Hệ thống biến mất.
Buổi tối lúc Tạ Linh Dụ tỉnh lại thì nhận ra chuyện này, lúc này chưa tới 10 giờ tan tầm của hệ thống.
Tuy rằng trước đó cũng có tình huống không liên lạc được với hệ thống, nhưng lần này khác, giống như có ai đó cắt đứt liên hệ giữa hệ thống với Tạ Linh Dụ.
Sở Hiêu Trần không ở trong phòng ngủ, khi Tạ Linh Dụ mặc áo xuống giường thì đột nhiên đầu anh đau nhói.
Vô cùng ngắn nhưng lại không thể bỏ qua, là cơn đau trên người Sở Hiêu Trần, khế ước càng ngày càng chặt chẽ khiến Tạ Linh Dụ trong lúc lơ đãng đã vô tình cộng cảm.
Tạ Linh Dụ nhanh chóng biết cơn đau đến từ đâu, không hiểu sao anh thấy hoảng sợ, tay chân luống cuống chạy đi tìm Sở Hiêu Trần.
Bên ngoài phòng ngủ tối om, ánh sáng trong phòng chỉ có thể chiếu sáng một khoảng ngắn.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, có người đang ngồi trên sô pha, không có cả tiếng hít thở.
Là Sở Hiêu Trần.
Tạ Linh Dụ đến trước mặt hắn, sờ lên tóc cùng cổ của hắn, nơi đó còn vương lại vài giọt nước mát mẻ cùng mùi hương của sữa tắm.
Hắn mới tắm xong, Tạ Linh Dụ nghĩ.
Sở Hiêu Trần bắt lấy tay Tạ Linh Dụ, kéo anh vào trong ngực mình, giữ chặt đầu anh hôn lên.
Cảm xúc nóng nảy quanh quẩn bên người Sở Hiêu Trần, hắn nắm lấy eo mềm của Tạ Linh Dụ nhưng khống chế lực không được tốt, Tạ Linh Dụ cảm thấy đau eo, vì thế vô thức cắn vào lưỡi Sở Hiêu Trần.
Vị máu lập tức tràn ngập trong miệng Tạ Linh Dụ, anh cảm nhận được Sở Hiêu Trần hình như càng hưng phấn hơn.
Kết thúc nụ hôn, Tạ Linh Dụ đổi tư thế, ngồi trên đùi Sở Hiêu Trần, ôm mặt hắn nói: "Anh làm em đau."
Dứt lời, anh vén áo lên để Sở Hiêu Trần nhìn thấy phần da thịt bầm tím vì bị bóp đau, trong bóng tối màu này có vẻ không rõ ràng lắm.
Nhưng Tạ Linh Dụ biết Sở Hiêu Trần có thể thấy rõ.
"Rất xin lỗi chủ nhân." Sở Hiêu Trần xin lỗi không hề chân thành, hắn một bên dịu dàng xoa eo cho Tạ Linh Dụ, mộ bên sát lại gần tai anh nói: "Nhưng mà tôi cảm thấy như thế rất đẹp."
Tạ Linh Dụ yên tĩnh nhìn Sở Hiêu Trần, gió đêm thổi qua cửa sổ vào trong phòng, cửa phòng ngủ bị gió lay động, nặng nề đóng lại.
Chút ánh sáng hoàn toàn biến mất.
Bên ngoài mây đen giăng đầy trời, không hề có ánh trăng, chỉ có tia chớp thi thoảng sáng lên, là khúc dạo đầu của trời mưa.
Tạ Linh Dụ bị gió thổi đến khó chịu.
Sở Hiêu Trần đặt Tạ Linh Dụ ngồi một mình trên sô pha, bản thân thì đi ra cửa sổ.
Tạ Linh Dụ bất giác muốn nắm lấy thứ gì, nhưng chỉ chạm vào sô pha bằng da lạnh lẽo nhẵn bóng. Anh cảm thấy năng lực nhìn trong đêm của mình giảm rồi, lúc vừa mới biến đổi thành zombie, trong bóng tối như vậy anh có thể nhìn rõ đại khái.
Nhưng bây giờ anh không nhìn rõ lắm, giống như trước kia.
Sau lưng Tạ Linh Dụ đổ mồ hôi lạnh, gió không biết đã ngừng từ lúc nào, ngay cả tia chớp cũng không thấy, toàn bộ căn phòng rơi vào trong bóng tối lặng im.
Tạ Linh Dụ ngồi trên sô pha tìm kiếm Sở Hiêu Trần, anh biết Sở Hiêu Trần ở gần anh, nhưng anh không nhìn thấy.
Anh đưa tay sờ soạng xung quanh, nhỏ giọng gọi Sở Hiêu Trần nhưng không được đáp lại. Anh cuộn mình thành một quả bóng, đầu chen vào giữa hai đầu gối, như là động vật nhỏ lẻ loi cô đơn.
Thời gian trong bóng tối trôi vô cùng chậm, Tạ Linh Dụ giữ nguyên tư thế không nhúc nhích.
Cuối cùng cũng có một bàn tay lạnh lẽo vuốt ve gương mặt Tạ Linh Dụ, anh lập tức bắt lấy bàn tay kia.
Anh từ từ đứng dậy, sờ từng chút từ tay lên đến cổ Sở Hiêu Trần, sau đó ôm chặt lấy.
"Anh đi đâu vậy?" Cả người anh dường như treo trên người Sở Hiêu Trần, nhưng hắn không trả lời anh.
"Đóng cửa sổ." Giọng nói Sở Hiêu Trần lạnh băng như gió đêm.
"Sao anh không ôm em?" Giọng Tạ Linh Dụ hơi tủi thân.
Lồng ngực Sở Hiêu Trần phập phồng, ngón tay nhẹ ngàng chạm vào eo Tạ Linh Dụ. Bỗng nhiên có một giọt nước ấm áp rơi xuống cổ hắn, Sở Hiêu Trần lập tức ôm anh thật chặt, giữ chặt eo anh.
"Sao không bật đèn lên?" Âm thanh nức nở của Tạ Linh Dụ vang lên bên tai hắn, Sở Hiêu Trần lập tức rối như tơ vò.
Hắn tách Tạ Linh Dụ ra một xíu, trong màn đêm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đầy nước mát của anh.
Cảm giác đau lòng hối hận còn có sung sướng quỷ dị ngập tràn trong lòng hắn.
Hắn khẽ lau nước mắt trên mặt Tạ Linh Dụ, bế cả người anh lên đặt vào trong cùng của sô pha, sau đó vây anh trong ngực mình.
"Hôm nay không muốn bật đèn." Sở Hiêu Trần nói.
Tạ Linh Dụ không nói gì một lúc lâu, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hồng, Sở Hiêu Trần không chịu nổi ánh mắt như vậy.
Hắn lấy tay che mắt Tạ Linh Dụ lại, nếu.... Tạ Linh Dụ lại nhìn hắn như thế, hắn không biết sẽ xảy ra chuyện gì....
Dưới bàn tay là khuôn mặt từ từ vô cảm của Tạ Linh Dụ.
Anh lấy tay Sở Hiêu Trần ra, quỳ thẳng người lên, nặng nề cắn một cái lên môi Sở Hiêu Trần.
"Em rất không vụi." Tạ Linh Dụ nói.
"Anh không ngủ cùng em, biết em sợ tối còn cố ý trêu em, không cho em bật đèn." Tạ Linh Dụ nói từng câu từng chữ lên án hành vi phạm tội của Sở Hiêu Trần, "Hơn nữa anh còn không ôm em..."
"Ôm mà, tôi ôm chủ nhân mà..." Sở Hiêu Trần ôm Tạ Linh Dụ chặt hơn, lời của anh làm hắn sợ hãi.
Tạ Linh không nói lời nào, Sở Hiêu Trần muốn hôn anh lại bị anh không do dự đẩy ra.
Cảm giác sợ hãi to lớn bao trùm trái tim Sở Hiêu Trần.
"Buông em ra." Tạ Linh Dụ nói với hắn.
"Chủ nhân muốn rời đi ư?" Sở Hiêu Trần nỉ non hỏi.
Tạ Linh Dụ không để ý tới hắn.
"Chủ nhân không thể rời bỏ tôi, cả người chủ nhân đều đã bị tôi ôm hôn, chủ nhân chính là của tôi, chủ nhân chỉ có thể là của một mình tôi."
Tạ Linh Dụ bị Sở Hiêu Trần chọc cười, "Bị anh ôm hôn thì là của anh? Sau này em bị người khác ôm hôn thì sao? Đến vợ chồng thật sự còn sẽ ly hôn, huống chi chúng ta chỉ là đã ôm hôn?"
Sở Hiêu Trần cố tình nghe không hiểu.
"Vậy tôi sẽ giết chết tất cả bọn họ, chỉ còn tôi và em, được không?" Sở Hiêu Trần âm trầm đáp.
"Không được."
"Tôi cảm thấy rất tốt." Sở Hiêu Trần vừa nói vừa vuốt ve gáy Tạ Linh Dụ, "Cho dù không phải vợ chồng, em cũng chỉ có thể là của tôi. Chủ nhân nói chúng ta không phải là vợ chồng thật sự ư, không sao cả, bây giờ lập tức sẽ là vợ chồng."
Tiếng vải bị xé vang lên, Sở Hiêu Trần ném chiếc áo rách của anh sang một bên.
"Không thể, em không muốn." Tạ Linh Dụ che miệng Sở Hiêu Trần đang muốn cúi xuống hôn lại.
Sở Hiêu Trần hôn lên ngón tay anh, nói: "Chủ nhân không muốn sao? Nhưng tôi cảm thấy em sẽ rất vui sướng..." Không biết Sở Hiêu Trần chạm vào nơi nào, hô hấp Tạ Linh Dụ ngừng lại.
Hơi thở của Sở Hiêu Trần trăn trở bên tai Tạ Linh Dụ: "Chủ nhân nhất định không biết cơ thể của em nhạy cảm như thế nào."
"Em không biết... Anh thì biết, biết rồi hả?" Tạ Linh Dụ ngắt quãng hỏi.
"Tôi biết chứ, mỗi một chỗ trên người chủ nhân đều đã ghé thăm, loại chuyện giữa vợ chồng với nhau này, tôi đã nghĩ đến rất nhiều lần rồi." Sở Hiêu Trần nhạy bén nhận ra từ cổ đến mặt Tạ Linh Dụ đều đỏ lên, "Thật sự rất thích ôm chủ nhân ngủ, vì khi em ngủ, làm gì em cũng sẽ không phản kháng."
Vành tai Tạ Linh Dụ bị cắn, người nọ còn xấu xa hỏi anh: "Chủ nhân, em nói xem tôi có phải thú cưng đủ tư cách không?"'
"Ngu ngốc." Bàn tay Tạ Linh Dụ bám chặt vào vai Sở Hiêu Trần, đầu ngón tay còn vì dùng sức mà trắng bệch.
Anh dùng sức lực toàn thân hôn lên trên trán Sở Hiêu Trần.
Đau đớn dọc theo làn da truyền vào trong đầu Tạ Linh Dụ, như có ngàn người la hát ầm ĩ không ngừng trong đó.
Tạ Linh Dụ gánh chịu đau đớn của Sở Hiêu Trần, lại truyền vào lòng hắn ấm áp cùng tình yên vẹn toàn.
Sở Hiêu Trần cứ như được ngâm trong nước đường ngọt ngào, không thể tự kiềm chế.
"Sẽ không rời đi." Tạ Linh Dụ dịu giọng thì thào như đang an ủi trẻ nhỏ không hiểu chuyện, "Anh không phải thú cưng, anh là bạn trai của em, đồ bạn trai ngu ngốc."
Trán anh dựa vào vai Sở Hiêu Trần, giọng nói trầm thấp.
"Thích anh, mới để anh làm bạn trai em."
Đau đớn cùng nỗi buồn quấy nhiễu lòng người tan thành mây khói theo lời của Tạ Linh Dụ.
Vô số linh tuyến bao quanh anh, kết thành một phòng giam, khóa chặt hai người bên trong.
Tay Tạ Linh Dụ run rẩy, đây là phản ứng vô thức khi dời đau đớn của Sở Hiêu Trần đi.
"Thật sự rất xin lỗi bé yêu." Sau khi Siêu Trần tỉnh táo lại, áy náy thương yêu hôn lên bả vai Tạ Linh Dụ, xin lỗi anh.
"Nếu muốn nghe lời em thì chỉ được nghe lời em thôi." Trong giọng Tạ Linh Dụ mơ hồ có vẻ uy nghiêm, dường như in dấu những lời này vào trong lòng Sở Hiêu Trần.
Trong vô số linh tuyến xung quanh có một sợi linh tuyến nhỏ bé không tiếng động chuồn ra ngoài.
"Được, chỉ nghe lời em thôi." Ánh mắt Sở Hiêu Trần dần trở nên mông lung, anh chống vào sô pha sau lưng Tạ Linh Dụ muốn giữ tỉnh táo.
"Thật ngoan." Tạ Linh Dụ cười, thưởng cho Sở Hiêu Trần một nụ hôn ngọt ngào.
Nụ hôn kết thúc, Sở Hiêu Trần ngã vào vai Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ ngửi mùi trên người Sở Hiêu Trần, ngoại trừ mùi sữa tắm còn có mùi máu nhàn nhạt.
Không chỉ là mùi máu của Sở Hiêu Trần... Tạ Linh Dụ vuốt ve mái tóc ươn ướt của hắn, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Trần Đinh lúc này đang ngồi trong rừng rậm cạnh căn cứ, mắt to trừng mắt nhỏ với hoa hướng dương nhỏ.
Hắn cực kỳ khó hiểu chuyện của Sở Hiêu Trần, chẳng lẽ zombie là loài sinh vật vui giận thất thường hả? Nghĩ đoạn, hắn nhặt một cục đá lên ném mạnh ra thật xa.
Trần Đinh cảm thấy mình vẫn lên quay lại, không nói đến tên xấu xa Sở Hiêu Trần kia, chủ yếu là hắn rất lo lắng cho Tạ Linh Dụ.
Hoa hướng nhỏ vốn đang phun hạt dưa ở bên cạnh thì có một sợi linh tuyến cuốn lấy lá nó, dịu dàng an ủi, nó lập tức yên tĩnh lại.
Trần Đinh cũng nhận ra, hồi lâu sau hoa hướng dương nhỏ quơ tay múa chân nói ý của Tạ Linh Dụ cho Trần Đinh.
"Tìm một đồ vật tên là 233?" Trần Đinh thuật lại ý của hoa hướng dương nhỏ.
233, cái tên này thật kỳ quái, thậm chí có cảm giác như đã từng quen biết, Trần Đinh bất giác rơi vào trầm tư.
Lá của hoa hướng dương nhỏ đập mạnh xuống, ý là đúng rồi.
-
Phòng ngủ trong lâu đài, ánh đèn sáng trưng, Sở Hiêu Trần yên tĩnh nằm ngủ say trên giường lớn.
Tạ Linh Dụ đầu tóc rối bời, mặc một cái áo choàng tắm màu đen, bàn tay khẽ vuốt ve trán Sở Hiêu Trần, dựa vào người hắn thì thầm: "Sơ Sơ ngu ngốc, em ở đây, không ai có thể làm hại anh."