[HP] [Snarry] Đàn Ông Cũ

Chương 44: Đến Trạm




Trên tay Dinell còn đang cầm cây cung, kéo mũi tên về sau. Khi chuẩn bị bắn thì bị giáo sư McGonagall kêu tên. Bà cực kì phẫn nộ nhìn mặt cậu ta, bà chẳng thể tin nổi có người ngang nhiên muốn giết bạn học ngay tiết học của bà. Bà hét to:" Giải thích cho tôi nghe đi, trò Rolleber. Trò có biết mình đang làm cái gì không?"

"Chỉ là đồ chơi thôi mà cô McGonagall." Dinell khoái chí cười, cậu ta đưa mũi tên sang hướng tường. Bắn một phát liền biến thành gậy thọt cầu tiêu.

Harry chẳng tin cái thứ mà Dinell bắn ra bình thường thế đâu. Khi nãy, nó có thể cảm nhận được sát khí của cậu ta. Cậu ta muốn giết nó chết quách đi. Bằng cách này và có thể có thứ gì đó trong mũi tên mà cậu ta giấu giếm. Hoặc là nếu có thể cậu ta sẵn sàng nhét cả chục cái tất thúi vào mồm nó. Và sẽ dùng bất kì các gì để hành hạ nó trước khi giết nó chết quá nhanh.

Bà nhăn mày, cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng chẳng có chứng cứ, nên bà cũng không tiện quá mức. Bà gằn giọng nói:" Trong tiết học của tôi, trò không nên lôi bạn học ra làm trò đùa. Trò hãy chép phạt 1000 lần về nội quy của trường Hogwarts. Trong vòng hai tuần phải xuất hiện trên bàn tôi."

"Ngồi xuống đi." Bà nạt. Dinell cũng không phải là không sợ. Cậu ta rụt cổ lại, ngồi xuống. Đợi khi bà vừa quay lưng thì cậu ta cười mỉa. Chẳng có chút tôn trọng nào. Mấy đứa khác nhìn thấy cũng không nói gì. Chúng thừa biết bản tính của Dinell, cực kì cay độc, lại là đứa thích cầm đầu mấy băng đảng bạo lực học đường trong học viện Ravenclaw. Hơn nữa, chúng đều thuộc kiểu người sợ phiền phức, nên cũng mặc kệ.

"Rolleber, tôi hi vọng cậu biết tôn trọng cô McGonagall một chút." Harry bật dậy nói. Cậu ta trừng nó mỉa mai:" Uầy, đừng có nói móc người khác vậy chứ. Con mắt nào của mày thấy tao không tôn trọng giáo sư? Thằng khùng."

"Đủ rồi trò Rolleber, nếu trò lại tái phạm, tôi sẽ thông báo với chủ nhiệm của trò về việc khiến trò nghỉ học." Cô McGonagall phát cáu. Dinell bĩu môi không nói gì, cậu ta khúc khích chẳng coi ai ra gì cả. Bà bực mình dùng đũa phép quăng cậu ta ra ngoài phòng học rồi đóng cửa cái rầm.

Đợi khi kết thúc tiết học, mấy đứa học sinh lục đục thi nhau chạy ra ngoài. Bởi vì nhờ có Dinell nên chung được một lần tận hưởng cảm giác đáng sợ về mấy kiểu cách trừ điểm thẳng cẳng y đúc thầy Snape trên người cô McGonagall.



Nó vừa thu gom đồ đạc định mang thân chạy theo thì cô McGonagall đã réo:" Harry Snape, trò ở lại một chút."

Harry biết mình chạy cũng không chạy được. Đành ngoan ngoãn đi đến trước mặt bà. Trong bụng nghĩ chắc lại nghe khuyên về thầy Snape. Nó chẳng muốn nghe tin tức về thầy Snape chút nào, trong lòng thật sự rất khó chịu, bực mình.

"Trò và thầy Snape đang như thế nào? Tôi chắc chắn là mấy bữa nay mấy thầy cô khác đã tìm đến trò khuyên nhủ." Cô McGonagall cọc cằn nói. Thái độ của bà rất cứng chứ không mềm mại như thường hay trò chuyện.

"Dạ." Harry ngoan ngoãn lễ phép đáp. Nó chẳng dám làm vẻ cái giá gì trước mặt bà.

"Nghe này, thầy Snape bữa giờ, lạm dụng chất cồn quá đà nên thường bị cô Pomfrey bắt ở trạm để ngủ. Thầy ấy bị mất ngủ chu kì dài. Trò nên đến thăm thầy Snape. Sức khoẻ thầy ấy càng ngày càng sa sút. Tôi nghĩ là trò sẽ muốn biết chuyện này." Cô McGonagall vừa nói, mấy cặp sách trên tay của nó rơi xuống đất, khuôn mặt nó thẫn thờ chẳng thể tin nổi.

Nó vội vàng chạy tới trạm với tốc độ thật mau, bất chấp va chạm người này người kia. Nó bị vấp một cái ngã nhào trên sàn. Nó xoay mặt qua nhìn là Dinell giơ chân ra cản lại. Mặt cậu ta còn giữ nguyên nụ cười hí hửng đầy hả dạ.

"Xem ai này, vấp ngã có đau không hả? Quê quá đi mà." Giọng nói nhả nhớn của Dinell chẳng làm nó để tâm bằng chuyện của thầy Snape. Nó mặc kệ cậu ta mà vội đứng dậy, chạy nhanh đến trạm xá. Lại bị cậu ta kéo lại lần nữa.

"Ê, sao mày dám lơ tao?" Dinell vặn vẹo mặt hét. Tay kéo mạnh Harry về sau để đầu nó đâm thẳng vào tường một cái đau điếng. Cơn đau từ sau não khiến đôi mắt nó chẳng nhìn thấy rõ ràng, mọi thứ mờ mờ chóng choáng.

"Để tao đi." Harry mở miệng nói, nó dùng thần chú quăng Dinell ra một khúc đằng xa rồi chạy vội đến trạm. Nó đẩy cửa chạy vào trong. Thấy chỉ có một chỗ được kéo màn lại chặt chẽ, còn bị ếm mấy cái chú xem nhẹ. Nó liền biết đó là chỗ thầy Snape đang ngủ.

"Trò Harry." Giọng nói nữ kêu nó. Nó xoay mặt qua, nhìn thấy khuôn mặt mờ mờ của cô Pomfrey. Cô nhỏ giọng nói:" Em đã tới rồi à, thầy Snape cứ nhắc em mãi. Nếu thầy ấy cứ giữ tình trạng như thế thì cơ thể của thầy cũng bị thầy chơi xong rồi."

Nó lật đật đi đến chỗ mà thầy Snape đang nằm. Nó cẩn thận vén màn ra, ông đang hít thở thật đều đặn trên giường. Dù cho hơi thở dồn dập chẳng như đang ngủ. Còn có tiếng kêu thì thào từ miệng ông:" Harry.. Harry.."



Gương mặt của ông vốn gầy lắm rồi. Giờ còn gầy hơn nữa, dường như thấy được cả những khúc xương đâm chòi ra ngoài. Làn da vốn thường đã úa vàng như nến, giờ càng sậm màu, nếu so sánh như người Châu Á. Nó dám đảm bảo làn da của ông còn vàng hơn cả thế nhiều.

Nếu nói người Châu Á sẽ có làn da vàng đặc trưng khá đẹp, thì làm da của ông đúng là không cùng đẳng cấp. Đôi môi vốn tím tái của ông giờ cũng khô khốc nẻ từng mảng da. Trên trán ông lại đầy mồ hôi mồ kê nữa.

Nó bắt cái ghế sang ngồi cạnh giường bệnh của ông, đưa tay nắm chặt bàn tay của ông. Nó vụng về thủ thỉ bên tai ông:" Em đây, em đây rồi."

Gương mặt đang sắp tỉnh của ông cũng dần dần được thả lỏng. Nó thở nhẹ nhõm, nhìn ngắm gương mặt của ông lại có cảm giác thật bi thảm. Nó miệng bảo thương ông nhưng lại dùng mọi cách né tránh ông.

Nó còn xin cụ Dumbledore cho phép nghỉ tiết độc dược đến hết năm. Luôn lảng tránh thầy Snape bằng mọi cách có thể. Có lẽ nó thật tàn nhẫn với thầy. Khiến thầy phải tiều tuỵ như vậy.

Thật sự là tình cảm của ông dành cho nó sâu đậm đến vậy sao? Sao nó lại cảm thấy khó tin đến thế này. Kể cả trong giấc mơ ác mộng mà ông vẫn thì thào gọi tên nó trong vô vọng. Nó đâu nghĩ tình trạng của ông tệ tới mức này đâu. Bình thường khi nhìn thấy ông, ông luôn trong trạng thái hẳn hoi như lúc trước. Có vẻ như là ông đã sử dụng độc dược để thay đổi gương mặt của mình.

"Độc dược không phải là vạn năng, sao thầy lại khờ thế." Nó thở dài, nói nhỏ trách cứ người đàn ông đang ngủ trên giường bệnh. Thình lình, cô Pomfrey xuất hiện đằng sau lưng Harry nói:" Trò Harry."

"Ách" nó giật nảy mình, xém chút nữa đã đứng bật ghế ra xa. Nó vuốt nhẹ ngực để trái tim bé nhỏ của nó không phải nhảy thình thịch vì hú hồn nữa. Nó cảm thấy thầy cô trong trường có sở thích hù doạ trái tim yếu ớt cùa nó lắm hay sao đó.

"Trò bị chảy máu đằng sau này. Ai làm?" Cô Pomfrey nghiêm khắc trách mắng. Cô nhẹ tay giờ mái tóc của nó ra thấy cả một vết máu loang lỗ trên đầu. Ánh mắt cô phấp phớ lửa giận. Là ai có thể ra tay như thế này.

"Em chỉ vô tình vấp ngã thôi cô." Nó cố giải thích, mặt cô Pomfrey phản ánh rõ chữ không tin trên mặt. Cô rất muốn lớn tiếng mắng vào mặt nó nhưng cô lại ngại tới thầy Snape đang ngủ, giọng cô nghiến răng hỏi:" Nói rõ ràng? Hoặc tôi sẽ báo thầy Snape."

"L-là Rolleber.. " Nó nhẹ nói:" Em chạy nhanh quá nên trượt chân của cậu ấy."



Cô Pomfrey nhướng đuôi chân mày lên, cô cười khẩy nói:" Không phải tôi không biết mấy trò láu cá của thằng Rolleber đâu. Thích gây phá hoại và làm tổn thương bạn học, chuyện thường ngày. Tôi phải để cụ Dumbledore dạy nó một bài học khi mà nó chẳng biết thế nào là thương yêu bạn bè."

"Thôi cô ơi, cô biết cụ cũng sẽ làm như lúc chuyện của thầy Snape mà." Nó cụp mắt xuống, cười miễn cưỡng. Nó cũng không muốn cậu ta phải bị đuổi học vì chuyện này. Dù sao cũng từng là bạn bè với nhau. Cậu ta chỉ bắt đầu thay đổi khi mà nó bị bắt ở gần Voldemort mà thôi.

"Em hiền quá Harry à." Cô Pomfrey thở dài đầy bất đắc dĩ. Cô đi lấy mấy chai độc dược cho Harry để cho nó uống. Nó nốc một hơi cạn hết mấy chai nồng mùi hôi hám. Chỉ có thầy Snape mới có thể làm ra mấy mùi vị kinh khủng thế này.

"Em chỉ muốn mọi người thoải mái hơn thôi. Ha.. ha.. ha". Nó cười mất tự nhiên vài tiếng. Vết choáng cũng đỡ hơn, ít ra nó sẽ không bùm bùm đầu óc nữa. Cô Pomfrey không quản nó nữa mà đi sang chỗ khác bận rộn, cô còn kéo tấm màn lại cho nó.

Bàn tay nó từ nãy tới giờ vẫn đang được thầy Snape nắm chặt lấy chẳng buông ra. Nó vuốt mấy sợi tóc rơi bên trán, má ông sang tai. Thấy ông ngủ ngon giấc nó cũng không đến nỗi quá sầu khổ. Nó nhìn ông một lát, do đã khá mệt nhọc cùng chuyện bị thằng Dinell gây sự nên nó cũng từ từ thiếp đi cạnh ông.

Trong giấc mơ của nó, nó mơ thấy một ngôi nhà ấm cúng. Ông vẫn đang ngồi trên ghế sô pha cầm báo mà đọc, còn có trà, cà phê và bánh. Nó lại ngồi ở cạnh ông đọc sách. Một giấc mơ hoang đường và tràn đầy ngọt ngào viễn vông. Nó đã ước mọi thứ sẽ dừng lại mãi.

Nó bừng tỉnh sau một lúc ngủ thiếp đi, thấy thầy Snape còn ngủ say. Bàn tay nắm tay nó cũng đã được nớ lỏng. Nó rụt bàn tay tê tái của nó ra, nó đứng dậy, cúi người lên trán ông, hôn khẽ một cái nhẹ nhàng. Rồi cúi người lên ra ngoài kéo màn lại.

Trời đã sập chiều tối, nó nhanh chân chạy tới Sảnh Đường trước khi bữa ăn tối kết thúc và nó phải nhịn ăn mất một buổi. Thật may là bữa ăn vẫn còn, nó nhanh chóng kiếm chỗ rồi ăn ngấu nghiến vì đói.