Hợp Hoan - Bán Duyến Phi Điểu Bán Duyên Quân

Chương 4




Nàng trong lòng tức giận, cảm giác bị người mù đáng chết kia lừa gạt. Nàng nghĩ đến tình huống vừa rồi, nàng như thế nào cũng cảm giác chính mình bị nữ nhân kia dắt mũi. Trước không nói phương pháp này dựa vào tủy sống mà đo lường tuổi tác, chỉ chuyện này lại nói việc nàng cấm dục, tuyệt đối là không có khả năng.

Hơn thế nữa, sát thủ Bạch biết nàng tuyệt đối là bị Hợp Hoan đùa giỡn. Nàng muốn quay lại tính sổ với Hợp Hoan nhưng lại cảm giác có chỗ không đúng.

"Mình rốt cuộc là mang tiếng sát thủ xấu xa, vậy mà mang thù một tiểu nha đầu." Nàng nói chính là tiêu chuẩn mỹ thức của tiếng Anh, cười nhạo chính mình sao có thể vì người khác nói đến chỗ đau mà trở nên không thể giữ bình tĩnh. Liền muốn tiến hành trả thù người mù, như vậy cũng nên phù hợp với phong cách sát thủ của nàng.


Giống như nói, đêm đó...

Khóe miệng sát thủ Bạch treo lên ý cười âm trầm, nàng lần thứ hai quay lại phụ cận tiệm mát xa, đánh hôn mê ông chủ quầy bán quà vặt, buộc chặt lại, trực tiếp ném lên sàn nhà bằng gỗ trên lầu. Nàng cũng không lựa chọn dịch dung, ở đây không có kỹ thuật giám sát cao, nàng không cần lãng phí dung dịch của mình.

Màn đêm dần dần lên cao, tiệm mát-xa vẫn thập phần quạnh quẽ, mỗi khi có khách nam tiến vào, chủ tiệm đều đứng bên cạnh giám sát, phòng ngừa nam nhân đối với người mù có hành vi quấy rầy. Tới 10 giờ tối hơn, tiệm mát-xa mới đóng cửa, chủ tiệm đưa người mù về nhà.

Khoảng cách giữa nhà người mù và bên này không xa, đi qua một con phố là đến, cho dù ở trên đường, chủ tiệm vẫn nho nhã, lễ độ, cũng không có bất kỳ hành vi vượt rào, vẻ mặt của hắn thập phần trịnh trọng, giống như người mù là người vô cùng quan trọng với hắn.


Nhưng quan trọng là lại không mang theo bất luận yếu tố tình yêu nào.

Sát thủ Bạch không thể lý giải, trong nhận thức của nàng, thế giới này không ai chạy thoát tình cùng tính. Nàng nghĩ có lẽ chủ tiệm cùng người mù từng là người yêu của nhau.

Sát thủ Bạch rốt cuộc hành động, nàng dùng đạo cụ theo vách tường mà leo lên. Cửa sổ cũng không có mở, cẩn thận mở ra một khe hở, sát thủ Bạch nhẹ nhàng bò vào trong.

Nơi này nhỏ hẹp, ẩm ướt, giống với đa số nơi trong phố Thiên Đường thì không có gì khác biệt, từ điều kiện sinh hoạt nhìn ra người mù tên Hợp Hoan này không có người yêu. Cô hiện tại đang định tắm rửa, có thể từ bên này nghe được tiếng nước bên trong.

Sát thủ Bạch tiếp tục xem, nhìn thấy phòng tắm đơn sơ đến không thể đơn sơ hơn, liền nhớ đến mục đích mình đến đây không phải là nhìn trộm người mù tắm rửa nhưng thiết kế phòng tắm đơn sơ này khiến nàng nhìn thấy phong cảnh của người mù một cách rõ ràng.


Sát thủ Bạch không muốn thừa nhận nhưng người mù này thật sự là một mỹ nữ.

Chế phục theo động tác tay mà thong thả rơi xuống, có thể nhìn thấy đôi vai mượt mà của cô, bộ ngực đầy đặn xinh đẹp, giờ khắc này vừa vặn nằm trong nội y ren hơi mỏng. Nửa trong suốt, giống như chỉ cần sát thủ Bạch nỗ lực liền có thể nhìn rõ ràng hạt anh đào trên ngực.

Rõ ràng chế phục là dạng bình thường vậy mà che đậy bên trong là nội y giá cả đắt đỏ, sát thủ Bạch cảm thấy cực kỳ đáng ngờ, nàng cảm thấy thân phận của người mù không đơn giản như vậy. Nàng cảm thấy chính mình như đồ ngốc, nhìn chằm chằm vào nữ nhân khác là việc thất lễ nhưng đôi mắt cơ bản không thể khống chế được.

Đặc biệt sát thủ Bạch biết được động tác kế tiếp Hợp Hoan, hô hấp của nàng bắt đầu trở nên dồn dập liền thấy phía sau Hợp Hoan bắt đầu cởi nút thắt của nội y, chậm rãi cởi bỏ nội y có thể nhìn thấy được bộ ngực.
Mượt mà đứng thẳng, hai hạt anh đào như điểm thêm sự mỹ lệ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ đến thị giác sát thủ Bạch.

Rõ ràng đã nhìn qua thân thể của rất nhiều nữ nhân, trong đó cũng không thiếu nữ nhân xinh đẹp, lại không biết vì sao, chỉ có người mù trước mặt này khiến cho nàng có phản ứng không giống trước kia. Sát thủ Bạch cảm giác chính mình trở nên cực kỳ bất ổn, lúc này không chỉ có cự vật mà ngay cả cánh hoa khô cạn kia cũng bắt đầu hơi ướŧ áŧ.

Hô hấp của nàng cũng trở nên dồn dập, không đợi nàng hít sâu để lấy lại bình tĩnh, Hợp Hoan đang khom người cúi đầu, cởi ra qυầи ɭóŧ cùng màu với nội y, nàng thấy được mảnh đất nữ tính thần bí kia.

Phòng không có bật đèn, nét mỹ lệ của Hợp Hoan như ẩn như hiện, sát thủ Bạch muốn đưa đầu vào để xem rõ hơn mà nàng cũng không khống chế được đôi tay tội ác của mình, lặng lẽ đi vào.
Lần này, khoảng cách với Hợp Hoan trở nên gần hơn, mùi hương trong phòng ngày càng nồng đậm, Hợp Hoan không hề phòng bị mà đứng trước mặt nàng, ngực theo động tác của cô mà hơi run rẩy, cô mở vòi nước trong phòng tắm ra, dòng nước ấm áp thuận theo chảy trên người, chảy lên cơ thể mỹ lệ mà thành thục kia.

Dòng nước bắt đầu tham lam hôn lên cái cổ trắng nõn, bộ ngực đầy đặn, sau đó chậm rãi tập trung ở bụng rồi lại chảy xấu mảnh đất tam giác thần bí kia, sát thủ Bạch ngây ngốc nhìn màn hương diễm hiện ra trước mắt mình, sớm đã không biết chính mình vào phòng để làm gì.

Hợp Hoan tựa như không chú ý tới sự tồn tại của người lạ trong phòng, ở dưới dòng nước ấm, da thịt trắng nõn của cô hơi lập lòe ánh sáng, đôi tay cô vuốt ve trước ngực cùng bụng, làm cho thân thể càng trở nên ướŧ áŧ. Mà cô cũng hưởng thụ sự xâm phạm của dòng nước này, hơi đong đưa dáng người, mái tóc ướt rối tung trên vai, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Chuyện này thập phần động lòng người, cũng chỉ có thể ở dưới nước mới có thể khai phá.

Một lát sau, tựa hồ cảm thấy mình đã đủ ướt, tay Hợp Hoan bắt đầu dùng sữa tắm Bạch Trì tắm rửa. Nhưng sữa tắm kia hình như vì vô ý mà sớm đã ngã, Hợp Hoan tìm nửa ngày, cũng không thấy được.

Sát thủ Bạch không đành lòng nhìn thấy, nàng nhẹ nhàng tiến lên, đem sữa tắm Bạch Trì bị ngã kia đẩy về phía trước, liền thấy đầu ngón tay Hợp Hoan đụng được. Chỉ kém một giây, tay sát thủ Bạch có thể cùng tay Hợp Hoan chạm nhau.

Sát thủ Bạch cảm thấy đáng tiếc, lại cảm thấy nhẹ nhõm thở dài, lúc sinh ra loại cảm xúc này, nàng lại cảm thấy bản thân buồn cười. Nhưng hiện tại, nàng không muốn phá hư vẻ mỹ lệ này, lại lần nữa ngồi trên mặt đất, thưởng thức màn biểu diễn tắm rửa mà đời này sẽ không có cơ hội thấy lần thứ hai.
Hợp Hoan bắt đầu thoa sữa tắm Bạch Trì vào lòng bàn tay, xoa đều lên, sau đó bắt đầu từ cổ mà thoa, đặc biệt là động tác tới ngực, làm sát thủ Bạch càng xem tim càng đập nhanh. Nàng hận không thể trực tiếp dùng đôi tay của mình mà giúp đỡ, phục vụ Hợp Hoan nhưng nàng không thể, nàng cũng không vì chuyện cẩu thả này mà đến.

Sát thủ Bạch tiếp tục đấu tranh tư tưởng, tay Hợp Hoan đã thoa xong sữa tắm, dưới tác dụng của nước ấm cùng sữa tắm, hai hạt anh đào trước ngực lộ đầu hướng về phía trước, hạt anh đào đỏ tươi kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ nguyên thủy nhất của sát thủ Bạch.

Nhưng lúc này không phải là du͙ƈ vọиɠ gϊếŧ chóc mà là tính dục.

Hợp Hoan tiếp tục tẩy rửa, bọt biển từ từ di chuyển toàn thân, thân thể của cô dưới sự che chở của bọt biển mà trở nên mông lung, lại càng thêm mê người. Cho dù sản phẩm trong nước nhưng mùi hương vẫn như đòi mạng.
Bọt biển lúc này đã vây lấy thân thể cô, cô bắt đầu dùng vòi sen mà tẩy đi từng chỗ trên người mình, cho dù là hạ thể riêng tư, cũng bị dòng nước này thanh tẩy. Đây là nơi tắm rửa mà sát thủ Bạch sợ nhất nhưng nàng không ngờ, Hợp Hoan lại tắm rửa nơi này nhẹ nhàng như vậy.

Hai chân cô hơi mở ra, dòng nước cọ rửa, mang theo tính khiêu chiến mãnh liệt. Ngay sau đó, tựa như cảm thấy vẫn chưa sạch sẽ, tay phải cô đưa xuống hạ thể, ở nơi riêng tư cọ rửa lần nữa. Cánh hoa theo động tác của Hợp Hoan mà mở ra, khép lại. Ngón tay kia không cẩn thận lướt qua những chỗ mẫn cảm, thân thể Hợp Hoan hơi run lên một chút, ngày sau đó phát ra tiếng rên nhẹ nhàng.

Cho dù biết đây là cảm giác tội ác, nhưng cô lại không dừng tay, tiếp tục lặp lại động tác nơi tư mật, cho đến vài phút sau, cô cảm thấy đã đủ sạch sẽ, cuối cùng đóng vòi nước lại.
Cô bắt đầu dùng khăn lông lau khô thân mình, sát thủ Bạch cảm thấy lúc này vắng vẻ, nàng cảm thấy vừa rồi hẳn Hợp Hoan sẽ tiếp tục làm chuyện kia nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa phát sinh. Nàng cũng không biết chính mình là muốn xem cái gì, cho dù biết nhưng nàng là quần chúng xem miễn phí, cơ bản cái gì cũng không thể nói.

Ngay lúc này, động tác mặc quần áo của Hợp Hoan trở nên nhanh chóng, sát thủ Bạch còn ngồi dưới đất, tựa như vẫn còn ở lại trong hình ảnh vừa rồi.

Đột nhiên, có cái gì đó rơi vào người nàng, sát thủ Bạch sợ tới mức thần kinh căng chặt, nhìn kỹ, phát hiện vật rơi trúng mình là ví tiền.

"Cầm cái này rồi rời đi."

"A?" Sát thủ Bạch phát ra âm tiết, bỗng nhiên nhớ ra mình không nên ở đây.

"Cô không phải tới đây để cướp sao? Đây là toàn bộ của tôi, lưu lại giấy tờ tùy thân của tôi là được." Người mù kia rất lý trí khiến cho sát thủ Bạch hoài nghi rốt cuộc giữa các nàng ai mới là người mù.
Cũng vì những lời này, khiến sát thủ Bạch nhớ đến mục đích mà nàng xuất hiện.

"Không, tôi không phải, tôi tới là vì...."

"Lăn đi, đừng để tôi gặp lại cô." Hợp Hoan cuối cùng hạ lệnh đuổi khách, trong tay nàng không biết từ lúc nào đã cầm dao phẫu thuật.

Sát thủ Bạch sợ tới mức thật sự cầm ví tiền mà chạy, chờ đến khi nàng phát hiện, nàng không chỉ cầm ví tiền của Hợp Hoan mà còn cầm chứng minh thư của cô.

Đây là thông tin về thân phận của cô, đề tên Hợp Hoan.

[Tần Hợp Hoan, nữ, năm sinh 1988, thành phố Thiên Đường, người xxx]

"Ăn trộm, đem chứng minh thư của tôi để lại" Tần Hợp Hoan ở trên lầu la lên.

"Tôi không phải ăn trộm...."

"Chính là cô."

Sát thủ Bạch muốn nói tên mình, nhưng nàng nhớ đến mình cơ bản không có tên. Nàng cảm thấy nếu mình bị gọi là sát thủ Bạch, vậy họ của mình là Bạch, vì thế, nàng ngửa đầu lên nói: "Người mù, tôi tên Bạch Trì."
Lời vừa nói ra, sát thủ Bạch phát hiện chính mình bất cẩn nói ra tên sữa tắm Bạch Trì.

"Được, sữa tắm, đem chứng minh thư để lại."

Trên lầu, Tần Hợp Hoan thầm kín nói, hoàn toàn không che giấu sự khinh bỉ của cô đối với sát thủ Bạch.