Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt

Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt - Chương 42




Chu Tráng Tráng vừa nghe thấy liền giống như một tiếng sấm bổ vào đỉnh đầu, nhất thời sợ ngây người, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp kéo tay Thường Hoằng, chạy hướng ra ngoài.



Hải Nhĩ đã được Mĩ Địch và Tần Trung đỡ vào trong xe trước cửa khách sạn, Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng cũng leo lên, nhìn thấy Hải Nhĩ hôn mê sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, Thường Hoằng cau mày, hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”



“Không biết, ngay khi hai đứa rời đi không bao lâu, Hải Nhĩ bỗng nhiên ôm ngực, đau đến không nói nổi, hơi thở cũng suy yếu, theo chị thấy, khẳng định là do chén rượu ban nảy gây ra tai hoạ này, Dì nhỏ không phải dặn đi dặn lại với chúng ta là không thể cho nó uống rượu sao, em xem có việc gì không?” Mĩ địch lo lắng lái xe, đã vượt ba cái đèn đỏ trên đường rồi. (Tội nghiệp HN, sao lại hành hạ bản thân khổ như vậy chứ)



Chu Tráng Tráng gắt gao nắm quần áo, các đốt ngón tay trắng bệch. Hải Nhĩ Hải Nhĩ, anh ngàn vạn lần đừng có việc gì ah.



Mới vừa thấy Chu Tráng Tráng nắm tay Thường Hoằng chạy tới, Phó Dương Dương trên mặt dĩ nhiên hiện lên một tia âm u, giờ phút này bình tĩnh, nói: “Tráng Tráng, đừng lo lắng, cát nhân đều có thiên tướng (người hiền đều có trời phù hộ), em xem em đối với Hải Nhĩ khẩn trương như vậy, tay síết chặt cũng sắp đứt rồi, nhưng cũng đừng quá hoảng hốt.”



Chu Tráng Tráng đương nhiên hiểu được tâm tư Phó Dương Dương, lời này bất quá là muốn nói cho Thường Hoằng nghe, để hắn thấy rõ sự quan tâm của nàng đối với Hải Nhĩ, khiến cho hắn tiếp tục hiểu lầm.



Nhưng Chu Tráng Tráng không thèm đếm xỉa tới Phó Dương Dương muốn làm gì, phía trước một sinh mệnh, tình yêu gì đó đều quá nhỏ bé.(Ta thích câu này lắm nha vì quá chuẩn)



Huống chi, Chu Tráng Tráng tin tưởng, trong tình huống thế này, Thường Hoằng sẽ không chú tâm vào hiểu lầm gì đó.



Không có lý do nào khác, Chu Tráng Tráng chính là tin tưởng hắn như vậy.



Phó Dương Dương mắt thấy lời nói ra không có hiệu quả gì, suy nghĩ, lại duỗi tay ra cầm lấy tay Chu Tráng Tráng, ngữ khí rất ôn nhu: “Tráng Tráng, quan hệ của em với Hải Nhĩ đã tốt như vậy, sau khi Hải Nhĩ nhập viện sẽ phiền toái em chiếu cố rồi, cho nên hiện tại em ngàn vạn lần đừng hoảng loạn.”



Chu Tráng Tráng không có nghe thấy lời nàng, chỉ cảm thấy cái tay kia, lạnh và bóng nhờn, khiến nàng cực kỳ không thoải mái.



Đúng lúc này, Thường Hoằng bỗng nhiên nói với Mĩ Địch: “Dừng xe.”



“Cái gì?” Mĩ Địch vừa vội lại hoảng, nhất thời không lĩnh ngộ được ý đồ của Thường Hoằng.



“Nghe lời cậu ấy nói đi.” Tần Trung nói Mĩ Địch.



Thấy hai nam nhân có tiếng nói nhất trong nhà đều đã lên tiếng thế rồi, Mĩ Địch cũng không nhiều lời, chân đạp phanh dừng lại.



Thường Hoằng mở cửa xe, bình tĩnh nói với Phó Dương Dương: “Em đi về trước đi, ở đây không phiền em.” (Haha, đáng đời, ai bảo lắm lời làm chi?)



Phó Dương Dương chịu khuất nhục này, trên mặt phủ đầy màu đỏ, vẫn khẽ động khóe miệng, lộ ra cái mỉm cười: “Thường Hoằng, Hải Nhĩ bệnh thành như vậy, em đương nhiên muốn đi theo chiếu cố cậu ấy.”



“Tôi nói, không phiền toái.” Thường Hoằng mắt sắc lạnh, rất kiên định. (Thích anh là vì đó đó)



Phó Dương Dương cắn môi dưới, hiểu được cứ dùng dằn mãi chỉ thiệt cho mình thôi, lúc này xuống xe, như cũ mỉm cười: “Như vậy, có cần gì thì cứ đến gặp em, cứ việc tìm em nha.”



Ngay khoảnh khắc xe chạy đi, Chu Tráng Tráng cảm giác được ánh mắt oán độc vô thanh vô tức của Phó Dương Dương chiếu về phía mình, lạnh đến máu nàng muốn đông lại.



“Sớm nên bắt cô ta xuống xe mới phải, cả ngày chỉ biết giả làm tiểu bạch thỏ, ngày nào đó nếu dám trêu chọc chị, nhất định lột da ả ra, xem cô ta còn giả vờ thế nào!” Mĩ Địch biến tức giận thành sức mạnh nhấn chân ga chạy một mạch đến bệnh viện, đưa Hải Nhĩ đưa vào phòng cấp cứu.



Trải qua một hồi chờ đợi dày vò, rốt cuộc bác sĩ đi ra cho bọn họ hay Hải Nhĩ đã cơn nguy hiểm, chẳng qua cần phải nằm viện để theo dõi: “Cậu ấy vốn bị bệnh tim bẫm sinh, sao còn uống rượu? Còn có, tim cậu ta đã muốn suy yếu lắm rồi, các người bình thường nhất định phải chú ý cậu ta nhiều hơn mới được.”



Mẹ Hải Nhĩ đang ở thành phố khác bàn chuyện làm ăn, không thể bỏ dở, hiện tại chưa thể về ngay, chỉ có thể ủy thác mấy đứa cháu chăm nom dùm.



Qua phân công, Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng trực ban đêm, Mĩ Địch cùng Tần Trung sáng mai đến thay.



Trong phòng bệnh im ắng, Chu Tráng Tráng và Thường Hoằng mỗi người ngồi một bên giường săn sóc Hải Nhĩ.



Hải Nhĩ có tỉnh qua một lần, nhìn thấy bọn họ nở ra nụ cười suy yếu, nói: “Cuối cùng cũng tốt đẹp rồi, nếu không anh áy náy chết đi được.”



“Nói cái gì chết với sống, nói bậy, nói bậy.” Ở trong bệnh viện, Chu Tráng Tráng vô cùng mê tín.



“Đừng nhiều lời, nghỉ ngơi cho tốt vào, muốn ăn cái gì không, anh đi mua.” Thường Hoằng nói.



“Em muốn ăn chút cháo, anh đi mua giúp em một bát đi.” Hải Nhĩ nói.



Chờ Thường Hoằng đi rồi, Hải Nhĩ bỗng nói: “Thấy không, anh họ đối với em tình vẫn còn chưa dứt.”



“Cái gì tình còn chưa dứt, có phải thiện nữ u hồn đâu, anh nhiều chuyện quá, đừng nghĩ nhiều, quan trọng hơn hết là an tâm dưỡng bệnh.” Chu Tráng Tráng mặt đỏ.



“Bệnh này của anh, có cái gì cần dưỡng tốt chứ?” Hải Nhĩ bỗng nhiên có chút thở dài.



Chu Tráng Tráng giật mình, vội hỏi: “Anh đang nói gì vậy? Bị bệnh sao lại không tịnh dưỡng chứ?”



Hải Nhĩ nở nụ cười: “Ý của anh là, bệnh này của anh, từ đó đến giờ đều như vậy, không có gì nghiêm trọng, không cần chú ý quá nhiều.”



“Nói thì nói như vậy, nhưng thân thể của chính mình dù sao phải tự biết chú ý.” Chu Tráng Tráng thở phào.



Nàng sợ hãi nhất là Hải Nhĩ biết chuyện bản thân hắn không thể sống hơn 30 tuổi, điều đó thật tàn nhẫn biết bao. (Ta người đọc còn thấy tàn nhẫn huống chi bản thân anh, TKK ngược anh í mà)




“Tráng Tráng, anh cũng không biết Nguyệt Nguyệt nói gì với em, nhưng anh họ chưa từng đem Dương Dương trở thành bạn gái, Dương Dương cách vài ngày lại chạy đến khách sạn nơi bọn họ đang trụ, nhưng mỗi lần anh họ đều diện cớ bận rộn việc huấn luyện, cũng không có gặp cô ấy, cho nên em đừng bao giờ hiểu lầm.” Hải Nhĩ dốc lòng vì hai người cởi bỏ nghi hoặc.



“Hải Nhĩ, em muốn hỏi anh một điều.” Có lẽ bởi vì trong phòng bệnh quá mức an tĩnh, Chu Tráng Tráng cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề mình thắc mắc đã lâu: “Trước lúc nghỉ hè anh từng nói em hãy chờ anh đến theo đuổi em, nhưng bây giờ vì sao anh lại muốn tác hợp cho em với Thường Hoằng?”



“Tráng Tráng. . . . . . Em đây là giọng điệu ai oán sao?”



“. . . . . . Anh suy nghĩ nhiều quá rồi.”



Một trận gió lạnh từ ngoài cửa sổ lùa vào, Hải Nhĩ ho khụ lên, Chu Tráng Tráng vội chạy qua đóng cửa sổ, xoay người nhưng lại nhìn thấy Hải Nhĩ dưới ánh đèn, nhẹ giọng nói: “Đó là bởi vì anh cảm thấy, so với anh, anh họ càng có thể cho em nhiều hạnh phúc, hơn nữa, em kỳ thật cũng ý thức được tình cảm của chính mình đối với anh họ đúng không? Một khi đã như vậy, anh vì cái gì người bất nhân chen ngang chứ?”



Chu Tráng Tráng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại không tìm ra được sơ hở nào trong lời nói.



“Tốt lắm Tráng Tráng, đừng nghĩ lung tung, điểm đáng yêu nhất của em chính là thần kinh đơn giản, giữ nguyên ưu điểm này bên cạnh anh họ đi.” Hải Nhĩ đem mền đắp lên người, nhắm mắt lại, mộng chu công.



Kết quả cháo mua về cũng không ăn, điều này khiến Chu Tráng Tráng nghi Hải Nhĩ vừa rồi là cố ý muốn Thường Hoằng đi ra ngoài để nói chuyện riêng với nàng.



Người muốn ngủ, Chu Tráng Tráng cũng không cố theo hỏi.



Giờ phút này còn một vấn đề khác cần hai người giải quyết.



“Cái kia, anh đi ngủ trước hay là em ngủ trước?” Chu Tráng Tráng cẩn thận mở miệng hỏi.



“Tùy ý, nếu em muốn ngủ cùng tôi, tôi cũng không có ý kiến.” Thường Hoằng tựa hồ còn giận Chu Tráng Tráng, mặc dù vậy, vẫn dùng giọng điệu bất hảo như cũ chiếm tiện nghi nàng.




“Em chỉ là. . . . . . Quên đi.” Chu Tráng Tráng biết rõ mình không tài nào đấu lại Thường Hoằng, liền leo lên sô pha, nói: “Em ngủ trước, từ nửa đêm đến sáng anh gọi em dậy, em thay ca cho anh.”



Thường Hoằng căn bản không thèm để ý nàng, ngồi ở trên ghế bắt đầu nghịch di động.



Chu Tráng Tráng thở dài, ngáp một cái, bắt đầu mộng chu công.



Chu Tráng Tráng không hổ là Chu Tráng Tráng. Trong tình huống thế này mà còn có thể nằm mơ, mơ mình bị một con báo vồ lấy, con báo kia cũng lạ, hét lớn một tiếng “Ta phải ăn miệng heo”, tiếp theo cứ thế bắt đầu cắn miệng nàng. Chu Tráng Tráng nổi điên, đá văng, chân đạp vào mặt nó, mắng: “Ngươi mới là miệng heo! Cha mẹ ngươi cả nhà ngươi mới là miệng heo!” Con báo kia bị mắng sợ run, sau đó – suy xét, bỗng nhiên nhìn thấu hồng trần, đem bộ lông chính mình cỡi ra. Đặt ở trên mặt đất, xoay người, ở trong gió đêm hiu quạnh càng đi càng xa, mà trên lưng trần của nó có khắc bốn chữ to — ”Tinh trung báo quốc”. Chu Tráng Tráng vừa thấy da lông kia trên mặt đất, vội nhặt lên đắp cho chính mình, nhiệt tình ấm áp kia, chẳng bận tâm gì nữa.



Sau giấc mộng kỳ dị này, mở mắt ra, lại phát hiện trời đã sáng.



Ngoài ra, còn có hai cái phát hiện nữa.



Một, cái áo đắp trên người là áo khoác Thường Hoằng.



Hai, khoé mép Thường Hoằng có dấu hồng nhạt lờ mờ, giống như dấu ngón chân nha.



Hoá ra con báo trong mộng tối qua là Thường Hoằng sao? Chu Tráng Tráng đánh cái rùng mình, chị em ơi, nàng cư nhiên dùng ngón chân mà đạp miệng Thường Hoằng, sống không được rồi, sống không được rồi.



Đang lo lắng sợ hãi nhưng Chu Tráng Tráng còn muốn hỏi một vấn đề khác, “Hey, anh, sao không đánh thức em dậy?”



“Tôi khinh thường gọi em.” Thường Hoằng sờ sờ râu lúng phúng của mình, tiếp tục chơi trò chơi trên di động.



“Anh đã không thèm gọi em. Sao còn nói chuyện với em làm gì?” Chu Tráng Tráng đương nhiên hiểu Thường Hoằng đây là muốn cho nàng ngủ nhiều thêm chút nữa, nhưng mỗi một chuyện tốt từ miệng hắn thốt ra đều đặc biệt khiến cho người ta sinh ra loại dục vọng muốn tranh cãi.



“Mới sáng sớm thức dậy em đã ngứa da đi, Chu Tráng Tráng, chuyện ngày hôm qua tôi còn chưa tính sổ cới em, em cũng đừng đổ dầu vào lửa thêm nữa.” Thường Hoằng cảnh cáo.



“Chuyện ngày hôm qua em hoàn toàn bị oan, người kia là anh trai của học trò em dạy hè, cũng không biết phát bệnh gì theo đến đây.” Chu Tráng Tráng giải thích.



Nhưng Thường Hoằng lại che hai tai lại la lớn: “Tôi không nghe tôi không nghe tôi chính là không nghe”, sau đó lại nói ngay: “Anh trai học trò. Người ta ở đầy ra đấy em chạy tới hôn đến trời đen kịt cho anh, Chu Tráng Tráng chính em tự nói xem đáng đánh đòn không?” (í anh là: hôn tới mức đó mà nói ko có quan hệ gì, ai cũng hôn được chắc? Anh í ăn dấm cái hôn này lâu lắm rùi đó)



Chu Tráng Tráng đang muốn đánh trả, Mĩ Địch cùng Tần Trung đi vào đến, nói: “Hai người bọn em đúng là oan gia, cũng không nhìn xem đây là đâu mà ầm ĩ, đây là bệnh viện. Muốn ầm ĩ tự về nhà cãi đi.”



Cứ như vậy, Thường Hoằng cùng Chu Tráng Tráng bị đuổi đi.



Thời gian còn khá sớm, mùi thuốc lá lan toả từ những người dậy sớm đi trên đường, tất cả sự vật sự việc đều trong uể oải dần thanh tỉnh, cả thế giới trong khoảnh khắc này hoàn toàn mới mẻ.



Chu Tráng Tráng hít sâu bầu không, duỗi cái thắt lưng mỏi mệt, còn chưa duỗi xong, Thường Hoằng vươn cánh tay. Kẹp lấy đầu nàng, kéo nàng đi đến quán điểm tâm phía trước.



“Làm cái gì vậy! Đầu đều sắp bị chặt dứt rồi nè!” Chu Tráng Tráng giãy dụa.



Giãy dụa không có hiệu quả. Thường Hoằng đem Chu Tráng Tráng vào tiệm điểm tâm, gọi bánh quẩy, bánh rán, sữa đậu nành, bánh bao gì gì đó đầy bàn, đón lấy ánh mắt nhìn thức ăn đến chảy nước miếng của Chu Tráng Tráng, hỏi: “Có cái gì muốn nói, nói đi?”



Nghe vậy, Chu Tráng Tráng đặc biệt ngượng ngùng cúi đầu, nói một câu theo vừa rồi cũng rất muốn nói trong lời nói: “Cái kia bên miệng anh . . . . . Là dấu ngón chân của em phải không?”



Thường Hoằng: “. . . . . .”