[HP][TomDra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho

Chương 93: Chương 92







Cánh tay cầm đũa phép của Draco bị giữ chặt, còn người nắm tay cậu lại đang nhìn cậu một cách thích thú.

"Em chào đón ta như vậy sao, Draco?" Thiếu niên híp mắt đánh giá bộ trang phục của Draco từ trên xuống dưới, "Ta còn tưởng em sẽ vui tới mức nhào vào ngực ta."

"......!Tom Riddle?" Giọng của Draco như rít qua từ kẽ răng, người thiếu niên trước mặt này có gương mặt giống Tom, nhưng cặp mắt đá vỏ chai đã chuyển sang màu đỏ ngầu không khác gì màu của máu, ngoại hình tuổi mười lăm làm Draco hơi ngẩn người, trong nhận thức của cậu thì Tom lẽ ra đã là một lão già mặt đầy nếp nhăn như Dumbledore.

Nhưng mặc cho tâm trạng kiểu gì thì Draco vẫn không có quên chuyện Tom đã sử dụng Lời nguyền Độc đoán với cậu khi cậu rời đi, cho dù câu thần chú đó không có trúng Draco.

"Mẹ kiếp, bỏ tay ra!"

Tom không trả lời vì thời gian không còn dư dả nữa, hắn đưa tay giữ lấy cằm Draco, ngăn không cho Draco quay đầu qua chỗ khác, "Ta còn tưởng em thấy ta rồi sẽ rất vui vẻ, ít nhất thì tâm trạng của ta là như vậy."

Ai lại đi vui vẻ với cái người dùng Lời nguyền Độc đoán với mình hả? Draco âm thầm nghiến răng, gạt mạnh cánh tay đang giữ cằm của mình và xoay người định rời đi, nhưng bàn tay to khỏe của Tom đã chụp lấy cánh tay cậu, ngăn cản Draco rời đi.

"Đi đâu?" Giọng nói lạnh băng của Tom vang lên bên tai Draco, hơi nóng phả ở bên tai làm Draco mất tự nhiên hơi rụt đầu lại.

Draco không trả lời, còn Tom thì cũng không thật sự muốn nghe đáp án của cậu vào lúc này, hắn nhìn vào đôi mắt hơi tối đi của Draco rồi kéo tay Draco đi lên trên lầu.

"Đuổi theo." Trong lời nói mang theo giọng điệu mệnh lệnh không được chối từ.

Draco bực mình lườm lưng của Tom, hận không thể thiêu ra một cái lỗ lớn ở trên đó.

"Mẹ kiếp, ngài Riddle, phiền ngài bỏ tay ra!" Draco dùng sức giãy giụa nhưng lại làm cẳng tay của mình càng bị siết chặt hơn, chẳng có chút tác dụng nào.

"Đợi đã, rốt cuộc chuyện của cậu đây là sao hả? Bây giờ cậu không phải là một lão già à?"

Cước bộ của Tom dừng lại, hắn quay đầu và đánh giá Draco với vẻ cực kì có hứng thú, "Có thứ gì có thể làm người trẻ lại nào Draco? Ta nghĩ thành tích độc dược của em đã tăng lên rất nhiều rồi."

"......!Cậu uống Dược trẻ hóa?" Mắt của Draco mở to hơn, giống như nghe thấy chuyện khó có thể chấp nhận được.

Cho nên Tom thật sự là một lão già? Chỉ vì uống độc dược nên mới có thể xuất hiện trước mặt mình với bộ dạng này? Ôi, mẹ nó, đủ lắm rồi, tình yêu vượt thời gian quả nhiên không tin tưởng được, kể cả Tom không phải là Chúa tể Hắc Ám thì sao nào? Draco không cảm thấy mình có đủ tự tin để có thể sinh sống qua ngày với một lão già không thua kém gì Dumbledore, trừ khi bản thân cũng là một lão già.

Tom chăm chú nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của Draco liền biết cậu đang suy nghĩ cái gì nên không nhịn được bật một tiếng cười nhạo.

Hắn giơ tay nhéo mặt của Draco, đợi khi thấy được gương mặt nhợt nhạt của Draco hơi đỏ lên vì tức giận như dự đoán, hắn mới vừa lòng rút tay về.


"Cho nên em đang ghét bỏ tuổi của ta sao Draco? Ta thấy tình cảm của chúng ta sẽ không vì chuyện này mà bị cản trở đâu."

Không đợi Draco trả lời, Tom đã quay đầu và tiếp tục kéo cậu lên lầu.

Sau khi đi đến lầu tám và đứng ở phía đối diện của tấm thảm treo tường, Draco rốt cuộc mới nhận ra Tom định làm gì.

Draco thấy mình hiện giờ nên xoay người bỏ đi, ít nhất thì mình còn chưa nguôi giận, đúng chứ? Lời nguyền Độc đoán kia cũng không phải là giả, nghĩ tới việc Lời nguyền Độc đoán của Tom có thể trúng mình, Draco liền lập tức tức tới mức nghiến răng.

Song trên thực tế, cậu không có làm gì cả, chỉ đơn giản đứng đó lườm Tom đi qua đi lại ba lần trên hành lang, chờ Phòng Yêu Cầu xuất hiện trước mặt họ.

Tom quay đầu lại thì thấy đôi mắt xám đầy tức giận của Draco, hắn mím môi lại, nói không lo lắng thì là nói dối, bản thân Tom cũng không có quên câu thần chú cuối cùng là Lời nguyền Độc đoán, tuy vào cái giây dùng Lời nguyền Độc đoán đã làm hắn hối hận cực kì, nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được sự thật rằng hắn đã dùng Lời nguyền Độc đoán với Draco.