đã kết thúc rồi không phải sao?" Ha ha... dao động thì sao, anh không cần thương hại, anh chỉ muốn tình yêu thôi!"
"Phải..."
"Em đi làm đi, anh không sao."
"Vâng."
Cùng lúc điện thoại tắt, hai tiếng đập cửa truyền tới.
"Mời vào."
Bà Từ giúp việc ở nhà đi vào: "Thiếu gia, Thẩm tiên sinh tới, cậu muốn gặp hắn không?"
Thẩm Văn Vũ đến, đã vậy còn quá nhanh khiến anh có hơi ngạc nhiên. Anh không nhịn được cười rộ lên, nguyên bản là người đàn ông tránh anh như rắn rết mà lúc này lại chủ động đưa lên cửa, ha ha...
Bà Từ chờ không thấy câu trả lời nên lại hỏi: "Thiếu gia?"
"Cho hắn đi lên đi."
Hắn lại một lần nữa vào nhà họ Mạc, vốn tưởng rằng đời này hắn sẽ không đến nơi này nữa, thế nhưng vừa xoay người hắn đã nhịn không được lái xe vọt đến đây.
Giẫm lên cầu thang, trong lòng hắn lại có chút giống mười năm trước. Khi đó Mạc Lam Tuyên, Mạc thị, một nghìn vạn đô la cùng mười năm của hắn gắn bó keo sơn.
Đứng trước phòng Mạc Lam Tuyên, hắn bồn chồn không yên, sau khi lo lắng vài phút, hắn gõ cửa.
Thanh âm quen thuộc, hắn mở cửa ra đi vào phòng, thấy được người đang truyền nước biển khiến nghi vấn được chứng thực tám phần.
"Công ty có chuyện gì sao?" Mạc Lam Tuyên ngồi dậy, nhổ dây truyền dịch trên tay ra rồi đứng dậy đi về phía hắn.
Áo ngủ phong phanh không che nổi thân thể gầy yếu của anh, làn da tái nhợt đến gần như trong suốt, môi nhìn không ra chút màu đỏ nào. nguyên lai anh không chịu nổi nữa rồi sao?
"Công ty xảy ra chuyện gì à?" Thẩm Văn Vũ làm ngơ câu hỏi của anh nên Mạc Lam Tuyên lại hỏi lần nữa. Lần này cuối cùng hắn cũng có phản ứng.
"Công ty rất tốt."
"Vậy em tìm anh làm gì?" Anh đứng lại trước mặt hắn, ngửa cổ nhìn người đàn ông cao hơn anh một cái đầu, trong mắt đều là bóng dáng hắn giống như trước kia.
"Tôi nhìn thấy tờ báo."
"Vậy thì sao?" Anh hỏi lại: "Cậu đến đây chỉ muốn nói với tôi những lời này?"
"Vì sao tôi không biết, anh đang đùa giỡn tôi sao?"
Anh quay mặt đi, hạ mắt xuống: "Em biết thì sao, nếu anh nói cho em thì em sẽ thương xót cho anh, đồng tình với anh, không làm trái ý anh và ngoan ngoãn nghe anh nói à?" Anh nhướn mày, thế giới này điên rồi. Anh và Thẩm Văn Vũ cũng điên rồi!
"Tôi không nói như vậy!" Hắn bắt được cánh tay Mạc Lam Tuyên, lòng bàn tay cảm nhận được toàn là xương: "Rốt cuộc bệnh anh nặng bao nhiêu hả?"
Từ đầu đến cuối khuôn mặt Mạc Lam Tuyên luôn cúi xuống, tầm mắt chẳng biết dừng ở nơi nào, không để ý đến vấn đề của Thẩm Văn Vũ.
"Nói đi chứ!" Hắn lắc mạnh cánh tay anh, Mạc Lam Tuyên giống như con búp bê mặc cho hắn dày xéo: "Nói đi, nói đi chứ!"
Đầu anh hơi đau, dạ dày cũng không thoải mái. Thẩm Văn Vũ chết tiệt thật sự muốn lay chết anh à? "Buông tay... Thả ra..."
"Vì sao anh không nói, vì sao?"
"Buông!! Nếu không anh lập tức báo cảnh sát!" Anh hơi choáng váng, trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ: "Buông, em buông ra!"
"Mạc Lam Tuyên, anh là ma quỷ, anh vốn dĩ không phải là người!"
Anh mở mắt thật mạnh, trừng trừng nhìn Thẩm Văn Vũ: "Anh không phải người cũng tốt, buông ra ngay---" Một tay anh bụm miệng nhưng lại không ngăn nổi máu tươi ngọt lịm tràn ra: "Buông..."
Thẩm Văn Vũ bị hù dọa, bệnh của anh rốt cuộc là nặng đến mức nào rồi. Máu đỏ tươi làm hắn sợ hãi còn lớn hơn tức giận, hắn đưa tay tới ôm anh đặt về giường: "Tôi gọi xe cứu thương cho anh."
Nhưng Mạc Lam Tuyên lại giữ chặt quần áo hắn: "Không cần, em đi đi, đi làm đi." Anh lau đi máu trên môi, thở phì phò rồi nhắm mắt lại.
Thẩm Văn Vũ nhìn thấy anh nhắm hai mắt, quần áo hai người đều dính máu đỏ và vẻ mặc Mạc Lam Tuyên xem ra vô cùng không tốt khiến lòng hắn bất an.
"Không được, tôi đưa anh đi bệnh viện."
"Không cần, cơ thể anh anh tự rõ, muốn đi bệnh viện hay không anh cũng rõ." Sau đó anh chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt sắc bén: "Vì sao anh không nói cho em à, vì anh không cần sự thương hại, cái anh cần là trái tim em, tình yêu của em. Nếu để em thương hại thì anh thà cái gì cũng không có."
Thẩm Văn Vũ nhướn mày, nhìn anh mở miệng: "Tôi sẽ không thương hại anh. Đây đều là báo ứng của anh, đều là anh gieo gió gặt bão, tôi sẽ đồng cảm với bất kỳ ai trên thế giới trừ anh. Mạc Lam Tuyên, anh xứng đáng, tôi sẽ không đồng tình với anh!"
Nghe thấy lời hắn, Mạc Lam Tuyên ngược lại nở nụ cười, nhẹ nhàng khụ khụ hai tiếng rồi buông tay ra: "Bây giờ em có thể đi rồi. Ngại quá, anh không thể đứng lên tiễn."
"Không cần anh tiễn." Hắn giống như giận dỗi, đứng lên đi về phía cửa. Đột nhiên Mạc Lam Tuyên gọi hắn lại.
"Quản lý công ty giúp anh, vài ngày nữa anh sẽ đi làm."
"Tôi biết rồi thưa chủ tịch."
Hắn căn bản không nên tới đây nhưng hắn lại tới. Mạc Lam Tuyên không đáng được đồng cảm, đó là do anh tự tìm, tất cả đều là do anh gieo gió gặt bão!
Nhưng hắn không phát hiện ra trên mặt đã biểu hiện tất cả tâm tình trong lòng ra ngoài, hắn không nhận ra mà Mạc Lam Tuyên cũng không phát hiện!
Thấy bóng dáng hắn mở cửa rồi đóng cửa lại, Mạc Lam Tuyên cười như khóc.
Một câu đồng cảm chia hai người thành hai ngả, xa mặt cách lòng.
Sắp tới điểm cuối trong sinh mệnh là cảm giác gì?
Không sợ sinh cũng không sợ tử, đoạn đường từ sinh đến tử này là đoạn đường quan trọng nhất của vạn vật.
Một người sinh ra không có lựa chọn, so với nó thì sinh mệnh một người trôi đi có cảm giác hơn nhưng cũng là không thể lựa chọn hoặc trốn tránh.
Mạc Lam Tuyên muốn chết!
Khoảng thời gian quá khứ kia, anh từng không chỉ một lần hy vọng anh sẽ chết đi nhưng đến lúc thật sự cận kề tử vong rồi anh lại không hề cảm nhận được chút vui vẻ sung sướng nào.
Vì sao?
Vì sao cái người hẳn là sẽ rời khỏi sinh mệnh của anh kia cho tới hôm nay vẫn phức tạp như vậy?
***
Reng reng reng – reng reng reng-
Chủ nhân đang ngồi trên sofa, miệng ngậm điếu thuốc đăm chiêu.
Reng reng reng – reng reng reng-
Điện thoại cô đơn vang lên thật lâu cuối cùng nhảy thành hộp thư thoại, thanh âm quen thuộc truyền tới.
"Văn Vũ, em là Vân Quân đây, mấy hôm trước anh tìm em à? Ngại quá, em quên chưa về, có việc hãy gọi cho em, bíp ---" Tin tức lưu lại rất ngắn gọn, mấy ngày trước hắn đi tìm Đinh Vân Quân, chẳng qua cô ấy hơi vội nên hắn không thấy người.
Thuốc lá chậm rãi cháy, Thẩm Văn Vũ đi vào cõi thần tiên, mãi cho đến khi thuốc cháy đến ngón tay hắn mới lấy lại tinh thần. Đèn xanh trên máy ghi âm chợt lóe lên, hắn ấn xuống nút mở.
Nghe xong lời nhắn, hắn gọi lại, không bao lâu sau Đinh Vân Quân liền nhấc máy.
"Alo, em là Vân Quân."
"Là anh."
"Vừa rồi em có gọi điện thoại, anh vừa về nhà sao?" Đinh Vân Quân dịu dàng hỏi, cô vẫn quan tâm người khác như vậy, từ trước đến nay thủy chung như một.
"Vân Quân..." Hắn có chuyện muốn hỏi.
"Sao thế?"
"Anh---" Nên hỏi hay không đây, tất cả đã chấm dứt rồi, hắn không có lý do tự tìm phiền phức nữa: "Không, không có gì!"
"Tâm trạng anh không tốt sao? Thanh âm nghe là lạ."
"Anh không sao, dạo này em rất bận hả?"
"Cũng không bận lắm. Đúng rồi, em đã xem báo, những gì viết bên trên là sự thật sao?"
"Viết cái gì?" Dù đã biết cô muốn hỏi gì nhưng hắn vẫn làm như không biết.
"Bệnh của Mạc Lam Tuyên là thật sao?"
"Vân Quân, nếu---" Nếu sắp đến điểm cuối sinh mệnh, cô sẽ vượt qua quãng đường còn lại như thế nào? Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn hỏi không ra lời.
"Nếu cái gì? Anh muốn hỏi gì hãy hỏi đi!"
"Không có gì, buổi tối anh tới đón em cùng đi ăn cơm."
"Được, Văn Vũ... Mạc Lam Tuyên thật sự sắp chết sao?"
Hắn im lặng một thoáng, cuối cùng ---
"Anh không biết, báo thì luôn nói quá sự thật." Hắn cười khổ đứng lên. Hắn lựa chọn lừa gạt Vân Quân vì người đàn ông ác liệt kia.
***
Mạc Lam Tuyên tỉnh lại!
Anh nhìn hoa văn trên trần nhà trắng như tuyết. Anh ngủ rất không an ổn hơn nữa sau khi Thẩm Văn Vũ tới, anh thường xuyên tỉnh lại giữa đêm.
Sau khi tỉnh lại rồi thì rất khó đi vào giấc ngủ lần nữa, buồn ngủ bay mất hết, anh cũng không biết vì sao.
Anh đứng dậy mặc áo ngủ rồi đi tới bên cửa sổ sát đất, nhìn thấy bên ngoài tối om.
Có thể nhìn thấy gì chứ, ánh sáng không đủ khiến mọi vật trong bóng đêm trở nên mơ hồ, anh mở cửa sổ sát đất, đi ra ban công, một mùi hương ban đêm chui vào xoang mũi.
Bầu trời phía xa xa có một điểm sáng, đó là cái gì? Anh nghĩ thầm chắc là sao Bắc Cực, hoặc là máy bay đường dài trên tầng bình lưu, anh không nhịn được đoán mò.
Tình yêu là một loại kéo co.
Anh và Thẩm Văn Vũ mỗi người một bên, lôi kéo lẫn nhau, cho đến khi máu tươi đầm đìa, mình đầy thương tích. Sau đó hai người đều thua, thua rối tinh rối mù.
Anh vẫn không muốn hắn biết nhưng bây giờ hắn đã biết rồi. Hai chữ "thương hại" là sát thủ bậc nhất của tình yêu, dẫm lên nó để hái quả thì dù có ngọt cũng không thể làm người ta thích nổi.
Anh nên sớm nhìn ra, sau khi thả hắn đi anh đã sớm nghĩ thông rồi.
Bỏ đi học tập mới đổi được không trung rộng lớn. Nếu cột vào bên người thì sẽ chỉ tạo thành thống khổ. Cởi bỏ dây thừng là điều anh nên làm, vì thế anh làm, cho nên hắn bay đi nhưng mà lòng anh lại không bay nổi!
Thân thể anh bị hủy hoại, trong thời gian đó tế bào độc ăn mòn xâm lược sinh mệnh anh. Nó từng bước xâm chiếm rồi nuốt chửng, bây giờ còn sót lại chẳng bao nhiêu nữa.
Gió đêm lành lạnh thổi tới, áo ngủ chặn được khí lạnh hữu hình, lại không ngăn băng giá lan tràn trong nội tâm, anh rất lạnh, rất lạnh!
Anh ôm cánh tay, quay trở lại phòng thay quần áo rồi ra khỏi phòng.
Anh xuống lầu, ra cửa, lái xe đi, đích đến là một ngôi nhà khác của anh.
Xe thể thao lao vút trên đường.
Đêm khuya người rất thưa thớt. Ngã tư đèn xanh đèn đỏ cũng nghỉ ngơi, chỉ còn lại vài ngọn đèn vàng loáng thoáng cô đơn tịch mịch một nháy một tắt, bảo vệ ngã tư trống rỗng.
Anh rất ít khi lái xe, chỉ trừ khi cần thiết.
Anh nâng cao tốc độ, đạp chân ga xuyên qua vài ngã tư, chạy đến nơi anh và người đàn ông của mình từng cùng nhau vượt qua suốt mấy năm.
Sau ba mươi phút, anh đậu xe ở bãi đỗ xe ngầm. Anh đi thang máy lên, không bao lâu sau đã nhìn thấy cánh cửa quen thuộc.
Anh mở cửa đi vào, anh cứ tưởng rằng bên trong là một không gian tối đen, thế nhưng không ngờ phòng ngủ lại sáng đèn.
Anh ôm một bụng đầy hoài nghi đi đến gần, vào lúc muốn đẩy cửa thì người bên trong lại đồng thời mở cửa ra.
Bốn mắt nhìn nhau sau đó im lặng không một tiếng động.
Mạc Lam Tuyên nuốt nước bọt, xoay người chuẩn bị rời đi.
Tầm mắt hắn dừng trên cái cổ mảnh khảnh của Mạc Lam Tuyên, hầu kết di chuyển cao thấp. Hắn thấy người chuẩn bị đi mất liền vội vàng vươn tay giữ chặt anh.
"Từ từ!"
Thân thể đưa lưng về hắn dừng lại nhưng anh không quay đầu, cũng không mở miệng.
"Sao anh lại đến đây?" Thẩm Văn Vũ hỏi, hắn không ngờ sẽ gặp Mạc Lam Tuyên ở thời điểm này, hắn không ngờ tới.
"Anh phải đi."
"Đến rồi lại muốn đi, rốt cuộc anh tới vì cái gì?"
"Anh ngủ không được, anh không biết em ở đây." Anh xoay người nhét chìa khóa vào tay Thẩm Văn Vũ: "Cho em, đồ vật này nọ của anh, em có thể vứt."
Biểu cảm của hắn gần như đơ cứng. Ngữ khí của anh rất lạnh, Mạc Lam Tuyên sẽ không nói chuyện với hắn như vậy, trừ lần trước ở nhà anh thảo luận về bệnh của anh...
"Tôi chưa từng muốn phòng của anh!" Hắn cũng không biết mình đang làm gì, nửa đêm không ngủ lại chạy tới đây, hắn nghĩ mình có thể tìm được gì?!
Mạc Lam Tuyên nhíu mày: "Anh biết em không muốn gì cả, tất cả đều là anh muốn tặng, cho tới bây giờ em đều khinh thường những gì anh cho. Tất cả anh đều biết vậy nên buông tay đi, anh phải về." Anh cụp mắt lại, vẻ mặt hình như có hơi giận dỗi.
Áo sơ mi hở khiến xương quai xanh lộ ra rõ ràng, hắn không dám tưởng tượng sau khi cởi quần áo ra là bộ dạng gì, Mạc Lam Tuyên bệnh không phải ngày một ngày hai, thế mà quá khứ chưa bao giờ hắn phát hiện ra!
"Tôi muốn làm tình với anh!" Lần đầu tiên hắn đưa ra yêu cầu với Mạc Lam Tuyên.
Ánh mắt anh một lần nữa trở lại trên mặt Thẩm Văn Vũ, anh nổi lên lửa giận: "Em nói cái gì?"
"Tôi nói tôi muốn làm tình với anh!"
Hắn lặp lại yêu cầu, thế nhưng Mạc Lam Tuyên lại cho hắn một cái tát, rất dùng sức, nháy mắt khiến mặt hắn nổi lên một dấu bàn tay màu hồng.
"Buông anh ra ngay!"
Miệng hắn nếm thấy vị rỉ sắt, đôi mắt Thẩm Văn Vũ nửa khép, một tay hắn bắt lấy áo Mạc Lam Tuyên, kéo anh lại, xoay người bước về phía giường ném anh lên.
Người bị ném hơi choáng váng, sau khi hết choáng lại thấy Thẩm Văn Vũ đã cởi áo, hai tay đang tháo thắt lưng.
"Thẩm Văn Vũ, em điên rồi à?"
"Có lẽ, vì anh vẫn luôn ép tôi, tất cả đều là vì anh!" Rút hết quần áo trên người, hắn bò lên giường nhào về phía Mạc Lam Tuyên. Bàn tay to lớn trái phải xé nát áo sơ mi của anh, lại kéo quần dài xuống, một tay đè hai cổ tay anh lại.
"Thẩm Văn Vũ!" Anh lớn tiếng kêu to tên hắn, người đàn ông này vậy mà muốn cưỡng bức anh. Hắn điên rồi! Lực tay của hắn rất lớn khiến anh không thể phản kháng.
"Mạc Lam Tuyên! Chẳng phải anh thích tôi đè anh nhất à, sao lại chống cự?"
Người đàn ông này rất tàn nhẫn! Mạc Lam Tuyên không kìm nổi nước mắt. Anh cảm thấy mình thật bi ai, chỉ có thể giẫm lên "thương hại" mới đi được đến thành quả!
"Buông, anh không muốn lên giường với em!" Anh cố nhịn xuống, anh không cần bố thí như này!
"Nhưng tôi muốn!" Nhìn thân thể Mạc Lam Tuyên từ trên xuống dưới. Anh gần như chỉ còn lại xương cốt, gầy yếu đơn bạc, làn da trắng bệch quá mức: "Sao anh lại biến mình thành như vậy?"
"Anh không cần thương hại của em. Buông, anh không tin em cậu muốn làm, đây là báo ứng của anh, là nguyền rủa của em linh nghiệm!" Hừ, Thẩm Văn Vũ ơi, thương hại của cậu mới là lưỡi đao sắc bén đả thương người nhất đấy!
Người đàn ông nhăn mày, để lại giấu vết rất sâu. Tay hắn thả ra, buông lỏng Mạc Lam Tuyên.
Được giải thoát, Mạc Lam Tuyên đẩy hắn ra, đi đến tủ tìm quần áo. Thẩm Văn Vũ đi tới, từ phía sau bao vây lấy anh, tựa đầu vào vai anh.
"Tôi muốn kết hôn với Vân Quân." Hắn từ từ nói chuyện.
Thân thể Mạc Lam Tuyên cứng đờ, sâu trong trái tim giống như bị người dùng tay bóp lấy. Anh hít vào một hơi rồi mở miệng: "Anh sẽ tặng lễ vật kết hôn."
"Tôi muốn có gì đó." Hắn ngừng một chút: "Tôi có thể chỉ định không?"
"Em muốn cái gì?" Lần đầu tiên hắn yêu cầu vậy mà lại là thời điểm này, ha ha...
"Tôi muốn lên giường với anh." Tâm thật sự đã chết, vì Thẩm Văn Vũ. Anh thật sự chỉ đủ để làm kỹ nữ!
Anh xoay người nhìn gương mặt người anh yêu, nhón chân hôn lên môi hắn. Người nam nhân bị động vươn đầu lưỡi chặt chẽ ôm lấy anh hôn triền miên, hai cánh tay gìm lại thân thể anh, chặt chẽ giam cầm!