[HP] [Snarry] Đàn Ông Cũ

Chương 28: Người Hầu




"Cậu bé của ta, mừng ngươi đã về." Voldemort đứng chờ sẵn ở ga tàu. Gã mặc bộ vest với khoác ngoài là Blazer dày dài quá gối. Một phong cách ăn mặc thường thấy của các quý tộc.

"Ừm." Harry nhạt nhẽo, đưa mấy hành lí cho người hầu của gã.

Gã không quá để tâm tới cảm xúc của nó. Đôi mắt đỏ của gã bừng sáng khi thấy nó đáp lời. Gã nhìn ngoắc qua lũ người mà gã cho là kẻ thù. Phe phái của cụ Dumbledore.

Sirius Black cùng với Lupin, đều đang đứng cùng với gia đình Potter. Chúng nhìn đăm đăm vào nơi gã. Gã nở nụ cười đầy ác ý và trào phúng với bọn họ. Gã chẳng che giấu sự khinh thường của mình.

Nó nhìn theo ánh mắt của gã, nhìn tới ba má nó cũng đang nhìn nó. Trái tim nó chẳng thể chịu được đập mạnh. Đôi mắt nó có chút cay cay muốn khóc. Nó muốn gọi cha gọi má. Tựa như những lần nó nhìn thấy trong chiếc gương ảo ảnh năm nào.

Cha mẹ nó dùng ánh mắt chứa đầy giận dữ và căm hờn nhìn về phía nó. Làm nó khựng lại, trong trái tim nó đau rát lên chưa từng thấy. Nó chẳng tin được, cha má nó cũng có ngày dùng ánh mắt đấy mà nhìn nó. Nó chẳng thể thở nổi, bàn tay nó run rầy kéo lấy cái vạt áo của gã.

"Làm ơn.. tôi xin ông mà." Giọng nó run run hoảng hốt.

Gã xoay mặt xuống nhìn nó, thấy ánh mắt nó sắp khóc. Gã liền đưa hai tay ôm chặt lấy cơ thể gầy gò của nó. Chẳng nhìn đến bọn họ nữa. Gã vỗ về bên vai nó nói:" Nín đi, ta đã hứa là không làm hại gia đình người rồi mà. Không khóc nữa, ta đưa ngươi về. Đừng khóc, đừng khóc nữa."

Giọng gã êm ấm dịu dàng, gã móc cái khoá cảng ra, mang nó đến trang viên Gaunt. Ra khỏi bến tàu, nó ngã người xuống nền đất, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, cúi cả mặt mày trong đầu gối.

Gã kiên nhẫn ngồi cạnh nó, dù cho mặt đất dơ dái đầy bụi. Gã không chê mà choàng hai tay cố gắng an ủi nó. Gã vuốt cái mái tóc nâu xoăn tít xù xù của nó.

Gã nói:" Ngươi muốn gì nói đi, ta chắc chắn sẽ làm cho ngươi, đừng có khóc nữa."

"Không, tôi không sao." Nó úp mặt lên, mặc kệ ánh mắt ướt nhoè đỏ chót, cái mũi cũng đỏ hỏn lên. Vậy mà vẫn cố mạnh miệng nói.

"Ừ, vậy thì nín đi. Người khác lại tưởng ta đường đường là Chúa Tể Hắc Ám lại đi ức hiếp một đứa trẻ ranh con." Gã cười.

"Ông tại sao vẫn cố kéo tôi về phía ông vậy. Tôi đâu thích gì ông đâu. Tôi ghét ông lắm, ông phá hủy tất cả mọi thứ của tôi. Rồi giờ lại cố an ủi cho tôi. Trong khi ông là người gây ra tất cả." Harry lau mắt, căm phẫn nói.

"Ngươi sẽ không hiểu, ta đang cố mang lại một thế giới, do chính tay ta tạo ra. Ta là Chúa Tể." Gã thiệt cao ngạo, đưa hai tay ra.

"Không, ông không phải Chúa. Ông sợ cụ Dumbledore, ông chỉ là Tom Riddle. Ở nơi ông, tôi chỉ thấy Tom Riddle, một Riddle cô độc." Nó lắc đầu, thẳng thắn nói chẳng sợ gã có nổi điên hay không.

Gã lại sáng rực cả mắt nhìn nó, gã nhoẻn miệng cười kì dị rồi nhơ nhớp bảo:" Harry, ngươi thật đặc biệt."

Gã mặc kệ nó có thích gã hay không, trực tiếp bế nó kiểu công chúa. Để cho nó có cố vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay gã. Gã thầm thì nhỏ giọng cho nó nghe:" Ta sẽ để gia đình ngươi bình an nếu như ngươi chịu ngoan ngoãn."

Nó héo rũ, im lặng để gã bồng bề. Gã đặt nó lên cái ghê sô pha rồi vỗ đầu nó vài cái. Gã ra lệnh cho gia tinh chuẩn bị thức ăn:" Hala, chuẩn bị thức ăn cho thiếu gia đi, chuẩn bị thêm sữa tươi nữa. Đừng để thiếu gia đói."

"Á, Hala thật kích động, Chúa Tể vừa gọi Hala." Con gia tinh hét to tiếng, oai cả não.

Voldemort định giơ thần chú trừng phạt thì bị Harry ngăn lại. Nó kéo tay áo gã nói:" Đừng.."

"Cút đi làm đi." Gã hạ tay xuống mệnh lệnh cho con gia tinh.

Harry vừa buông tay áo của gã thì đã bị bắt lấy bàn tay nhỏ. Mặt gã cúi lại gần mặt nó, gã thì thào:" Ngươi nhân từ quá đó."

"Ta đang cố gắng bảo vệ ngươi." Gã nắm lấy khuôn mặt của nó, gã muốn mình thật tàn nhẫn. Nhưng chỉ được vài giây, gã lại buông.

Gã thọc hai ngón tay lên trán nó nói:" Nghe này, ta không biết ngươi căm ghét thù hận gì ta. Nhưng nếu ngươi muốn gia đình ngươi bình an thì phải nghe lời. Nên nhớ, đến bây giờ, thuộc hạ của ta đã không ít lần buông tha cho gia đình của ngươi."

Lúc này, trông gã mới thật giống như một Chúa Tể Hắc Ám, không phải nhoẻn miệng cười hiền lành. Mà vô cùng ác độc ra lệnh.

"Nên nhớ, bây giờ, ta có thể giết chết gia đình mi bất cứ lúc nào." Gã tàn nhẫn nói, xong lại bỏ nó ngồi đó mà đi.

Một lúc sau, mấy tên thuộc hạ mang hành lí của Harry mới về tới trang viên. Nó cất hành lí vào phòng rồi bắt đầu ăn tối. Mặt nó giờ xanh lè, môi cũng tái nhợt, trắng như xác chết vậy. Nó quặn quẹo trên sô pha sau khi ăn xong. Bao tử của nó điếng cả người.

Nó ôm bụng đến phát sốt, giữa đêm. Voldemort vừa mới từ nhà thuộc hạ về. Thấy nó nằm trườm ườm ra đó, định mang nó lên phòng thì thấy người nó nóng hổi. Gã mới hoảng sợ, liền triệu tập đến cái người mà gã đề phòng. Severus Snape.

Snape giữa đêm, ông đang ngủ một giấc thì dấu hiệu hắc ám trên tay ông mạnh mẽ cào cấu ông. Làm ông thức giấc, cảm giác quen thuộc suốt 13 năm mất tích cũng xuất hiện trở lại. Chúa Tể Hắc Ám đã nhớ tới mặt ông.

Ông nhanh chóng mặc quần áo rồi độn thổ đến nơi bị triệu tập. Khi đứng trước trang viên xa hoa tráng lệ còn hơn cả trang viên của Malfoy.

"Đi vào đây, mau lên." Gã gầm rú vào mặt Snape, mặt gã dữ tợn cực kì, như đang mất cả lí trí.

Trước cơn thịnh nộ của Voldemort, Snape chỉ có thể cẩn thận đi vào phòng. Thấy Harry thở dốc sốt cao trên giường. Ông liền nhanh chân nhanh tay, khám tổng quát cho nó.

"Thưa Lord, thằng bé bị xuất huyết dạ dày, ngài cho tôi mượn phòng làm độc dược." Ông gối dưới chân của gã, kính cẩn nói.

"Cuối dãy, bên trái, nhanh lên. Nếu nó có chuyện gì thì ta sẽ tính sổ với mi." Gã mất kiên nhẫn nạt. Khuôn mặt tuấn tú của gã giờ như thành con ác quỷ thật sự, nhăn lại thành một bãi. Chỉ còn sự lo lắng.

Ông lật đật, đi đến chỗ cuối dãy, may mắn là phòng độc dược cũng đầy đủ dược liệu. Ông nhanh tay bắt đầu bận rộn lên.

Được một lúc sau, ông mới chai độc dược đến phòng của Harry. Gã thì cũng đi đâu mất tiêu. Ông không quan tâm mà cúi người nhìn đứa trẻ trên giường. Bàn tay ông dịu dàng đỡ Harry ngồi dậy, ông rót dược vào miệng nó. May là nó ngất xỉu, nhưng vẫn chịu khó nuốt dược xuống bụng.

Nó cũng đỡ nhăn mày nhăn mặt lại, cơn sốt cũng hạ xuống. Lúc này, Snape mở nhẹ người, ngồi bên mép giường. Ông muốn vuốt ve khuôn mặt của nó, nhưng lại chẳng dám. Chỉ có thể nhìn, nhìn mãi một hồi mới ra ngoài đi tìm Voldemort.

Gã đang ngồi ở sô pha, trên tay cầm đống giấy. Có vẻ là gã đang bận với đống giấy tờ linh tinh. Gã nhìn thấy Snape ra ngoài rồi, gã lạnh lùng hỏi:" Nó sao rồi?"

"Đã khoẻ thưa Lord, tôi không làm nhục lệnh của ngài." Ông quỳ xuống, cúi thấp đầu cung kính.

"Nhìn thẳng vào mắt ta." Voldemort mệnh lệnh.

Ông đưa mắt lên nhìn vào mắt của gã. Gã cười tự mãn một cách khó chịu rồi mới nói:" Thật giỏi, Severus, mi có biết lí do vì sao, ta không gọi mi đến không."

"Tôi không biết, thưa ngài." Ông giả điên, thấp giọng đáp lời.

"Đồ ngu, mi cho rằng mi có thể chơi trên đầu ta mà ta chẳng biết gì hay sao." Giọng gã méo mó, ẩn chứa một cơn thịnh nộ to lớn.

"Crurio" Gã giơ đũa phép lên phóng thẳng vào người ông. Tia sáng chớp choáng, lại đánh trúng Harry.

Nó đã nhanh nhảu chạy thẳng ra che chắn cho Snape. Gã đứng dậy, giận dữ:"Harry, ngươi đang làm gì vậy hả? Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"

Mặt gã tím ngắt, thấy nó đang đau đớn trên nền nhà. Tức khắc, sự mất lí trí nhất thời của cũng đi theo biến mất. Gã chạy tới bồng Harry. Gã đầy căng thẳng khi cảm nhận được nó đang đau đớn trong lòng ngực của gã. Đau đến cuộn tròn người lại như con ốc.

Gã không thấy, ánh mắt Snape nhìn gã đầy oán độc, nhưng ông lại rất nhanh chóng che đậy đi thứ cảm xúc cực đoan đó. Để cho gã chẳng nhìn thấy.

"Đừng, trừng phạt.. nữa.." Giọng nó yếu ớt

"Ngươi bị ngu sao? Sao lại đỡ cho hắn." Gã băn khoăn, lại phẫn nộ:" Rõ ràng, mi cứ để hắn bị trừng phạt đi. Mi chịu khổ thế để làm gì."

"Không, ông không được.. đụng tới bất kì., ai." Nó nhỏ giọng, ngắt quãng, lại nói thêm:" ĐỪNG LÀM HẠI NGƯỜI KHÁC." Nó lớn giọng hơn.

Gã im lặng, quăng nó thật mạnh bạo lên giường. Gã quát nạt vào mặt nó:" Đừng ra lệnh cho ta. Nghe đây, mi chỉ có thể nghe lời ta chứ không có quyền ra lệnh."

"Còn tên Snape kia, ta sẽ giao cho ngươi. Nhiệm vụ của hắn ta là phải bảo vệ và chăm sóc sức khoẻ của ngươi." Gã cười gằn:" Nếu không có ngươi thì ta đã giết hắn ta. Nhưng không sao, ta sẽ để hắn ta lại cho ngươi. Nghe đây, hắn ta là người hầu của ngươi."

Gã chỉ vào sọ não của nó, đọc cái bùa chú gì đó. Một hồi, nó ngất lịm vì mệt. Gã mới kéo tay lại, gã cười khinh khỉnh, bức bối.

Gã đi ra ngoài, thấy tên Snape vẫn còn quỳ ở đó. Gã mới hài lòng cao giọng:" Từ giờ, mi chỉ có nghĩa vụ đi theo Harry. Đừng để ta nghe được, mi dám phản bội nó. À, đúng rồi, nó cũng là con trai của con ả Potter mà."

Snape bình tĩnh, yên ắng, không thể hiện cảm xúc như gã tưởng tượng. Gã mất hứng nói:" Cút đi, ngứa cả mắt."

"Vâng thưa Lord." Snape định hôn lên giác bào của gã, gã hả hê né tránh, cười tặc giọng:" Ta quên nói, bây giờ, chủ nhân của mi là Harry Potter. Không phải là ta."

Thoáng cái, mặt mũi của ông khó coi hẳn. Gã vỗ vai của ông vài cái nói thầm:" Yên tâm đi, nó cũng tốt bụng lắm đó, khà khà. Mi cảm thấy thế nào khi trở thành người hầu con trai của người mình yêu và người mình căm hận nhất. Rất vui đúng không."

Snape im lặng, gã mới bực mình đạp ông một cái. Ông lật đật ngồi dậy, giữ tư thế quỳ. Gã phủi tay nói:" Cút!"

Ông cúi thấp đầu rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Nhìn cái vẻ tằng tiện của ông, gã chẳng nghĩ ông dám phản bội gã.