[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Quyển 3 - Chương 109




“Hiệu trưởng Dumbledore, hoan nghênh ngài đã đến.” Gia chủ Parkinson nước Anh hôm nay là người tiếp đón tại cửa của gia tộc Malfoy chào hỏi những nhân vật ít quan trọng, hiện giờ lấy giá trị con người cùng địa vị của Lucius thì đã không còn ai đáng để y phải tự mình tiếp đón.

“A, ngài Parkinson, hôm nay ngài vất vả rồi.” Dumbledore nhớ tới lần trước mình tới tham gia hôn lễ Lucius và Snape vẫn do Lucius tự mình nghênh đón, nhìn nhìn hiện tại, vẻ mặt cụ không thay đổi trong lòng lại âm thầm cứng lưỡi, quả nhiên gia tộc Malfoy có được lợi ích lớn sau chiến tranh.

Đúng vậy, tới giờ, người thông minh đã sớm nhận ra, người thắng lợi lớn nhất trong chiến tranh này là thế lực thứ ba, là là thủ lĩnh thì gia tộc Malfoy sẽ được phần bánh lớn nhất, mà Dumbledore tiếp xúc nhiều nhất với Lucius, cụ có một suy nghĩ mơ hồ rằng gia tộc Malfoy đã xoay vòng tất cả mọi người.

Nhưng suy nghĩ đó chỉ chợt lóe qua, nếu Lucius thật sự có tài năng đó thì Dumbledore không thể tưởng tượng được y sẽ cho Tom lý do nhượng bộ.

“A, hiệu trưởng Dumbledore, hoan nghênh ngài!” Là chủ nhân hôm nay, Lucius nhanh chóng được thông báo phù thủy trắng đã tới, y vừa xuất hiện, gia chủ Parkinson đã cung kính gật đầu rời khỏi.

“Kale, anh thật sự là nghiêm túc.” Gia chủ Parkinson vừa quay đầu đã nghe thấy một giọng nữ hơi nhẹ nhàng, mang theo sự cợt nhả, giọng nói ấy chẳng những không thô bỉ mà lại có một sức hút đặc biệt. Đương nhiên gia chủ Parkinson biết giọng nói này là của ai, trên thực tế, toàn bộ giới quý tộc gần như không ai không biết.

“Tất nhiên rồi, phu nhân Zabini.” Gia chủ Parkinson hơi câu nệ, phụ nữ trước mắt nói xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng thanh danh “Black Window” bên ngoài càng khiến đối phương không phải là một nhân vật muốn đùa là có thể đùa được.

“Chúc ngài đêm nay vui vẻ.” Vội vàng chào hỏi, gia chủ Parkinson không muốn tìm hiểu ý đồ cụ thể trong lời nói của phu nhân Zabini, dù là bị người ta cười nhạo anh phụ thuộc vào gia tộc Malfoy thì anh cũng nhận, không thấy lúc trước những người không đồng ý với Lucius giờ còn đang nghĩ tất cả các cách “cống hiến” cho Bộ Pháp thuật đó sao? Nào có tự tại như họ bây giờ, mà kinh doanh của họ gần đây ở nước Đức, ừm, Lucius nói đúng, có thời gian chứng minh, chỉ cần nghĩ cách thu lợi nhuận là được.

“Mẹ ơi, ai vậy ạ?” Một cậu bé mặc áo chùng chính thức kéo kéo làn váy của phu nhân Zabini, làn da hơi nâu, đôi mắt đào hoa, tiêu chuẩn phong lưu lại đính kèm trên gương mặt tròn tròn chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu.

“A, Blaise nhỏ bé của mẹ, đó là gia chủ Parkinson, người làm công cho gia chủ Malfoy.” Trong lời nói, phu nhân Zabini rất khinh thường gia chủ Parkinson, là một phụ nữ kết hôn bảy lần vẫn giữ lại dòng họ này thì phu nhân Zabini không thể chấp nhận người bị khống chế.

“Là cha của Pansy sao ạ?” Blaise bé nhỏ nghiêng đầu nhìn mẹ mình, là quý tộc, vòng giao tiếp của họ được hạn chế ở phạm vi rất nhỏ.

“Ừ, hôm nay con còn quen bạn khác nữa.” Phu nhân Zabini từ ái nói với con mình, hôm nay hai cậu chủ nhỏ có thể kết bạn với con mình thì họ nhất định là người cùng chơi.

“Dạ, mẹ.” Blaise cúi đầu, cậu bé đã ba tuổi, trước khi có một thầy giáo lễ nghi chính thức, phu nhân Zabini sẽ thỉnh thoảng dạy cậu bé một ít lễ nghi cơ bản, mà là một quý tộc, đây có thể là thời gian duy nhất cậu bé có được “tự do”.

“Hoan nghênh mọi người tới tham gia tiệc bữa tiệc của gia tộc Malfoy, tôi và bạn đời đều cảm ơn vì mọi người đã tới.” Lucius xuất hiện ở trên bục, hôm nay y mặc một áo choàng màu trắng, trên đó dùng chỉ bạc buộc vòng quanh gia huy Malfoy.

Y vừa dứt lời, Snape đã im lặng đi ra từ phía sau, hôm nay anh mặc một áo choàng giống kiểu của Lucius, chỉ là màu đen, mà ngoài chỉ bạc vòng quanh, ngoài gia huy Malfoy thì còn có một đóa hoa nguyệt quang đại diện cho gia tộc Prince. Hiếm thấy, Snape buộc mái tóc dài ngang vai của mình ra sau người, lộ ra vành tai dày chỉ thuộc về bộ tộc tinh linh.

Sau anh, nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay – hai cậu chủ nhỏ Malfoy.

“Xin cho phép tôi giới thiệu, Aquila Malfoy Prince và Draco Prince Malfoy.” Theo giọng nói đặc biệt của Lucius, hai nhóc con một đen một trắng xuất hiện trước mắt mọi người.

Màu đen hơi hơi đứng trên nửa bước, gương mặt ba tuổi nhỏ nhắn lại căng chặt, đôi môi mỏng mím lại, tuy ánh mắt miễn cưỡng phù hợp với lễ nghi quý tộc nhưng rõ ràng trên người cậu bé dường như có một loại cảm giác yên lặng, có vẻ cực kỳ không hợp với một đứa bé vài tuổi.

Vì hơi thở kỳ lạ của đứa bé này mà màu đen trên người cậu bé tản ra một cảm giác đặc biệt, rõ ràng là nhóc con môi hồng răng trắng, lại có vẻ cực kỳ phù hợp với màu sắc. Chỉ vàng giống như áo choàng phù thủy Snape thêu lên hoa văn và dòng họ đó, bản thân cũng đã chứng minh rất nhiều vấn đề.

Không ít quý tộc giật mình nhận ra, thảo nào gia tộc Malfoy đã xác lập người thừa kế sớm như vậy, hóa ra còn có một gia tộc Prince đứng phía sau, người so với người, ở trong này thì ai cũng không có điều kiện “xa xỉ” như gia tộc Malfoy.

Phía sau nửa bước, một nhóc con mặc áo trắng có vẻ rất vui, cái cằm ngấn còn hơi nâng cao lên, khiến người ta lo lắng có thể vào một ngày nào đó nhóc bị mất cân bằng. Một tay nhóc kéo áo choàng màu đen của cậu bé phía trước, rồi nở nụ cười đặc trưng của nhà Malfoy, chỉ tiếc vì số tuổi nên vẻ mặt của nhóc rất có cảm giác buồn cười. Mái tóc bạch kim, mắt lam xám, gương mặt xinh đẹp, Draco chắc chắn là người thừa kế gia tộc Malfoy.

Đồng thời, cậu bé mặc áo choàng màu trắng giống Lucius càng có vẻ đáng yêu.

Gia đình đặc sắc này đứng cùng nhau, hai màu đen hai màu trắng hài hòa đến lạ, nhất là tuy rằng Snape và Lucius đứng ở hai bên nhưng nhóc màu trắng ở giữa đang vươn tay kéo chặt áo choàng cậu bé màu đen, người sau mặt không đổi sắc nhưng lại xê dịch về phía em trai mình.

Hành động của bọn nhỏ khiến không ít người ở đây hai mắt tỏa sáng, các phóng viên thì nét cười hiện lên đôi mày, có ảnh chụp này làm đầu đề, số lượng tiêu thụ báo ngày mai chắc chắn sẽ khả quan.

“Vậy thì, hy vọng mọi người có một buổi tối vui vẻ.” Tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại chảy vào tai mỗi người, không ít vị khách tham gia hôn lễ Lucius còn có thể nhớ lại hình ảnh đẹp ngày ấy, giờ nhìn lại Snape, anh giống như một hòn đá được gọt giũa vô cùng đẹp đẽ, sau khi bỏ đi các vết gồ ghề thì lại chính là nét sắc bén của Lucius.

Nếu trước hôm nay còn có người ôm tâm lý may mắn thì giờ đều dập tắt hy vọng, đùa à, có “cọc tiêu” cao như thế cắm ở trước, có mấy ai tin tưởng đua được với anh ta không.

Theo lý thì chủ nhân tiệc sẽ mở màn khiêu vũ. Lucius lịch thiệp cúi đầu, Snape cúi lại, khi họ tiến vào sân nhảy thì mọi người mới biết được, hóa ra gia chủ Prince cũng rất am hiểu khiêu vũ – cúi đầu, xoay người… vạt áo choàng bay múa quấn vào nhau, cảm giác linh hồn bạn đời giữa Lucius và Snape thông qua vũ đạo lần đầu tiên được biểu lộ ra ngoài. Rất nhiều người chú ý tới, không chỉ Lucius hiền hòa nhìn bạn đời mình, mà Snape nhìn Lucius cũng cực kỳ nghiêm túc.

Dù nơi đó không hiền hòa như Lucius nhưng khi đôi mắt đen huyền bình tĩnh nhìn bạn, dường như trong đó chỉ có một mình bạn khiến rất nhiều người không ngừng hâm mộ, hiền hòa, cố chấp khó cầu, trải qua vài năm nghi ngờ rốt cuộc có phù thủy bắt đầu nhận ra, bị bạn đời linh hồn trói buộc, cho tới giờ cũng không chỉ có mình Lucius.

Bên này sự ăn ý và hiền hòa giữa Lucius và Snape khiến không ít quý tộc im lặng thì hai nhóc con bên kia hiển nhiên cũng không chịu cô đơn. Nhìn nhìn cha và papa nhà mình, bàn tay nhỏ bé của Draco cũng dọc theo áo choàng đen của Aquila “đi lên” vai cậu bé.

“Anh trai, nhảy nhảy.” Draco ba tuổi đã có thể biểu đạt rõ ràng ý của mình, nhưng khác với Aquila, Draco vĩnh viễn chỉ thích nói từ láy.

Aquila gật đầu, học theo cha kéo em trai tới bên mình, vừa chậm rãi xoay quanh vừa cẩn thận quan sát Draco, từ nhỏ cậu bé đã muốn bảo vệ tốt em trai, lúc nào cũng phải cẩn thận.

Một vòng, hai vòng, ba vòng… Lucius và Snape dần dần đi vào quỹ đạo, đây là lần đầu tiên họ không hề kiêng nể xuất hiện trong tầm mắt công chúng từ khi kết hôn, hiển nhiên Lucius đang đắc ý, vì lấy lòng bạn đời nhà mình mà sức hút của Veela viễn cổ được giải tỏa, bắt đầu tràn ngập trong phòng khách.

“Lucius, thu hồi hormone của anh.” Khi xoay người, Snape cắn răng nhắc nhở, con công chết tiệt động dục không phân biệt được hoàn cảnh, chẳng lẽ anh ta không thấy một nửa trai gái trong phòng khách đều đang nhìn anh ta hận không thể nhảy bổ vào sao?

“Ôi, Sev thân mến của tôi, em tha thứ tôi nhất thời không khống chế được, em biết, tôi chỉ yêu mình em!” Thừa dịp bước sai một bước, thậm chí Lucius nhanh chóng hôn một cái lên gương mặt Snape, mặt anh nhanh chóng đỏ lên, vành tai vì chứng minh huyết thống mà cố ý lộ ra lại thu hút đầu lưỡi của Lucius, khiêu chiến thần kinh nhẫn nại.

Chờ một chút, Lucius nói với mình, Abraxas gửi tới lời nhắn, tối nay người sẽ đến đón Qui và Dra tới nước Đức ở một thời gian, đến lúc đó… nếu truyền thống con một của gia tộc Malfoy bị đánh vỡ thì gia tộc Malfoy có thêm một vị công chúa cũng không phải là không thể, đúng không?

Hơn phân nửa người có thính lực đều tập trung vào Lucius và Snape nên khiến hai nhóc con thừa dịp mọi người không chú ý chạy ra ngoài.

“Thật là chán, anh trai à, Dra đi hái hoa.” Draco mất hứng thú sau mấy vòng khiêu vũ, khi lén thấy cha ôm papa vẫn nhảy, không hề ý nghĩa gì cả.

“Sẽ lạnh đó.” Aquila luôn nói chuyện rất khẽ, trong vấn đề này, cậu bé không ngân nga như Lucius, cũng không châm chọc như Snape.

“Không đâu, không đâu, Dra mặc thế là được rồi.” Draco chớp hai mắt mình, làm vẻ đáng yêu, nhóc biết, mỗi lần chỉ cần ra vẻ như thế thì Aquila chắc chắn sẽ đầu hàng.

“Được rồi, ngoan.” Aquila nhìn về phía cha và papa nhà mình, “Valar, cùng chúng ta tới vườn hoa.” Từ khi xác nhận người thừa kế Prince tiếp theo, khác với gia tinh Malfoy, Aquila thích trực tiếp gọi gia tinh Prince hơn.

Gia tinh đột nhiên xuất hiện rồi lại ẩn thân, nó chỉ cần cam đoan cậu chủ nhỏ an toàn là tốt rồi.

“Anh trai, hoa hoa.” Draco trực tiếp chạy tới, khi sắp hái được hoa hồng thì một cái tay mũm mĩm đã hái xuống trước.

“Tặng cho nhóc, hoàng tử xinh đẹp.” Blaise Zabini lịch lãm theo kiểu người lớn nhìn rất khôi hài, nhưng trong mắt đứa nhỏ thì đó là lễ nghi giao tiếp. Di truyền từ thẩm mỹ của phu nhân Zabini, Blaise luôn không có sức chống cự với cái đẹp, Draco hoàn toàn là hoàng tử trong mắt Blaise.

Từ khi Draco xuất hiện, Blaise vẫn luôn cố gắng suy nghĩ một cách gặp mặt đặc biệt, còn có thể làm người bạn thân của họ, bởi vậy thấy Aquila dẫn Draco đi ra, Blaise cũng đi theo.

Dựa vào lễ nghi, dù Draco nghĩ thế nào thì nhóc nên cầm lấy hoa hồng và tỏ vẻ cám ơn, ngay khi Blaise do dự không biết nên nói câu tiếp theo là “Rất vui vì được quen cậu”, hay là “Tôi tên là Blaise Zabini” thì Draco đột nhiên oa một tiếng khóc lên.

“Cậu, cậu… cậu đừng khóc mà!” Chưa thấy tình huống nào như vậy, Blaise choáng váng ngay lập tức, hoa hồng trong tay rơi xuống, mấy cánh hoa bị rơi ra.

Có lẽ đóa hoa mình coi trọng lại thê thảm như vậy khiến Draco đau lòng, nhóc khóc to hơn, hai tay mũm mĩm đặt lên đôi mắt, sau đó xoay người vùi vào ngực Aquila. Người sau nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng em trai, vừa khiển trách nhìn Blaise.

Blaise gần bốn tuổi chỉ cảm thấy mình cũng muốn khóc, đây là chuyện gì vậy!

“Valar tồi, Valar không thể mang bánh socola cho cậu chủ nhỏ Draco, Valar là gia tinh tồi!” Valar đột nhiên xuất hiện, như là Kẻ Được Chọn của Blaise vậy.

“Tôi đi lấy bánh ngọt cho cậu nha, cậu cậu cậu… cậu đừng khóc.” Nói xong, Blaise chạy nhanh về phòng khách như bị chó dữ đuổi.

“Được rồi, con mèo tham ăn.” Aquila lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Hôm nay em đã ăn hết giới hạn rồi chứ gì?”

“Hừ, ai bảo cậu ta cướp hoa của em,” Draco ngẩng đầu khỏi ngực Aquila, mắt nhóc không có tí nước mắt nào, “Valar, giỏi lắm.”

“Valar là gia tinh tồi, Valar nói dối phù thủy nhỏ.” Một bên gia tinh chìm vào hỗn loạn, nó vừa mới lừa một phù thủy, mà cậu chủ nhỏ Draco ra lệnh nó làm vậy, hai lời nói xung đột làm gia tinh mâu thuẫn.

“Em rất thích hoa?” Aquila thấy Draco còn nhìn chằm chằm hoa hồng trên mặt đất, khẽ hỏi.

“Không thích, em thích hoa mình hái cơ, hơn nữa…” Draco nâng cao cái cằm nhỏ, trên mặt đắc ý, “Lát nữa em còn có bánh socola, papa nói mỗi ngày “em không thể lấy quá ba miếng”, nhưng đây không phải em lấy.” Nhóc nhìn Aquila, mặt nói “Khen em đi, mau khen em đi”.

“Giỏi lắm, Dra.” Aquila làm theo.

Nhưng Draco rõ ràng không hài lòng, “Hôn hôn, còn một cái hôn hôn nữa.” Nhóc chỉ chỉ hai má mình.

Mặt Aquila hơi đỏ, cậu bé luôn không quá thích tiếp xúc với người khác, dù mỗi lần bị cha, papa và hai ông ôm thì cậu bé sẽ có chút mất tự nhiên. Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Draco, nếu em trai muốn thì…

“Hôn hôn..” Aquila lại nhượng bộ, đặt đôi môi hơi lạnh của mình lên mặt Draco.

Rốt cuộc Draco thỏa mãn, “Anh trai là của em.” Nhóc nhớ một lần đã nghe thấy cha nói sau khi hôn papa như vậy, rồi thấy Blaise cách đó không xa, “Bánh socola cũng là của em.”

Theo mắt em trai, Aquila lại duy trì vẻ mặt vô cảm, đây là em trai song sinh của cậu bé, trách nhiệm Merlin giao cho cậu bé.