Có lẽ vì cuộc sống quá bình đạm, cũng có lẽ vì muốn giáo huấn sát thủ Bạch, trong não của Tần Hợp Hoan toàn là những phương pháp dạy dỗ sát thủ Bạch thành công. Đặc biệt là sau Giáng Sinh, tiệm mát xa quạnh quẽ hơn, cũng giúp Tần Hợp Hoan có rất nhiều thời gian nhàm chán suy nghĩ.
Chủ tiệm ngồi cạnh Tần Hợp Hoan, hút thuốc không nói, hắn là một người im lặng, ngoài chuyện quan trọng thì gần như im lặng. Trước kia Tần Hợp Hoan là người hoạt bát, sau khi mất đi thị giác, sự hoạt bát của cô như biến đổi dùng ở nơi khác.
Nói tóm lại, cô cũng không phải một người hay nói.
Khi hai người nhàm chán sẽ nhìn về phía cửa, có lẽ vì trước đây quá bận rộn khiến bọn họ không quen nhàn rỗi. Chủ tiệm bắt đầu lướt Weibo, nhìn thấy một tin tức trong nhóm bạn bè.
"Khu đèn đỏ cách vách lại có người chết." Chủ tiệm biết Tần Hợp Hoan rất hứng thú với chuyện người chết, có thể là bệnh nghề nghiệp khiến cô vô cùng tò mò về những chuyện này.
"Lại chết người?" Tần Hợp Hoan nhẹ nhàng bâng quơ lập lại, giọng rõ ràng nhấc lên cao như vô cùng hứng thú.
"Phải, cũng bị phanh thây, lần này còn treo đầu người lên cửa sổ, kết quả dọa chết khiếp hai tiểu thư lầu dưới." Chủ tiệm cười báo cáo, dù cảnh sát che dấu thế nào chỉ cần là dân địa phương, vĩnh viễn đều sẽ biết tin.
Cũng vì tình báo này nên cuộc sống của hai người mới có thêm chút hương vị.
"Gần đây nhất là khi nào?"
"Là vào lễ Giáng Sinh, có lẽ là tên độc thân nào đó nghĩ quẩn trong lòng nên gϊếŧ người cho hả giận." Chủ tiệm đáp như không quan tâm những chuyện này.
Tần Hợp Hoan thầm căng thẳng, cô lập tức nhớ đến sát thủ Bạch ở khu đèn đỏ, hơi lo lắng cho sự an toàn của nàng. Nhưng sau đó, cô nghĩ chỉ có người mù như cô mới coi trọng gái xấu như sát thủ Bạch nên bỗng chốc yên tâm.
Biểu cảm thay đổi vi diệu cũng không qua được mắt của chủ tiệm nhưng hắn lại đang nghĩ đến việc khác.
"Hợp Hoan, không mấy, bỏ chuyện đó đi....." Một người đàn ông 1m8, biểu cảm bắt đầu yếu ớt như đang kể ra hồi ức đau khổ nhất của mình. Tần Hợp Hoan nhíu mày, dù chủ tiệm không nói rõ nhưng cô hiểu hắn muốn nói gì.
"Tuyệt đối không thể bỏ!" Cô kiên quyết nói, đôi tay khẽ nâng vuốt ve hai mắt mình.
"Tên đó muốn mạng của tôi, tôi đại nạn không chết nhưng mắt cũng biến thành như vậy, dù không phải vì anh, tôi cũng phải báo thù cho mình." Giọng Tần Hợp Hoan lạnh băng, toàn thân tỏa ra khí tràng khiến người rét run, ngay cả chủ tiệm đối diện cũng hoảng sợ.
Hắn biết Tần Hợp Hoan lợi hại, nếu không cũng sẽ không ép đại nhân vật thuê người gϊếŧ cô.
"Nhưng...... hiện tại chúng ta không có gì." Chủ tiệm thở dài, hẳn mở màn hình, ngây người nhìn hình nền.
Trong hình là một cô bé xinh đẹp, mắt to mày rậm, nhìn vô cùng đáng yêu. Vào ngày mà con bé mất tích, chủ tiệm đã báo án, vận dụng tất cả các mối quan hệ, thề nếu con mình trở về, sẽ thoát khỏi hắc đạo, sống như người bình thường.
Thế nhưng vài ngày sau, vẫn không thấy tung tích, con bé như bốc hơi khỏi nhân gian.
Sau đó, một buổi sáng nọ, con bé đã về.
Nhưng mà là thi thể của bé.
Tần Hợp Hoan luôn nhớ rõ nội dung trong bảng báo cáo: "Nạn nhân XXX, mười tuổi, màng trinh bị vỡ nghiêm trọng, đáy chậu, khung huyệŧ có nơi bị rách, dẫn đến mất một lượng máu lớn, cuối cùng vì mất máu quá nhiều cùng với sự sợ hãi tột độ vì bị cưỡиɠ ɠiαи mà chết.
Thời điểm phát hiện đã cách ngày tử vong năm ngày, không thể lấy được mẫu tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong cơ quan sinh dục, đùi trong hay bụng dưới, nghi ngờ sử dụng bαo ƈαo sυ. Hung thủ có ý thức phản trinh sát, hơn nữa vô cùng biết cách khống chế toàn cục, hiển nhiên không phải lần đầu tiên gây án."
Ngày 3/12, 6/12, 9/12 chờ đến ngày mười ba mới nhất trí về thủ phát gây án và quyết định lập án.
Án kiện này cho đến nay đã qua bốn năm nhưng vẫn không có chút manh mối nào về hung thủ. Cho đến trong một án kiện, Tần Hợp Hoan có một phát hiện rất lớn, cô tìm thấy được một sợi dây trong khoang miệng của nạn nhân, dựa vào đó, cô cố gắng trong nửa tháng cuối cùng tìm được manh mối.
Vì thế cô tiếp tục điều tra, theo nhân chứng ngày một nhiều, Tần Hợp Hoan đã xác định mục tiêu là đại nhân vật. Khi cô tràn đầy tự tin thì vào thời điểm lấy lời khai lần thứ hai, tất cả mọi người đều đổi khẩu cung, cố gắng nói rằng là Tần Hợp Hoan hối lộ mình để bịa đặt nhằm lung lay địa vị của đại nhân vật.
Tần Hợp Hoan hiểu được đám người này đã bị mua chuộc, cô chuẩn bị đi đến nơi gây án để tìm kiếm hướng đi mới, không ngờ nửa đường bị mai phục, đám sát thủ đó thấy cô xinh đẹp, trước khi gϊếŧ cô muốn vui vẻ một phen. Tần Hợp Hoan vờ thuận theo, tìm được cơ hội chạy trốn. Không ngờ rằng, ý nghĩ trở về báo thù, ngăn cản tội ác đã bị hiện thực tàn khốc lấy đi thị giác của cô.
Do đó, Tần Hợp Hoan sa sút thật lâu, mới lấy hết can đảm tỉnh lại, mấy tháng sau thì gặp được chủ tiệm, cô trở thành thợ mát xa. Dù là vậy, ngọn lửa báo thù trong lòng cô vẫn chưa từng dập tắt.
"Nếu cô ấy ở đây thì tốt rồi." Cô nhớ đến một người mà bản thân luôn muốn gặp nhất trong những ngày bất lực. Nhưng, nàng đã sớm đi M quốc, không cách nào liên hệ.
Mà hiện tại, ở những ngày cô không nhìn thấy, thời gian nhớ đến người phụ nữ này cũng ít đi, cô càng nhớ về tên ngốc hay bị mình khi dễ nhiều hơn.
"Cô ấy? Là ai?" Chủ tiệm hỏi như rất tò mò với câu này của Tần Hợp Hoan.
"Là bạn cùng phòng trước đây của tôi, chuyên về tâm lí học tội phạm, mấy năm trước đã sang M quốc học phác họa chân dung tâm lý tội phạm, nếu cô ấy ở đây, nhất định có thể trợ giúp chúng ta." Tần Hợp Hoan thấy chủ tiệm hứng thú nên nói tỉ mỉ chút, giọng không nhịn được hơi kiêu ngạo như thành tựu đó là của mình.
"Cô cũng nói, cô ấy ở M quốc...... Chúng ta không thể liên lạc được với cô ấy." Chủ tiệm mấy hy vọng, mỗi ngày hắn luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy con gái đứng trước mặt mình. Nước mắt của con bé đỏ như máu cứ nhìn mình không chớp mắt như đang chất vấn hắn vì sao lại không tới cứu mình. Cũng vì con gái mất, vợ của chủ tiệm cũng bệnh nguy kịch mà qua đời, chủ tiệm từ bỏ sự nghiệp của mình, mở một tiệm mát xa cũng là vì chuộc tội. Nhưng tâm lý tội lỗi vẫn luôn trong lòng.
Nhưng nhìn thấy Tần Hợp Hoan vì mình biến thành như vậy, chủ tiệm cũng không đành lòng.
"Có lẽ chúng ta có thể thử xem, đã hơn bốn năm rồi, nói không chừng cô ấy đã về......." Tần Hợp Hoan lấy điện thoại chợt nhớ đến mình đã đánh rơi nó ở trong núi, cô cũng không có số điện thoại của người kia. Nghĩ đến đây, cô cất điện thoại, thở dài.
"Đừng nản chí, Hợp Hoan nếu cô cảm thấy người này có thể, vậy tôi thử liên lạc với cô ấy xem, à đúng rồi, cô ấy tên gì? Tốt nhất có thể càng tỉ mỉ càng tốt." Chủ tiệm thấy Tần Hợp Hoan mất mát, nói.
Khóe môi Tần Hợp Hoan cong lên nói ra cái tên từng đẹp nhất với cô.
"Cô ấy tên Phương Nhan."
"Phương Nhan? Là họ gì?" Chủ tiệm hỏi.
Tần Hợp Hoan cười như nhớ lại khi mình nghe thấy tên Phương Nhan, cô dịu dàng nói: "Cô ấy tên Phương Nhan, phương trong bình phương, bằng tuổi tôi, cũng là nhân viên công vụ. Cô ấy rất đẹp, là cái đẹp mà trong đám đông chỉ cần liếc mắt thôi đã có thể nhìn thấy."
Cô nói nhiều hơn, nhắc đến Phương Nhan như khiến cô nhớ đến những ngày rất vui kia.
"Đẹp hơn cả cô?"
"Phải, cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới này." Tần Hợp Hoan đáp, lại bỗng chốc dừng lại, trong đầu hiện lên hai chữ "đồ ngốc". Cô biết sát thủ Bạch lòng dạ hẹp hòi, nếu cô khích lệ người phụ nữ khác, sát thủ Bạch chắc chắn sẽ ghen lên không thôi.
"Bạch Trì vẫn chưa về?" Tần Hợp Hoan không nhịn được hỏi, cô nhớ bây giờ đã là giữ trưa, sát thủ Bạch sẽ mặt dày đến ăn chùa. Tuy cô có thể ngửi được mùi hương đặc biệt trên người sát thủ Bạch nhưng trong không gian thoáng, cô không thể ngửi thấy được.
"Vẫn chưa, nha đầu đó, mỗi ngày đều đến ăn chùa, cô thật sự là nhặt một con chó ghẻ về mà." Chủ tiệm hận đến nghiến răng, hắn chưa từng gặp qua người nào không có thường thức như sát thủ Bạch. Ăn cơm không biết rửa tay, khi ăn còn thích trốn trong góc tựa như cả đời chưa từng ăn cơm trên bàn.
Nhưng cũng vì vậy mà chủ tiệm biết sát thủ Bạch là người trẻ tuổi có quá khứ không tốt.
Tần Hợp Hoan cũng nhớ đến những tật xấu kỳ lạ của Bạch Trì, khóe môi cong lên, nói ra chuyện khác: "Dáng vẻ của Bạch Trì thế nào?"
"Hửm? Cũng rất bình thường." Chủ tiệm đáp lại, hơi khó hiểu sao Tần Hợp Hoan lại hỏi chuyện này nhưng vẫn đáp: "Sao, chẳng lẽ cô cảm thấy Bạch Trì rất đẹp sao?"
Tần Hợp Hoan cười, không đáp cũng không phải vì cảm thấy bất ngờ. Không biết vì sao, cô cảm thấy dù sát thủ Bạch rất xấu nhưng cô vẫn rất muốn một ngày nào đó mình có thể nhìn thấy mặt nàng, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch kia, sau đó trêu đùa nàng, cười nhạo nàng.
Nghĩ vậy cô chợt nhận ra hình như mình đã thích sát thủ Bạch nhiều hơn mình tưởng.