[HP] Tù Nhân Ngục Nurmengard

Chương 39: Khê cốc trong mơ màng




Thời điểm Hogwarts đang bão bùn, tòa thành Slytherin cũng khó mà yên bình. Regulus đi theo Voldemort đến ở lặng yên bên trong, cảm giác an toàn khó thấy. Từ khi bị bắt gánh vác trách nhiệm vốn không thuộc về cậu, Regulus ít khi có thể yên bình như vậy. Cậu từ khi sinh đã không được công bằng, từ nhỏ đã cho bị tước quyền thừa khế, chưa ai để ý cậu có ưu tú hay không, bởi vì gia tộc Black đã có Sirius.

Nhưng sau chuyện Sirius phản bội gia tộc, cậu căn bản chưa học qua huấn luyện chính thức lại bị đẩy ép lên vị trí người thừa kế, thậm chí bị làm tế phẩm đặt trước mặt Voldemort. Regulus vĩnh viễn cũng không quên cái thời gian phải nơm nớp lo sợ kia, cậu biết mình không đủ giỏi, mà Voldemort thì chưa bao giờ là một người đồng ý bao dung cấp dưới thiếu sót.

Như lâm vào vực sâu, như miếng băng mỏng, nhưng tâm trí cậu lúc ấy chỉ có như thế. Hơn nữa cha mẹ cùng qua đời, các chị giỏi giang của cậu đầu gả đi, trong lòng Regulus chỉ có bàng hoàng luống cuống. Cậu đến bây giờ cũng không phải là người quả quyết nghiêm nghị, vậy một người ngồi trên cương vị một trong hai gia tộc lớn của phù thủy giới Anh quốc, hậu quả ra sao cậu cũng không dám tưởng tượng.

Cậu sẽ không bao giờ quên, cảm giác của mình vào thời khắc Severus bị giải trừ đi dấu hiệu hắc ám đưa vào Nurmengard. Severus và Lucius vẫn luôn là hai người cậu ái mộ, nhất là Severus, khi y ở Hogwarts chiếu cố cậu, Regulus vĩnh viễn không bao giờ quên. Severus ở trong lòng cậu là người không sợ kẻ mạnh, cũng là một thiên tài độc dược.

Nhưng một người như vậy vẫn không thể phản kháng, bị khuất phục làm lễ vật dâng vào ngục giam, kẻ yếu đuối bất tài như cậu thì kết cục sẽ như thế nào đây? Severus đi một thời gian sâu, Regulus càng ngày càng không có cách duy trì vinh quang gia tộc Black, nhưng kẻ vây quanh gia tộc Black cứ như ruồi bọ, cậu không thể đối phó được một ai.

Lúc đem mình thành tế phẩm đặt trước giường Voldemort, Regulus thật ra do dự rất lâu, cũng để tâm lý rất lâu. Quý tộc hiện giờ phóng túng, cũng không nói đến tiết tháo, nhưng cậu bây giờ không giống vậy, đây không phải là vì theo đuổi vui vẻ hưởng thụ, cậu căn bản là lấy thân thể ra giao dịch, Regulus cùng với đám ra ngoài mua bán cũng không khác gì.

Nếu muốn nói có cái gì khác thì đó chính là khách hàng của cậu chính là vương giả ma pháp giới Anh Quốc Voldemort, cậu cũng chỉ cần Voldemort làm người giao dịch. Nói trắng ra là hắn chính là khách cao cấp. Một quý tộc cao ngạo, Slytherin kiêu ngạo, Black kiêu ngạo, từ giờ khắc này thấy cũng không cần chú trọng.

Quả thật trong Tử Thần Thực Tử không thiếu con gái tự hiến thân cho Voldemort cố gắng giành sủng ái từ hắn, nhưng cũng đều là những quý tộc nhỏ, quý tộc tầm trung hiến thân cũng không bởi vì để Voldemort che chở. Cái loại cảm giác hèn mọn dơ bẩn này khiến toàn bộ trái tim Regulus phải đau đớn.

Nhưng dần cũng quen, dù sao cái cần mất cũng đã mất, còn có thể làm gì nữa? Tất cả cũng để bảo vệ Black gia, tuy Voldemort cũng không can thiệp quá mức, nhưng cũng có cảnh cáo không ít gia tộc quá phận, cậu hy sinh cũng không uổng phí, mục đích của cậu cũng xem như đạt được.

Regulus thật ra cũng biết, bạn giường đối với Voldemort rất nhiều, còn nhan sắc, khí chất của cậu thì không quá ấn tượng, điều duy nhất có thể làm cho Voldemort hứng thú chỉ có thể thân phận của cậu. Nhưng cũng không thể chắc chắn Voldemort sẽ không đem Black gia vào đường chết, kỳ thật thời gian xảy ra việc kia, Regulus cũng ít nhiều có cảm giác.

Những Tử Thần Thực Tử thường xuyên ra vào trang viên Voldemort, còn có Severus bỏ con vừa mới sinh một mình đến Anh quốc, tất cả đều khiến cậu trở nên bất an, cũng bởi cậu không biết được tin tức gì. May mắn khi đó Severus gọi cậu lại, đây là lần thứ hai Severus vươn tay giúp đỡ cậu, cho dù đối với Severus cũng chỉ là cú nhấc tay.

Thời điểm vừa bước vào tòa thành Slytherin, tâm trạng Regulus vừa kích động mà lại bất an. Kích động là bởi vì đây là nơi sinh ra người sáng lập Slytherin - Salazar Slytherin, bất an là lại đối với tương lai mơ hồ không biết gì, cho dù đã lên giường với nhau không ít lần, nhưng Regulus vẫn rất sợ hãi Voldemort.

Nghĩ đến bản thân sắp cùng Voldemort một mình sống chung hơn mười mấy năm, hơn nữa nghe Severus nói trong thời gian này Voldemort có thể khá nguy hiểm, nói cách khác thì hắn có khả năng mắt khống chế. Regulus thật sự không thể tưởng tượng tính nguy hiểm trong lúc đó, một khi Voldemort mất đi lý trí, sức mạnh có thể không thua kém hiện tại bao nhiêu, dù Regulus có muốn né tránh cũng không biết sức để trốn hay không.

Đây là một sự đánh cược, dùng cả tính mạng để đánh cược. Nếu thắng, cậu ít nhất có thể chiếm được một vị trí bên người Voldemort, mười mấy năm sáng chiều ở chung, Voldemort không quên Regulus thì cũng sẽ không quên Black gia tộc. Nhưng nếu thua, kết cục Regulus cũng chỉ có chết, mà Black gia tộc vẫn còn Sirius.

Có lẽ nói như vậy rất không cam lòng, nhưng Regulus cho đến bây giờ cũng biết, từ khi sinh ra, cậu đã được định trước phải vì lợi ích gia tộc mà dâng lên hết, cả cho chính mình không được sự cưng chiều của con thứ. Cậu cố lấy hết tất cả dũng khí đối mặt sinh hoạt, đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm có thể xảy ra, cũng cùng với cái chết bất cứ lúc nào.

Mặc dù như thế, cậu vẫn rất cảm kích Severus. Cậu biết nếu không phải do Severus cho cậu cơ hội này, thứ cậu gặp không phải là cái chết mà là Azkaban, mà Black gia cũng sẽ bị các quý tộc khác ngầm chiếm lấy. Black mãi mãi thuần túy, nhớ kỹ những lời này trong lòng Regulus có chút chua xót, có lẽ đúng vì quá thuần túy, Black gia tộc mới lâm vào ngày hôm nay.

Khoảng thời gian mười mấy năm thoáng qua rất nhanh, xót xa trong lòng cũng dần qua đi, chung quy cũng yên bình trở lại. Gần hai năm nay, cảm xúc Voldemort càng ngày càng ổn định, đối xử với Regulus cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Cũng có lẽ nhìn thấy Regulus mười năm qua từng ngày tỉ mỉ chăm sóc hắn, có lẽ thật sự sinh ra chút ít tình cảm, Regulus không dám nghĩ nhiều, nhưng trong lòng cậu cũng rất vui.

Regulus và Voldemort khác nhau, cậu chưa bao giờ là người có tâm địa sắt đá. Dù bắt đầu là vì gia tộc, vì sống sót, mười năm cùng sống chung, cậu cũng sinh ra tình cảm quyến luyến với Voldemort. Cậu gặp qua người đàn ông cao cao tại thượng khác với mọi người, cũng nhìn thấy bộ dạng người đàn ông này đau đớn khó chịu chật vật, tất cả tình cảm như lắng đọng lại, cậu đã không tự kiềm chế mà bị người đàn ông này hấp dẫn, rốt cuộc vẫn không thoát được cái bẫy của Voldemort.

Nhưng Regulus cũng biết, có một số việc cậu không thể nói ra, cho nên cậu chỉ có thể che giấu tình cảm mình, an phận làm một thuộc hạ kiêm luôn bạn giường. Không cần kỳ vọng quá cao mới sẽ không khiến mình bị thương. Cũng bởi quá hiểu Voldemort, Regulus mới biết người đàn ông này không tin vào tình yêu.

Thậm chí Voldemort tới lúc tin Gellert sẽ đối xử tốt với Severus cùng vì Gellert là bản lữ định mệnh của Severus, đây là khế ước ma pháp. Người đàn ông này tin tưởng chiến thắng mới chân ái, điểm này khác với Severus. Regulus khó mà không tự giam mình trong mật thất Voldemort mà ngắm nhìn ánh sáng chiếu rọi, trong lòng vừa chua sót vừa ngọt ngào.

Tại nơi này, cậu đã cùng Voldemort chung sống mười năm, khống có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ còn ở nơi này thêm vài năm nữa. Tuy giá trị của cậu với Voldemort gần như chỉ là bạn giường và thuộc hạ, nhưng có ai có được vinh hạnh như câu, có thể độc chiếm người đàn ông này mười năm? Mười năm qua, tất cả đồ vật của Voldemort đều một tay cậu chuẩn bị, thậm chí cả thực đơn đều do cậu phụ trách.

Bởi vì Voldemort chưa bao giờ quan tâm đến việc này, cho nên Regulus có thể hoàn toàn thực hiện trách nhiệm của nữ chủ nhân, chỉ cần nghĩ lại việc này trong lòng, Regulus vẫn rất thấy thỏa mãn. Cậu chưa bao giờ nghĩ cao xa, cậu biết mình không phải là Severus, cũng không phải Chúa Tể Hắc Ám, nhưng khoảng kí ước này, tánh mạng cậu cũng không tiếc nuối.

"Mấy ngày trước Sev gửi thư ngươi cũng thấy?" Trong lúc Regulus thẩn thờ, Voldemort đột nhiên mở miệng hỏi. Hắn cũng không biết ma sai quỷ khiến cái gì lại đi nói câu không có nghĩa này, nhưng cảm thấy ánh mắt Regulus nhìn chăm chú hình như có chút nghiêm trọng, trong đó còn không muốn đụng vào đồ vật.

Regulus lập tức hoàn hồn, cung kính cúi người đáp: "Đúng vậy. thưa Lord, trong thư Điện Hạ có vấn đề gì sao?" Regulus nhanh chóng nhớ lại nội dung thư Severus viết, mấy năm nay Severus cứ cách một thời gian lại viết thư hỏi thăm Voldemort, tùy tiện nói chuyện ngoài.

Bức thư gần đây có nói đến việc cứu thế chủ đi học, còn cậu thì biết chuyện Sirius. Nhưng nhìn biểu cảm Voldemort lúc ấy, là có chút vui vẻ, nên cũng không quá để ý. Sao qua vài ngày lại đột nhiên nhắc đến chuyện này? Regulus khó hiểu thầm nghĩ.

Nghe giọng điệu Sev, chắc hẳn Sirius thay đổi rất nhiều, Rael ngươi chưa nghĩ bao giờ sẽ để Sirius Black trở lại Black gia lần nữa sao? Có lẽ hắn hiện tại sẽ không từ chối lời đề nghị này?" Giọng điệu Voldemort khó hiểu nói. Thật ra là hắn không biết nên nói gì nên tìm đại chủ đề nói thôi, buổi chiểu ở khê cốc quá mức yên bình, hoàn cảnh như vậy hiển nhiên dễ dàng để Regulus suy nghĩ một ít, nhưng cảm giác có chút không thoải mái.

Nhưng mà Regulus lại có chút hiểu lầm. trong lòng cậu rùng mình, cho rằng Voldemort có phải lấy chuyện Sirius để thăm dò thái độ của cậu, Voldemort chưa bao giờ sẽ dễ dàng tin tưởng lòng trung thành của bất kể ai. "Thưa Lord, Sirius Black đã gia nhập hội Phượng Hoàng, mong ngài yên tâm ta sẽ tuyệt đối không để thứ phản đồ này trở về Black gia. Black gia tộc nguyện trung thành với ngài, ngài không cần nghi ngờ, cho dù là tính mạng của ta cũng không do dự vì ngài mà cống hiến."

Voldemort nhìn Regulus quỳ dưới chân hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy phiền toái. Mười năm ở chung, tuy hắn chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu, nhưng rốt cuộc Regulus ở trong lòng hắn có vị trí cũng khác. Nhưng thứ khiến hắn mất kiên nhẫn chính là, rõ ràng hắn chỉ muốn tìm đề tài dời đi sự chú ý của Regulus, kết quả Regulus lại cho rằng hắn đang nghi ngờ mình. Hắn không vui khoát tay, Voldemort không chút di dự xoay người rời đi, "Đứng lên đi, Đi."

———————————————————-

Góc tâm sự

Hi mọi người, mình là Sora nè

Chuyện là năm nay mình đã lên lớp 12 cũng là năm mình thi đại học rồi☺️.

Nên thời gian của mình cực kì có hạn dù mình không dự định vào đại học công nhưng vẫn phải qua kì thi tốt nghiệp?. Nên mình xin thông báo thời gian ra chương sẽ ít hơn.

Mình hứa sẽ không drop truyện đâu nhưng mình vẫn cần thời gian để ôn tập, tạm thời mình sẽ cố gắng mỗi tháng ra được 1-2 chương!

Cảm ơn cho những ai đang theo dõi mình và theo dõi bộ "Tù nhân ngục Nurmengard". Mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ mình, nhờ mọi người nên mình mới không lười ra chương đó.??