Hợp Hoan - Bán Duyến Phi Điểu Bán Duyên Quân

Chương 15




Hai người ra ngoài, chỉ bước ra đã có thể nghe được chủ nhân của giọng nói, không phải là thứ kỳ quái, mà là người. Sát thủ Bạch bình tĩnh lại nhưng nàng rất nhanh phát hiện hai người kia cũng không phải đang tiến hành dã chiến mà nàng nghĩ.

Người đàn ông thoạt nhìn ngoài năm mươi, da ngăm đen, mà người còn lại là phụ nữ, không, phải nói là thiếu nữ.

Thiếu nữ chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, lộ ra da thịt thô ráp, mặc quần áo không vừa người, nàng bị người đàn ông bóp cổ, phát ra tiếng rên thống khổ, nói không rõ là hưởng thụ hay sợ hãi, nước mãi từ khóe mắt nàng chảy xuống.

"Không cần, không cần....... cầu xin chú, không cần." Sức lực của nàng như rất lớn, người đàn ông thử thông qua cách của mình trấn an thiếu nữ trước mặt, chỉ tiếc, hắn vẫn không thể đem một phần bộ phận của mình đi vào người nàng.


Cưỡиɠ ɠiαи dù ở góc nhìn nào, cảnh trước mắt vẫn là cưỡиɠ ɠiαи.

"Tình huống thế nào?" Tần Hợp Hoan không nhìn thấy nhưng cũng cảm giác được trận dã chiến này không thích hợp.

"Nhìn qua thì người nam trên đường gặp được nữ hài tử này, ông ta nổi lên ác ý, nữ hài sợ hãi chạy vào trong sân này, ông ta bắt đầu cưỡиɠ ɠiαи thiếu nữ." Sát thủ Bạch căn cứ vào dấu vết còn lưu lại ở hiện trường phỏng đoán chuyện phát sinh giữa hai người.

Tần Hợp Hoan lập tức trở nên phẫn nộ, cô như muốn chạy ra ngăn cản người đàn ông kia, sát thủ Bạch vội ngăn cô: "Người mù, chị không phải nói không muốn để người khác phát hiện sao, chị như vậy không phải......"

Nhưng Tần Hợp Hoan không màng điều gì, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ ngốc, chị nói với em, trên thế giới này chị hận nhất là tội phạm cưỡиɠ ɠiαи!" Nói rồi, cô không màng mình có nhìn thấy không, đã chạy về hướng đó.


Hai mắt cô không nhìn thấy, cho nên căn bản không thể trực tiếp cứu viện, chỉ có thể chọc giận người đàn ông kia. Cô nhẹ nhàng dùng vài câu bức cho người đàn ông trước mặt chó cùng rứt giậu.

"Con đàn bà này từ đâu tới dám quản chuyện của lão tử!" Người đàn ông lộ vẻ mặt dữ tợn như không chút nào sợ sự xuất hiện của Tần Hợp Hoan, thậm chí làm ra hành động công kích.

Thiếu nữ kia tuy rất sợ hãi nhưng lại lo lắng Tần Hợp Hoan sẽ bị thương, vội hô: "Chị ơi, chị mau chạy trước đi, ông ta là bí thư của thôn....em......" Nàng nói, như ý thức được vận mệnh của mình, nước mắt ủy khuất không nhịn được rơi xuống.

"Hiện tại là xã hội pháp trị, đồ ngốc, báo cảnh sát." Tần Hợp Hoan nhắc nhở sát thủ Bạch bên cạnh, sát thủ Bạch sửng sốt, sau đó rất nhanh lấy điện thoại muốn gọi, người đàn ông lập tức phát điên, công kích sát thủ Bạch.


Sát thủ Bạch phòng ngự, nàng hung hăng đá vào hạ thể của hắn, tay dùng chút lực đánh hắn ngã trên đất, hắn bắt đầu thống khổ kêu rên, sát thủ Bạch tiếp tục tiến lên, đấm từng phát vào mặt hắn, nàng như không cảm giác được đau đớn.

Chỉ vài cái, người đàn ông đã bị đánh mặt mũi bầm dập, hắn bắt đầu xin tha, nhưng sát thủ Bạch lại càng trở nên hưng phấn. Gϊếŧ chóc lần thứ hai từ nội tâm nàng trỗi dậy, nàng bắt đầu trở nên điên cuồng.

"Đồ ngốc! Em không thể gϊếŧ ông ta!" Tần Hợp Hoan vội ngăn cản, cô hiểu sát thủ Bạch là tiểu cẩu, nhưng không nghĩ đến nàng lại điên cuồng như vậy. Khi sát thủ Bạch đánh phát đầu tiên đã không thể ngăn cản nàng tiếp tục bạo lực.

"Chị ơi, không thể tiếp tục đánh nữa, ông ta sẽ chết." Thiếu nữ bên cạnh cũng trở nên sợ hãi, nàng muốn đến ngăn cản, nhưng chờ nàng đến gần, phát hiện sức lực của sát thủ Bạch lớn đến đáng sợ, nàng bị sát thủ Bạch đẩy ra ngoài, chật vật ngã trên bụi cỏ.
"Đồ ngốc, có nghe hay không, em dừng tay cho chị!" Tần Hợp Hoan lần thứ hai tiến lên, cô muốn tìm vị trí của sát thủ Bạch, muốn kéo con tiểu cẩu đáng chết này.

Sát thủ Bạch lại không hừ một tiếng, người đàn ông đã bị đánh hôn mê, tay của nàng cũng đỏ bừng nhưng biểu cảm của nàng không phải hưởng thụ mà tràn ngập sợ hãi, như giờ khắc này đã chạm vào ký ức nào đó của nàng.

"Bạch Trì! Nếu em còn tiếp tục đánh, vậy thì cút khỏi mắt chị!" Tần Hợp Hoan chỉ đành dùng chiêu cuối cùng, cô dùng sức la lên những lời này hy vọng sát thủ Bạch trước mặt có thể nghe được.

Cuối cùng, sát thủ Bạch dừng tay, nàng tựa hồ hoàn hồn từ sợ hãi, khi nhìn lại, phát hiện người đàn ông trước mặt bị mình đánh chỉ còn lại chút hơi thở.

Hàng xóm nghe thấy tiếng động chạy đến,nhìn thấy người đàn ông sắp bị đánh chết thì trong miệng kỳ quái nói.
"Này tuyệt đối là nguyền rủa, chúng ta nhanh đi thôi, đợi lát nữa cũng sẽ bị căn nhà này nguyền rủa!" Mọi người kéo người đàn ông hơi thở thoi thóp rời đi như không muốn ở lâu thêm một giây nào, không người nào hỏi vì sao lại có sự xuất hiện của hai người xa lạ ở đây, hay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thiếu nữ có chút do dự, nàng muốn nói gì đó, nhưng nàng rất sợ, sát thủ Bạch trước mặt làm nàng sợ hãi hơn người đàn ông thi bạo kia, cuối cùng nàng chỉ nhẹ nhàng nói một câu cảm ơn, sau đó rất nhanh rời khỏi nhà.

Giờ khắc này, trong sân trống rỗng chỉ còn lại Tần Hợp Hoan cùng sát thủ Bạch.

Hiện tại đã hơn 1 giờ sáng, gió lạnh thổi làm các nàng phát đau, sát thủ Bạch đứng trước mặt Tần Hợp Hoan, chờ đợi cô phạt mình vì đã mất khống chế.

Nhưng, không có gì xảy ra như Tần Hợp Hoan xem chuyện vừa rồi là một cơn ác mộng chân thật.
"Vào nhà thôi, lạnh quá."

Sát thủ Bạch lúc này mới nhớ đến Tần Hợp Hoan không nhìn thấy, nàng muốn nắm tay Tần Hợp Hoan, lại bỗng nhiên nhìn thấy máu trên tay mình. Nàng cảm thấy mình thật dơ bẩn nhưng khi công kích người đàn ông kia, những thống khổ trong quá khứ ùa về.

Khi nàng 13 tuổi, mẹ nàng vô cùng vui vẻ vì tìm được bạn trai. Sát thủ Bạch cũng vui vẻ theo nhưng chưa được bao lâu, mẹ nàng nói nàng câu dẫn bạn trai mẹ, sát thủ Bạch ủy khuất, nàng căn bản không có, thậm chí nàng suýt nữa bị tên khốn kia cưỡиɠ ɠiαи, nhưng mẹ lại không tin lời nàng.

Nàng rất thương tâm, cảm thấy người đàn ông kia đoạt đi tình thương của mẹ dành cho nàng, cho nên thừa dịp hai người vui vẻ, nàng dùng chổi chắn cửa hai người, sau đó phóng hỏa, thiêu chết bọn họ.

Nhưng sát thủ Bạch chưa từng nói với ai về những điều này, cho dù là Tần Hợp Hoan. Nàng sẽ không giải thích, sự tồn tại của nàng là một điều ngoài ý muốn, nàng là người xấu, vĩnh viễn sẽ luôn là người xấu.
Như vì sát thủ Bạch vẫn luôn không có động tĩnh gì, Tần Hợp Hoan cũng chú ý đến cảm xúc không thích hợp của nàng, tay cô bắt đầu sờ xung quanh, sau đó đụng vào người sát thủ Bạch, rất nhanh sờ đến tay nàng.

Sát thủ Bạch bị động chờ đợi, cho đến khi cảm giác được Tần Hợp Hoan nắm lấy tay mình, lúc này nàng mới bình tĩnh một chút. Bắt đầu nắm tay dẫn Tần Hợp Hoan vào nhà, đưa cô đến mép giường.

Nhưng nàng không lên giường, nàng phát hiện trên người đều là máu của người đàn ông kia.

"Đi lên ngủ." Tần Hợp Hoan ra lệnh, nàng như mẹ của sát thủ Bạch, nhưng sát thủ Bạch lại hiểu nàng khác mẹ mình. Tần Hợp Hoan sẽ đánh nàng vì nàng thô bạo làm cho Tần Hợp Hoan bạo lực, mà mẹ nàng vĩnh viễn luôn vô duyên vô cớ đánh nàng.

"Chị rất ghét dơ, trên người em đều là máu." Sát thủ Bạch tìm lý do cự tuyệt, ít nhất hiện tại, nàng không muốn mình dựa gần Tần Hợp Hoan. Nàng sợ mình sẽ tổn thương cô, nhưng lại không bằng lòng để Tần Hợp Hoan biết mình là bệnh nhân tâm thần.
Nàng sợ người duy nhất hiểu mình sẽ rời khỏi mình, lại sợ Tần Hợp Hoan biết sự thật về mình.

"Đi lên, chị chỉ nói một lần." Tần Hợp Hoan tiếp tục ra lệnh, nàng biết mình cần phải khống chế tiểu cẩu này, nếu không được, cô có thể sẽ như người đàn ông kia, có lẽ sát thủ Bạch sẽ đánh cô đến máu chảy thành sông.

Sát thủ Bạch vẫn đứng yên, Tần Hợp Hoan dứt khoát bắt lấy tay nàng, kéo lại gần.

"Vừa rồi không phải lỗi của em, em chỉ là muốn bảo vệ chính mình, nhưng em đánh cũng thật quá đáng, tự vệ là tốt nhưng đánh chết người chính là phạm tội." Tần Hợp Hoan vẫn còn tinh thần trọng nghĩa của mình, dù cho hiện tại hai mắt cô không thấy ánh sáng.

Cô cũng không biết người trước tiếng xấu lan xa thế nào, trong mắt cô, sát thủ Bạch chỉ là tiểu cẩu của cô.
"Em xin lỗi." Sát thủ Bạch xin lỗi, tuy nàng không cảm thấy gϊếŧ người có gì đặc biệt, nhưng nàng để ý Tần Hợp Hoan, nàng như tiểu cẩu luôn lo lắng, sợ hãi chủ nhân sẽ vứt bỏ mình.

Tần Hợp Hoan không phản ứng gì với lời xin lỗi, chỉ nói: "Ngủ đi, ngày mai chúng ta đi xem cháu gái chị rồi mình về."

Sát thủ Bạch rất cẩn thận nằm bên cạnh, rõ ràng giường rất nhỏ chỉ có một chiếc chăn đơn bạc có chút mốc meo, nhưng khoảng cách các nàng lại thật xa.

Tần Hợp Hoan cảm thấy lạnh, cô biết sát thủ Bạch vẫn còn để ý chuyện vừa rồi nên mới giữ khoảng cách, nhưng nàng thật sự không muốn ngày mai bị cảm.

Tần Hợp Hoan bất mãn nói: "Em nằm cách chị xa như vậy là muốn lạnh chết chị sao?"

Sát thủ Bạch lập tức thành thật đem toàn bộ chăn cho Tần Hợp Hoan, bản thân tình nguyện không dùng chút nào. Nhưng khi nàng tới gần, Tần Hợp Hoan đã ôm chặt lấy nàng.
"Như vậy mới đúng, vừa rồi lạnh chết chị." Cô thật sự lạnh không chịu nổi, mùa đông ở nông thôn, trong nhà không có máy sưởi, gió lùa vào làm tấm thân yếu ớt của cô muốn bệnh.

Cô bắt đầu không tự chủ run lên một chút, sát thủ Bạch vội vàng ôm lấy cô, cho cô ấm áp lớn nhất. Sát thủ Bạch nhớ đến hành động vừa rồi của Tần Hợp Hoan, sau khi nghe thấy hai chữ cưỡиɠ ɠiαи, phản ứng của cô rất mãnh liệt.

"Người mù, có phải chị đã trải qua chuyện gì không? Cảm giác chuyện vừa rồi không giống chuyện chị sẽ làm."

Tần Hợp Hoan run rẩy hơn, cảm xúc của cô như đang dao động, vài giây sau, cô thở dài, nói: "Muốn nghe chuyện xưa sao?"

"Em không nghe chuyện cổ tích Grimm đâu."

"Em thật đúng là xem mình như con nít mà! Đồ ngốc! Chuyện xưa chị chuẩn bị nói là vì sao chị muốn làm pháp y!" Tần Hợp Hoan cảm giác những bi thương mình ấp ủ đã không còn, cô chỉ cảm thấy bình thản, có thể nhẹ nhàng kể ra câu chuyện có chút trầm trọng này.