Hùng Thiên Đại Lục

Chương 164




Lần đầu nhập ngũ, bao điều lạ

Vì nước, nên nhà, phải lìa xa

Nơi này tuổi trẻ, luôn nhiệt huyết

Gian khổ, cứ cười, sẽ vượt qua.

...

Ba ngày sau, Lạc Tinh lần đầu thấy sự bá đạo của Trần Thị.

Trong khu vườn sau nhà, với hơn vạn cây đào bỗng nhiên trở thành kẻ địch của Lạc Tinh. Yếu lĩnh tầng thứ nhất, Vạn Mộc Phùng Xuân Thuật, chính là biến ra vạn linh mộc để tấn công kẻ địch. Dù mỗi linh mộc có bị chặt cành, nhánh, rễ... thì nó cũng sẽ lớn nhanh lên như cỏ mùa xuân. Bí quyết ở chữ Phùng Xuân, Linh lực liên miên không dứt, không phải quá nhiều quá, mạnh mẽ quá nên không dứt. Mà lý do là tuần hoàn, Cây cỏ chết đi sẽ được hấp thu lại mầm mống, sau đó tiếp tục mọc lên lại. Dùng chính năng lượng đã hấp thu trước đó mà phát triển. Đúng với phương châm: "Linh lực không tự mất đi, mà chỉ chuyển hóa từ dạng này qua dạng khác."

Người luyện Vạn Mộc Phùng Xuân Thuật, phải biết ước lượng được năng lượng của mình cần ra đòn bao nhiêu lực. Khi ra đòn rồi, cách lấy lại năng lượng vừa ra như thế nào. Để mãi mãi không mất đi năng lượng đó. Nếu kết hợp thêm trận pháp để dùng linh lực của linh mộc, hay linh thạch thì sức mạnh của Vạn Mộc Phùng Xuân Thuật sẽ bạo tăng theo cấp số nhân. Tuy nhiên, đó là cảnh giới cao nhất. Lạc Tinh chỉ cần hiểu nguyên lý, từ từ hoàn thiện nó. Sao cho, hao phí ít linh lực nhất, mà đạt hiệu quả cao nhất.

Mặt khác, ý nghĩa Phùng Xuân còn là sức sống dẻo dai. Muốn sức sống dẻo dai thì phải có kháng tính. Kết quả là mỗi ngày, Lạc Tinh phải đi trong biển lửa, chìm trong biển nước. Bị vạn cây Linh đào oanh tạt, thậm chí bị chôn sống, bị ngàn xúc tu Linh Đào cầm vô số cây côn thiết dài đập tới. Khiến cho đòn công kích ngũ hành đều tràn ngập lên cơ thể mình.

Cuối cùng, chín tháng đau khổ trôi qua. Lạc Tinh vẫn là Nguyên Anh Kỳ sơ kì. Nhưng sức mạnh đã tăng gấp mấy lần. Cả người không còn là công tử bột trắng trẻo, mà nước da ngăm lại. Có cái chiều cao thì cao lớn hơn. Lúc trước chỉ đứng hơi cao so với Trần Tiểu Linh, mà giờ đã cao hơn gần một cái đầu. Ánh mắt Lạc Tinh càng thâm thúy cuống hút người nhìn. Tuy không phải soái ca. Nhưng tạo cảm giác thâm bất khả trắc. Tràn đầy sức sống với người đối diện.

"Tốt rồi! Nương cho con tốt nghiệp sớm." - Trần Thị cười nói. Năng khiếu Lạc Tinh rõ ràng cao hơn nàng nghĩ.

"Hoan hô nương!"

Sau đó ba tháng, Lạc Tinh được thư giản, tuy mỗi ngày đều luyện Vạn Mộc Phùng Xuân Quyết hai canh giờ. Nhưng cũng đã quá khỏe, không còn tùy thời bị hành hạ.

"Tiểu Tinh, còn vài ngày nữa phải nhập ngũ rồi."

"Con nhớ mọi sự phải lấy an toàn làm đầu. Đừng ham tranh công trạng làm gì. Con có gì nương không sống nổi đâu."

"Nương yên tâm đi. Người cũng tự lo cho mình... 100 năm thôi mà. Con sẽ về dẫn cho mẹ mấy nàng dâu luôn."

"Ha ha..."

"Cười gì mà cười, tỷ cũng nhanh kiếm tấm chồng, cho nương có cháu bồng."

"Đệ muốn ăn đòn à." - Trần Tiểu Linh lấy ra Hỗn Thiên Lăng.

"Cứu Mạng!" - Lạc Tinh bị chị mình rượt mấy vòng trong sân. Tuyệt không ai ngăn cản.

Ba ngày sau, Lạc Tinh phải lên đường..

Trước khi đi, Trần Thị tự mình đưa tiễn Lạc Tinh tới nơi nhận quân. Sau đó dúi cho cho một nhẫn trữ vật trong đó có 1000 Linh Thạch sơ kì, 20 Linh thạch trung kì hệ lôi, Một hộp thuốc trị thương dùng khi nguy cấp. Một Nội giáp linh khí thượng phẩm hệ mộc.

"Nương!"

"Gì?"

"Sống chung hai mươi năm nay, con mới biết Nương mình là đại gia." - Lạc Tinh cười nói. Phải biết một linh thạch Trung phẩm giá trị hơn 1000 linh thạch hạ phẩm. Nội Giáp linh khí thì không biết giá bao nhiêu. Nhưng bảo đảm 100 vạn linh thạch hạ phẩm không mua được.

"Đại gia cái đầu con ý! Nhớ cẩn thận."

" Tuân lệnh nương."

"Mà có cái này con muốn nói lâu lắm, mà không dám"

"Có lời cứ nói."

"Con đi cả trăm năm. Nương ở nhà, tranh thủ kiếm cha dượng cho con đi."

"Bốp Bốp!" - Hai mươi cây đào lôi chân Lạc Tinh lên, sau đó ném đi xa hơi hai dặm.

Lạc Tinh cả người bị quăng đi, nằm vắt vẻo trên một cây cổ thụ. Toàn thân ê ẩm:

"Hừ! Bả đánh như con bả đẻ. Mà là bả đẻ thật, thôi ta nhịn."

Lạc Tinh quay về nơi nhận quân. Thì Trần Thị đã không thấy đâu.

Nhìn tới nhìn lui, chắc khoảng 200 người. Nhớ mười bốn năm trước phải gần 600 người chứ.

Một canh giờ sau, hình như đã tập hợp đủ. Lạc Tinh hơi ngạc nhiên, khi số nữ báo danh cũng không ít.

"Chú ý, Mọi người xếp ba hàng dọc báo danh."

Lạc Tinh nhanh chóng xếp hàng.

Đợi nữa canh giờ cũng tới lượt.

"Nêu tên và địa danh."

"Báo cáo thuộc hạ là Trần Lạc Tinh, Người Bích Đào Thôn."

"Rồi! Đi vào đội số Chín nhận lệnh." - Tên chỉ huy chỉ tay phía tây hai trăm mét.

"Rõ."

"Người tiếp theo."

Lạc Tinh nhanh chóng di đến khu vực chỉ định.

Đội Số Chín có bốn mươi người thêm Lạc Tinh là bốn mươi mốt.

"Báo cáo, Lạc Tinh, Bích Đào Thôn có mặt."

"Vào hàng đứng đi." - Viên chỉ huy ra lệnh.

Sau khi đi vào đội ngũ. Lạc Tinh tiếp tục chờ đợi.

"Này, ngươi từ thôn nào. Ta là Ngô Quyền, Đường Lâm Thôn." - Một thanh niên mặt chữ điền, khôi ngô tuấn tú nói.

"Ta là Trần Lạc Tinh, Bích Đào Thôn." - Lạc Tinh cười đáp lời.

Thêm môt lúc nữa, đội số Chín tăng lên 45 người.

"Mọi người đã đủ, Ta xin giới thiệu. Ta là Giáo Quan của Phân Đội Chín, tên Hứa Minh Đạt." - Người nói là một trung niên tầm bốn mươi tuổi.

"Mọi người có một tháng để làm quen với tác phong quân đội. Không cần biết ở nhà, các ngươi được cưng chiều cỡ nào. Riêng nơi này, chỉ có một câu nói. Đó là "Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cấp trên'. Nghe rõ không?"

"Rõ!"

"Tốt... Nhiệm vụ đầu tiên, chạy theo ta về Phân bộ. Đây cũng là cách sắp xếp chế độ đãi ngộ trong quân doanh. Người trễ nhất sẽ chịu phạt."

"Đi nào!"

Sau đó Hứa Minh Đạt chỉ huy đi trước. Bốn mươi lăm người chạy theo .

"Tốc độ hắn đang giữ hơn Kim Đan Sơ Kì một chút, 150 mét một giây." - Lạc Tinh suy đoán rồi chạy theo, cố gắng giữ tốc độ ở 145 mét mỗi giây.

Chạy liên tục hơn một canh giờ chắc khoảng hơn ngàn dặm. Đã đến một khu quân doanh giữa rừng Trà Sư. Đây là một khu vực rừng ngập nước. Quân doanh được xây cao hơn mặt nước khoảng ba mét. Diện tích chỉ mười dặm vuông.

Lúc Lạc Tinh đi tới thì trên Doanh trại đã có mười lăm người. Sau năm phút, còn một người.

Tiếp đó hai phút, một cô gái hớt hải chạy tới.

"Hừ! Nói tên đi."

"Bẩm Hứa Trưởng Quan, Ta là Triệu Tiểu Vy, người Bích Đào Thôn." - Một cô gái áo xanh rụt rè nói.

"Đồng hương của mình." - Lạc Tinh giật mình.

Hai mươi năm, Lạc Tinh ở Bích Đào Thôn hầu như ở nhà, chưa từng đi đâu nên xem như lần đầu gặp. Dù sao, thiếu niên 10 tuổi sẽ đến trường học. còn Lạc Tinh thì chỉ quanh vẫn ở nhà tu luyện. Thành ra trong thôn bao nhiêu người Lạc Tinh cũng mù tịt.

"Được rồi ngươi đến muộn nhất, nên ta phạt không dùng Linh lực chạy xung quanh quân doanh 100 vòng."

"Rõ" - Triệu Tiểu Vy bắt đầu chạy. Không dùng linh lực có lẽ hoàn thành trong một canh giờ.

Mọi người theo thứ tự chạy đến quân doanh mà chọn phòng cho mình. Nhận hết đồ vật trong đó. Khi nào cô gái kia chạy xong, sẽ phổ biến điều lệ.

"Rõ. Thưa Giáo Quan."

Lạc Tinh về phòng mình số 16. Trong phòng có sẵn một bộ quân giáp, Một cây trường thương màu đen. Một Võ Kỹ Quân đội, tên U Linh Bá Vương Thương, cùng với 79 Linh Thạch hạ phẩm. Mười viên ích cốc đan.

"Có lẽ mình phải mặt trang phục này." - Lạc Tinh lập tức mặt vào.

"Không ngờ khi xưa chỉ huy ngàn vạn hùng binh, giờ lại phải làm anh lính quèn." - Lạc Tinh cảm thán rồi quan sát trang bị.

Bộ đồ này chỉ là Linh khí hạ phẩm, cả cây thương nữa cũng vậy. Võ kỹ thì đỡ hơn, Là võ kĩ Trung cấp cao giai. U Linh Bá Vương thương pháp là võ kỹ phổ biến của quân đội. Dùng nó để kết trận pháp cũng như công kích đơn lẽ. Lấy nhanh và chuẩn làm tiêu chí. Tuy nhiên, không phải nó không nghiêng về mạnh mẽ, vì Là Bá Vương mà. Nên có thể hiểu khi thì nhẹ nhàng, tinh chuẩn, khi thì mạnh mẽ chỉ tiến không lùi.

Võ kỹ nên không rắc rối như là công pháp tu luyện. Có thể thông qua truyền linh lực vào, sẽ thấy yếu quyết và nhìn hình minh họa trong đó.

Đọc nhập tâm yếu quyết một chút, thì có tiếng kẻng triệu tập. Lạc Tinh lập tức đi ra.

"Tất cả mọi người đã nhận vật phẩm, cũng như quân lương tháng này. Theo thứ hạng, người thấp nhất được 50 linh thạch. Người cao nhất được 95 linh thạch."

"Thương pháp ta không cần biết, một tháng phải học xong. Rõ không?"

"Rõ!"

"Sau đây, ta sẽ hướng dẫn yếu lĩnh cơ bản nửa canh giờ." - Hứa giáo quan bắt đầu chỉ dạy buổi đầu tiên.

Hướng dẫn xong, Hứa Giáo quan bắt đầu làm mẫu U Linh Bá Vương Thương. Là thương pháp quân đội, nên cũng không có quá nhiều hoa mỹ. Điểm độc đáo của Thương Pháp là vừa có tầm sát thương cao, đường Thương đâm thẳng, trực diện với kình lực lớn. Lại vừa kết hợp các động tác uyển chuyển, nhu cương hòa điệu. Chỉ bốn thương nhưng đầy đủ tinh túy cần có.

Bốn thức đó lần lượt là:

U linh Tề Xuất.

Bá Vương Trấn Sơn Hà.

U linh độc Long Toản.

Bá Vương Toàn Quang Trảm.

Hứa Giáo Quan bắt đầu ra lệnh:

"Sáng mai, sẽ phân đội và tiến hành huấn luyện. Thành quả huấn luyện sẽ sắp xếp xem ai là đội trưởng, ai là thành viên."

"Còn ai có ý kiến không? Nếu không thì giải tán."

"Rõ!"