Hùng Thiên Đại Lục

Chương 347




Biến cố lần này chợt phát sinh

Nơi đây nguy hiểm cứ rập rình

Mới hay bí cảnh nào an lạc

Một bước sa chân, khổ Lạc Tinh.

...

Lạc Tinh vội vàng đi về một hướng khác để tìm vận may với các tiên thạch còn lại.

Mọi việc khá thuận lợi, không có gì nguy hiểm phát sinh.

Ngày thứ ba, khi đào về phía nam khoảng mười ba dặm, tỏa ra một luồng linh lực nồng đậm vô cùng.

"Tiên thạch đây rồi."

Biết đi đúng hướng. Lạc Tinh nhanh chóng tăng tốc độ đào. Trong hình thái Lôi Kim Nghĩ, khả năng đào đất đá cứng chắc được cải thiện vô cùng tốt. Thế nhưng vẫn mất thêm một ngày đào vất vả. Dù khí tức tiên thạch phát ra mạnh mẽ hơn, nồng đậm hơn, nhưng vẫn chưa thấy bằng mắt thường được.

Lại cố gắng đào thêm một ngày. Vẫn chưa đến được vị trí tiên thạch. Nhưng Lạc Tinh không nản lòng. Mà trong lòng càng vui mừng.

"Tiên Thạch thượng phẩm nha."

Nếu ở bên ngoài trung châu, tiên thạch chỉ là hạ phẩm. Thì nơi bí cảnh này, các tiên thạch sẽ đạt trung phẩm. Nhưng loại này ít ra cũng là thượng phẩm. Có thêm động lực, cố gắng đào thêm hai canh giờ. Xuất hiện trước mặt Lạc Tinh là một viên Tiên Thạch màu trắng không tì vết, tỏa ra ánh sáng êm dịu. Xung quanh nó thì linh lực trở nên thực thể hóa thành một xoáy nước lớn.

Lạc Tinh nhanh chóng cho linh lực bao quây lấy nó. Vô cùng chậm chạp và cẩn thận.

"Thu."

"Tích." - Nhẫn trữ vật vỡ tan.

"Hả... vậy cũng được?" - Biết đây là đồ tốt, thậm chí là tiên thạch cực phẩm. Lạc Tinh dứt phát thử mang vào Hùng Thiên Giới.

Vất vả thêm một canh giờ. Viên tiên thạch thượng phẩm này thành công thu vào. Lạc Tinh muốn dùng thứ này làm mắt trận cho thần giới của riêng mình.

Chưa kịp vui mừng. Vòng xoáy linh lực mất đi tiên thạch trấn giữ lập tức đảo ngược vòng xoáy, tạo thành một lốc xoáy nước, cuốn nhanh Lạc Tinh vào đó.

"Nguy." - Không có sức phản xạ. Cứ thế thân hình Lạc Tinh nhanh chóng biến mất, có cảm giác cơ thể như bị xé toạt.

Lúc định thần lại. Lạc Tinh đã thấy bản thân mình đang trôi lơ lững trong không gian rộng lớn. Xung quanh là vô số viên thủy tinh phát ra ánh sáng xanh, đỏ, tím, vàng... Đủ màu sắc kích thước, chỉ có điểm giống nhau là khí thức tiên lực vô cùng nồng đậm.

"Hả" - Nhìn kỹ lại mỗi viên tiên thạch lơ lững đó. hình như bên trong đó đều có hư ảnh một sinh vật nào đó. Hình thù đủ loại, thiên kỳ bách quái. Long, Hổ, Nhân, Yêu, Xà...

"Đây là." - Nhìn kỹ vào viên đâ gần mình nhất là một hư ảnh nhân loại có ba đầu, hình dạng giống atula như đúc. Bông nhiên, AtuLa đó mở mắt ra nhìn Lạc Tinh.

"Ầm." - Giống y như cảm giác bị Tử Thần Chi Nhãn của mình kích trúng. Đầu óc bản thân trở nên ngu muội, rồi chìm vào hôn mê.

Lúc này ở bên ngoài, Kẻ bị Lạc Tinh đánh bỏ chạy trong hang động. Sau khi bay một lúc thì bị một kẻ thí luyện hùng mạnh khác bắt được. Hắn ta đành bán thông tin quặng linh thạch thượng phẩm để hi vọng đường sống. Kết quả có thêm vài thế lực tìm đến mỏ linh thạch chia chén canh. Cuối cùng hình thành năm thế lực lớn. Tám Viên tiên thạch cũ đã có chủ. Số tu sĩ thí luyện chết hơn ba trăm người.

Trong đó Long Cơ Tú được một viên. Phe Tần Thái Mỹ hai viên. Phe Ma Gia Minh hai viên. Ba viên còn lại được ba nhân vật bí ẩn thu được. Tiếp theo tất cả rời khỏi quặng mỏ.

Lúc này, trong không gian bí ẩn. Cơ thể Lạc Tinh chìm nổi trong hư không. Vùng không gian này hình dạng như một chiếc hồ lô hình số tám, có nút ở hai đầu, một đầu hút vào, một đầu đẩy ra.

Lại hơn trăm năm, Lạc Tinh mới lấy lại ý thức. Quan sát xung quanh, Lạc Tinh mơ hồ biết mình đang ở đâu. Thì ra lúc bị bắn khỏi không gian kia. Lạc Tinh bị một con Hoàng Kim Điêu nuốt vào. Tuy nhiên cảnh giới nó thấp. Chỉ đạt Hợp Thể Cảnh đỉnh phong, nên không tiêu hóa được Lạc Tinh. Cả cơ thể hắn lúc này được Tiểu Trúc bao bọc, bảo vệ. Cũng may là ngoại trừ Tiểu Thảo thì Tiểu Phụng, Tiểu Diệp đều bị Lạc Tinh cất trong túi linh mộc, không tự ra ngoài được. Riêng Tiểu Trúc sức mạnh yếu nhất, nhưng nó là sinh mệnh được Lạc Tinh tạo ra trong bí cảnh này. Phù hợp đại đạo nơi đây nhất, có thể dễ dàng phá tan phong ấn của túi linh mộc. Khi nó phát hiện chủ nhân có nguy cơ, lập tức biến ra, tiếp đó cuốn quanh chủ nhân để bảo vệ.

Mất vài ngày Lạc Tinh mới lấy lại hành động vốn có.

"May mà lần này ta giữ được một tia linh thức." Lạc Tinh cười khổ. Xưa nay mình hay dùng công kích linh hồn với kẻ khác. Lần này lại bị nếm quả đắng. Tuy nhiên, nhân họa đắc phúc. Chìm đắm trong không gian kỳ bí kia trăm năm. Lạc Tinh đạt đạt độ hòa hợp và chuyển hóa linh lực 99% rồi. Kém một chút sẽ phải chịu thiên kiếp đổ xuống.

"Không biết thời gian qua bao lâu. Lạc Tinh triệu hồi ra Tiểu Phụng, lúc này nó đã hoàn toàn khỏe mạnh, có thể làm bảo tiêu cho mình. Sau hai ngày cảm nhận. Lạc Tinh biết mình ra xa khỏi trung tâm. Yêu thú nơi này nhỏ yếu, chỉ có cái là số lượng đông đảo. Đương nhiên đông thì cũng chỉ làm mồi cho đám Tử Yến của mình mà thôi.

Lạc Tinh dự định vào sâu trong các tầng khác tìm xem còn cơ duyên nào dành cho mình không.

Thêm hai tháng di chuyển. Cũng đến được tầng thứ ba.

Đúng lúc này thì thấy phía trước có động tĩnh. Đang có hai tu sĩ đang đánh nhau.

"Lại gặp người quen." - Lạc Tinh ngạc nhiên. Vì chẳng ai xa lạ, người đó chính là Lê Thái Tú. Nàng ta đang đánh nhau với một kẻ thí luyện toàn thân màu tím. Hắn ta có đôi tay dài hơn hai trượng. Vô cùng linh hoạt. Bàn tay lại sắc bén hơn đau.

Tốc độ ra đòn hắn ta cực nhanh. Chỉ thấy loang loáng ánh tím. Lê Thái Tú tuy gần như đoán được phương hướng ra đòn của đối phương. Nhưng cũng chỉ đủ tránh khỏi vị trí yếu hại. Chứ toàn thân cũng sây xát vết thương. Bảo Khí phòng ngự tơi tả. Phơi bài từng đường nét cơ thể ma mị, lại không kém hoang tàng, bi thảm.

"Tiểu Phụng. Giúp nàng ta."

Lạc Tinh dứt lời. Một âm thanh phượng khiếu vang lên. Hư Ảnh Phượng Hoàng lao đến.

Tên thí luyện kia chiến đâu đã hơn canh giờ. Đúng lúc sắp thắng thì bị kẻ địch hùng mạnh tấn công. Hắn hơi hoảng hốt lui về phòng ngự.

Lê Thái Tú thấy có trợ lực mạnh mẽ. cũng bất chấp. Xuất ra kiếm kỹ mạnh nhất của mình.

"Thái Thanh Liên Hoàn Trảm."

Ba kiếm vạch trên không trung khóa ba hướng lui của kẻ địch.

Tiểu Phụng Lúc này xông đến. Chiếc miệng há to. Nuốt luôn kẻ địch vào miệng. Sau đó lao về chủ nhân mình, thu nhỏ người lại, thành con mộc phụng nhỏ đậu lên vai hắn.

"Ha ha. Đã lâu không gặp." - Lạc Tinh mỉm cười chào.

"Ngươi vẫn còn sống." - Lê Thái Tú cầm kiếm dựng cho mình đứng vững, trố mắt nhìn Lạc Tinh hỏi. Trong mắt nàng ánh lên vẻ vui mừng.

"Này, ngươi nói giọng đó với ân nhân cứu mạng mình à."

"Hừ ngươi mất tích gần hai trăm năm. Ai mà biết."

"Hả? Hai trăm năm." Lạc Tinh bất ngờ. Không tưởng nổi, thời gian mình chìm trong hôn mê lâu như vậy.

"Không nói chuyện đó nữa. Đa tạ ngươi ra tay cứu giúp lần này." - Nói xong nàng ngồi xuống vận chuyển công pháp chữa thương. Lạc Tinh đành ngồi xuống hộ pháp. Nơi này chỉ là vòng thứ ba khu vực thí luyện. Các Yêu thú cũng không mạnh mẽ. Nên cũng không lo lắng gì việc bị tấn công.