Hướng Dẫn Làm Idol Bán Thời Gian

Chương 24




Khương Lạc Thầm nhìn bao lì xì 1000 tệ nhảy lên trên màn hình điện thoại. Nếu cậu chần chừ một giây đi chăng nữa, cũng đều là xem thường nhân dân tệ.

Xin đấy, đây rõ rành rành 1000 tệ đó, coi như là lương cứng nửa tháng của cậu rồi, ai muốn thanh cao thì đi mà thanh cao.

Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng: [Đã nhận 1000 tệ]

Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng: Kính chào quý ngài Mông Hách thân mến, thẻ tháng vòng bạn bè đa dạng của Tiểu Khương ngài đặt mua đã có hiệu lực. Một tháng tiếp theo ngài có thể nhận được quyền lợi "VIP bạn thân được xem đầu tiên"!

Tên ngáo đầu tiên trên thảo nguyên: Cái gì mà VIP bạn thân được xem đầu tiên?

Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng: Đó là tất cả trạng thái sau này tôi sẽ đăng đều sẽ được gửi cho mình ngài xem trước một lần, sau đó mới đăng lại lên vòng bạn bè.

Trước ngày hôm nay, loại đối đãi đặc biệt này chỉ có Quế Quế Tử và Đinh lớn Đinh bé mới có. Nhưng ai bảo tên Mông Hách gửi nhiều quá làm gì, bạn Tiểu Khương quyết định miễn cưỡng thêm hắn vào mục bạn thân.

Tên ngáo đầu tiên trên thảo nguyên: Ờ, được.

Tên ngáo đầu tiên trên thảo nguyên: Đầu tiên gửi tôi một tấm selfie xem thử.

Khương Lạc Thầm: "......"

Rốt cuộc tên thẳng nam này từ đâu chui ra thế, tím rịm tìm sim quá rồi đó.

Cơ mà tiền đã nhận rồi, trả lại chắc chắn không trả được. Khương Lạc Thầm nhíu mày lướt bộ sưu tập ảnh của mình một lượt. Vừa hay sáng hôm nay cậu mang cặp tai gấu trúc đỏ selfie mấy tấm nhưng chưa đăng, cậu lập tức tick thẳng hết, gửi toàn bộ qua Tên ngáo đầu tiên trên thảo nguyên.

Sở thú hoang dã không có wifi, chỉ có thể dùng dữ liệu di động. Cơ mà bạn học Tiểu Khương hiện tại đã là người vươn tay kiếm chác, chút tiền mạng này cậu tiêu chẳng đáng là bao!

...........

Xe ba bánh dừng trước khu gấu trúc đỏ. Khương Lạc Thầm cất điện thoại đi rồi nhảy xuống xe. Còn có một bạn học nữ khác được phân đến khu vực này cùng với cậu. Chiếc xe ba bánh hơi cao, lúc cô xuống xe, Khương Lạc Thầm còn rất ga lăng lịch thiệp dìu cô xuống.

Một khối ở viện Thú Y bọn họ có ba lớp, Khương Lạc Thầm ở lớp 1, cô gái ở lớp 3, bình thường đều đi học môn chung với nhau, có điều đó giờ chưa từng nói chuyện.

Cô gái có ấn tượng sâu đậm với cậu. Vào lúc vừa nhập học năm nhất, cô nghe phong phanh trong viện có một "idol" khiến cô khó lòng không tò mò, bèn mượn cơ hội lên lớp để nhìn lén cậu. Kết quả mới phát hiện, bạn học Tiểu Khương không những là "idol bán thời gian", mà còn kiêm luôn "học thần toàn thời gian", tiết nào cũng đè bẹp đè dí bạn học, môn học chung luôn đứng hạng nhất, nộp luận văn luôn nhiều hơn người khác trên 2000 chữ. Mỗi tuần thi cuối kì, 5:30 cậu đã đến thư viện báo cáo... Hệt như robot học tập chạy vĩnh viễn.

Đối diện với học thần toàn thời gian như này, còn có cô gái nào còn thấy thú vị cơ chứ? Sau khi nhìn thấy bảng điểm max pro của cậu ta, tất cả đều không cánh mà bay.

Đẹp mã có tác dụng gì đâu, gấu trúc còn đẹp hơn, cũng không thấy ai yêu đương với gấu trúc cả.

Sở thú hoang dã không có gấu trúc, chỉ có gấu trúc đỏ. Khu gấu trúc đỏ hiện giờ của bọn họ có tổng cộng 14 con sống ở đây, sào huyệt ẩn nấp của gấu trúc đỏ ở xung quanh khu rừng. Giữa khu rừng có mảnh đất trống, trong đó có cầu tuột, bập bênh và xích đu, v.v. Mỗi khi đến giờ làm, người nuôi (nhân viên chính thức) sẽ gõ gõ bát cơm, gấu trúc đỏ sẽ chạy ra từ sào huyệt của tụi nó.

Bởi vì hôm nay phải quay chương trình nên lúc bọn họ đến đã hơi trễ, người cho ăn đã đút bữa sáng cho gấu trúc đỏ rồi. Bữa sáng chỉ cho gấu trúc đỏ ăn no tầm 70%, 30% còn lại để dành khách du lịch đút—-- Nếu không sở thú bọn họ cắt một túi táo 15 tệ làm gì, bán cho công tử Bạc Liêu hả?

Với tư cách là một thực tập sinh, nhiệm vụ của Khương Lạc Thầm chủ yếu có hai cái: Một là ngăn chặn hành vi đồi bại của du khách, ví dụ như khạc nhổ bừa bãi, chộp đuôi gấu trúc đỏ, lấy thức ăn của con người đút cho bọn nó; Hai là ngăn chặn hành vi đồi trụy của gấu trúc đỏ, tỷ như ẻ bậy, chộp tóc con người, cướp giật đồ ăn của người ta.

Đừng thấy gấu trúc đỏ đẹp đẽ, dễ thương gấp mấy cũng phải đi ẻ thôi. Gấu trúc đỏ hoang dã sẽ tự chôn đống thành phẩm của mình, nhưng đám gấu trúc đỏ sống ở vườn bách thú từ nhỏ đến lớn sẽ không làm thế, bởi vì sẽ có dàn thực tập sinh lương 2400 tệ làm sen cho bọn nó.

Rất trùng hợp, Khương Lạc Thầm chính là thực tập sinh phụ trách dọn 'thành phẩm' cho bọn nhóc đây.

Khoảng thời gian này, Khương Lạc Thầm ở mãi trong khu gấu trúc đỏ nên đã rất thân thuộc với đám gấu trúc đỏ rồi.

Vừa gặp mặt, cậu đã vẫy tay chào bọn nó: "Tinh Tinh, Bé Ngoan, Manh Manh, Bình Bình, An Tử, Đại Bạch,...Lạc Lạc đại vương, chào các em!" Cậu gọi một hơi hết tên 14 con gấu trúc đỏ ra, không ngắt nghỉ chỗ nào.



Bạn học nữ cực kỳ ngạc nhiên: "Tiểu Khương, mấy con gấu trúc đỏ này trông hệt nhau ấy, sao cậu nhớ được tên bọn nó thế?"

"Hồi xưa nhóm của tớ có hẳn 101 người đấy." Khương Lạc Thầm nhún vai, "Mà 80 người trong đó đã cùng một lò thẩm mỹ cắt mí làm mũi mà ra."

So với 80 đồng đội copy and paste kia, nhớ được 14 con gấu trúc đỏ có gì đâu mà khó?

Cô bạn học:"......"

Gấu trúc đỏ được cậu gọi tên đều bập bà bập bõm chạy đến cọ cọ người cậu. Dù trong tay cậu chẳng có quả táo nào, song bọn nó vẫn chạy xung quanh, rồi dùng cái mũi nhão nhoẹt dụi tay cậu. Mũi của gấu trúc đỏ như một cái công tắc, chọc một phát là hai tai lộn ngược ra đằng sau.

Khương Lạc Thầm không kiềm được chọc chọc bọn nó vài cái, chọc đến khi gấu trúc đỏ hắt xì hơi cậu mới nhanh chóng chột dạ rút tay về, sợ bị người nuôi khiển trách.

Gấu trúc đỏ đều mềm mềm đáng yêu như này, duy chỉ Lạc Lạc đại vương (Hai chữ "Đại vương" là do Khương Lạc Thầm đặc biệt phong tước cho nó) cực kỳ chảnh gấu, đến quay đầu cũng không buồn quay sang về phía cậu. Nó tiếp tục làm ổ trên cái xích đu nó yêu thích nhất, không thèm động đậy, chỉ có đuôi thi thoảng vẫy một chút, để lại bộ lông xốp mềm.

Khương Lạc Thầm cầm chổi đi quét, vừa quét vừa lầm bà lầm bầm: "Lạc Lạc đại vương, anh đây nghe người nuôi nói cưng mới có 3 tuổi thôi, vừa chuẩn thanh niên trai tráng, sao lại rụng lông thế? Cưng nhìn đi, đuôi cưng sắp trụi hết rồi!"

May là Lạc Lạc đại vương nghe không hiểu, nếu không chắc chắn sẽ tặng cậu bộ móng vuốt đầy yêu thương, tiễn cậu đi tiêm vaccine ngừa bệnh dại.

.....

Vào lúc Khương Lạc Thầm đang bận bịu làm sen quét dọn cho Lạc Lạc đại vương, bỗng dưng tiếng ồn ào vang vọng từ ngoài cổng của khu gấu trúc đỏ. Bạn học nữ vội vàng chạy đến, hưng phấn nói: "Tiểu Khương Tiểu Khương, tớ nhìn thấy camera! Hình như có khách mời đến rồi, cậu nghĩ xem có phải là Thịnh Chi Tầm không ấy?"

Khương Lạc Thầm: "Cậu là fan của Thịnh Chi Tầm?"

Bạn học nữ hơi ngại ngùng gật đầu.

"Uầy sao cậu không nói sớm!" Khương Lạc Thầm lập tức cúi đầu xuống, chỉ vào cặp tai lông trên đỉnh đầu: "Vậy cậu sờ nó mau lên—- Coi như cậu cũng được vinh dự sờ chung tai mà thần tượng cậu đã sờ rồi!"

Bạn học nữ:"......"

Cô từ chối hai lần, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự nhiệt tình của bạn Tiểu Khương, đành sờ sờ hai tai trên đầu cậu... Thôi kệ vậy, cũng hơi mềm thật.

Cô vừa xoa cặp tai mềm như bông, trong lòng không hiểu sao lại hiện ra một câu nói—- Anh dâu ơi, em xoa tai anh như thế, anh nhà sẽ không tức giận đó chứ?

......

Điều làm cho cô bạn học tiếc nuối đó chính là, người tổ quay phim dẫn đến khu gấu trúc đỏ không phải là Thịnh Chi Tầm, mà là một cặp đôi khác trong chương trình.

Một đoàn làm phim nhỏ gồm 5 người đi theo sau cặp đôi này, muốn quay được những tương tác ngọt như mía lùi của cả hai, song nữ khách mời không chịu hợp tác, chỉ trưng vẻ mặt lạnh lùng, bầu không khí thoạt nhìn cực kỳ tệ hại.

Khương Lạc Thầm lại gần nghe ngóng tình hình, trong giây lát đã hiểu được nguyên nhân.

Khu sở thú của bọn họ rất lớn, mà khu gấu trúc đỏ lại nằm ở phía Đông xa nhất của sở thú, cách nơi bọn họ xuất phát không được gần. Rất nhiều người đi dạo trong sở thú, nếu không phải là ngồi trên chiếc tàu lửa nhỏ trong khu, thì cũng phải tự thuê cho mình một chiếc xe điện. Nhưng gã khách mời này kiên quyết kéo cô đi bộ đến, ra vẻ ta đây sống tiết kiệm.

Bạn Tiểu Khương thầm nghĩ, sống tiết kiệm chỗ nào thế, bây giờ bủn xỉn cũng được coi như là thanh cao thượng đẳng hả?

Nữ khách mời mang giày cao gót, một đường đến đây đã muốn mòn hết gót chân, chỉ bèn oán trách vài câu.

Nhưng gã khách mời không những không tự kiểm điểm lỗi của mình, còn chỉ trích cô gái: "Biết hôm nay phải đến sở thú thì tại sao em lại mang giày cao gót? Gót giày em cao như thế, ít nhất cũng 10 phân à?" 

"Chỉ có 5 phân thôi." Nữ khách mời đáp.

"Sao vậy được? Anh 1m80, em 1m65, em mang cao gót lên chỉ thấp hơn anh có chút, giày của em ít nhất phải 10 phân!"

Khương Lạc Thầm nghe không nổi nữa: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."

Cậu lặng lẽ bước lên một bước, đứng bên cạnh nam khách mời 1m80 kia.

Ờm, vị nam khách mời này, thấp hơn cậu nửa cái đầu.

Cùng là đực rựa với nhau, Khương Lạc Thầm không hiểu sao nhiều tên đực khác lại tự tin một cách mù quáng như thế.

Những tên đực rựa tự xưng 1m80 này, đang cảm thấy trên thế gian này không hề có thước đo, hay là đang cảm thấy thế gian này không hề có Khương Lạc Thầm cậu đây thế?

Khoảng thời gian sau đó, gã khách mời này lại đóng góp thêm mấy phát ngôn chấn động lòng người, có thể xem như Lôi Công chuyển thế.

Đến khi Khương Lạc Thầm và cô bạn học nghe không lọt tai nữa, cô thầm khịa với cậu: "Thằng cha đó mắc ói thật ấy, học đến tiến sĩ rồi mà đầu óc hạn hẹp, low vãi!"

Khương Lạc Thầm gật gật đầu, nói một câu chân lý cực kỳ sâu sắc: "Tố chất và học vấn của đàn ông không liên quan đến nhau, chỉ liên quan đến việc bọn họ là đàn ông."

Cô bạn học sững sờ, nói: "Lời cậu nói không phải tự mình chôn mình à?"

Bạn Tiểu Khương rất khiêm tốn: "Tôi đây là 'Lấy người làm gương', lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân không được làm một người đàn ông tầm thường, phải làm một nam idol ưu tú."

Lúc bọn họ đang nói chuyện, nam khách mời kia đã đi bộ đến trước mặt một con gấu trúc đỏ, muốn chơi đùa với nó.



Cơ mà trong tay gã đến một quả táo còn chẳng có, gấu trúc đỏ rỗi hơi đâu mà quan tâm.

"Ê, tên nhân viên để đầu cam kia!" Nam khách mời ngoắc tay với Khương Lạc Thầm, nói chuyện rớt cái nết, "Cậu gọi bọn nó qua hết lại đây."

Khương - tên nhân viên để đầu cam - Lạc Thầm tự nhủ với mình: Lấy người làm gương lấy người làm gương lấy người...

Cậu mỉm cười: "Ông anh, tôi là nhân viên sở thú chứ không phải Tề Thiên Đại Thánh, bọn nó không nghe lời tôi đâu."

Nam khách mời: "Vậy làm sao bọn nó mới qua đây được?"

Khương Lạc Thầm nói với gã, có thể đến sạp nhỏ bên cạnh mua hai túi táo.

Nam khách mời dắt thầy quay phim đi rồi, chẳng mấy chốc đã trở về với hai bàn tay trắng.

Gã chê một túi táo 15 tệ đắt, thậm chí còn không thèm ra vẻ trước ống kính nữa.

Khương Lạc Thầm hít một hơi sâu: Làm gương làm gương làm gương làm gương.......

Cậu không cần xem đạn mạc cũng biết chắc khán giả sẽ chửi chết mợ thằng cha này luôn.

Nữ khách mời thực sự không chịu nổi thằng cha bủn xỉn này nữa, bèn tự thân đi đến quầy mua hai túi, chẳng ngờ khứa đực rựa mặt dày này lại sáp qua, chộp mất một túi!

Khi túi táo vừa được lấy ra, một bầy tham ăn lập tức vây lại. Trong giây lát, những bé con với bộ lông mềm như bông đã xua tan tâm trạng tồi tệ của nữ khách mời, khuôn mặt cô cũng hiện lên nụ cười.

"Sở thú các cậu cũng biết lừa lọc thật đấy, có mỗi mấy lát táo cũng đòi 15 tệ!" Tuy đã chiếm của hời người ta, nhưng tên khách mời vẫn tiếp tục càm ràm. Gã thẳng thừng nhặt một miếng táo từ dưới đất lên, dùng tay ném thẳng vào bầy gấu trúc.

Khương Lạc Thầm vội vã nhắc nhở gã: "Ông anh, khi cho động vật ăn xin hãy dùng que trúc xâu táo lại, đừng dùng tay trực tiếp."

"Dùng tay thì sao?" Nam khách mời khinh bỉ, "Oắt con này còn làm tôi bị thương được à?"

Hắn vừa nói, vừa dùng tay kí vào trán của con gấu trúc đỏ trước mặt.

Bé gấu trúc đỏ đang cúi đầu gặm dở táo bỗng dưng đứng hình. Nó ngồi im hai giây, sau đó chầm chậm, chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhìn chòng chọc tên đực rựa gan lớn bằng trời kia.

Lông của bé gấu trúc đỏ này là rậm rạp nhất, móng vuốt sắc nhọn nhất, chiếc đuôi tươi tắn nhất. Nhìn mỗi bề ngoài, nó đã lớn hơn một nửa so với những bé gấu trúc xung quanh khác. Hai vệt trắng lông mày nằm trên cặp mắt nó, trông vô cùng oai phong mạnh mẽ, hệt như tướng quân trong bầy gấu trúc đỏ.

Nam khách mời dùng sức mạnh đến mức, trong phút chốc đã ấn thành một cái lõm trên đỉnh đầu rậm rạp của bé gấu trúc.

Sau khi Khương Lạc Thầm thấy được rõ dáng dấp của bé gấu trúc đỏ ấy, cả người tê liệt: "Ông anh, xin đừng chạm vào bé gấu trúc đó."

"Sao thế, chỉ là một con mèo bình thường thôi mà, có gì mà không chạm được?" Nam khách mời cực kỳ báo cậu, lại vươn tay ra cốc vào trán nó lần nữa. Lúc này đây, trên đỉnh đầu nó hiện lên hai cái lõm.

Đuôi của gấu trúc đỏ dựng lên trời, từ phần gốc, mỗi một sợi lông đều bắt đầu sừng sộ lên.

"Thứ nhất, gấu trúc đỏ không phải mèo, mà là loài gấu trúc đỏ, động vật thuộc họ gấu trúc đỏ." Khương Lạc Thầm hít một hơi sâu, "Thứ hai, nó không phải là một con gấu trúc đỏ bình thường, nó tên là Lạc Lạc, tự là Đại vương, biệt hiệu là—---Người máy vũ trang canh gác đường bộ và đường biển."

Vào khoảnh khắc bạn học Tiểu Khương vừa dứt lời, gấu trúc đỏ Lạc Lạc đột nhiên bùng nổ ngay tại chỗ, kèm theo đó là một tiếng rít chói tai. Nó tấn công về phía nam khách mời! Có điều lần này, nó không quẳng quả táo là vũ khí chí mạng của nó, mà mở miệng cắn thẳng vào tay gã!

"Á—----!" Gã khách mời hét lên một tiếng như tiếng giết heo, máu đỏ chảy ào ạt ngay lập tức.

Khương Lạc Thầm lắc lắc đầu—--- Gương gương gương gương gương, gã này đúng là 'gương' thật!

......

Vào mỗi Chủ nhật, Lâm Vị Nhiên sẽ đến phòng trà của bạn bè uống trà.

Phòng trà này là do anh cùng với mấy anh em cùng chí hướng trong giới mở ra, bình thường hầu như không kinh doanh với bên ngoài, chỉ phục vụ những người bạn lâu năm đến tán dóc.

Lúc Lâm Vị Nhiên đến đã hơi muộn rồi, vài người bạn chí cốt đang nói chuyện phiếm khí thế. Hương thơm nho nhã tỏa ra ngào ngạt từ ấm trà 10.000 tệ 1 gram. Lâm Vị Nhiên kéo miếng lót mây xiên ngồi xuống, vừa nhâm nhi trà, vừa nghe bọn họ tán gẫu.

Trong những người bạn này, có bạn thân chung trường anh khi anh đang học Học viện Điện ảnh ở nước ngoài, cũng có biên kịch danh tiếng lừng lẫy trong giới. Hiện giờ mọi người đều đang nói về một tác phẩm mới của vị biên kịch kia, là một bộ phim có đề tài hài hước thâm thuý.

Vị biên kịch này giải thích sơ qua về cốt truyện một chút: "Đây là phim hình sự, đại khái là nam chính là một người trung niên nghèo khổ, bí quá hoá liều bèn nhận một công việc làm, vận chuyển một 'quả táo vàng' từ khu A đến khu B, sau khi cảnh sát biết được thì đơn thương độc mã đi bắt hắn, phải tìm 'quả táo vàng' về cho bằng được."

'Quả táo vàng' là một danh từ riêng trong giới điện ảnh, xuất phát từ thần thoại Hy Lạp, ý là "Thứ quả bị tranh đoạt". Nó có thể là một đồ vật bất kỳ, có thể là ký hiệu của phim âm mưu, một USB chứa bí mật thương mại của phim đấu đá kinh doanh, hạt giống người ngoài hành tinh của phim viễn tưởng... Thậm chí có thể là một người.

"Kết cục trong quá trình một truy bắt một ẩn trốn này là nam chính đã làm mất 'quả táo vàng', thật ra không phải là mất thật, mà là lúc hắn ta đi qua thôn núi nhỏ, quả táo vàng đó đã bị heo ăn mất."

Lúc kể tình tiết đến đây, mọi người trong phòng trà đều im lặng hết.

"Nam chính muốn giết con heo đó để lấy quả táo vàng ra nhưng người nuôi heo không đồng ý. Đây là một thôn núi vô cùng nghèo khổ, thiếu niên đó định nuôi đến cuối năm rồi bán heo đi, nên vẫn còn hơn một năm. Hết cách nên nam chính bèn lừa nhóc nuôi heo đó, bảo rằng có thể giúp cậu ta vận chuyển heo ra khỏi núi, bán thế càng được giá hơn. Vậy nên thiếu niên đó lập tức mang heo đi cùng với hắn... Cảnh sát truy bắt phía sau, bọn họ vội vã ôm heo chạy phía trước, kết cục ra sao không spoil nữa."

Mặc dù chưa kể hết tình tiết, song bọn họ đều là chuyên gia trong nghề, cẩn thận ngẫm nghĩ đã phác thảo được nguyên mẫu của bộ điện ảnh này trong đầu.

Chi phí thấp, hài hước thâm thuý, tội phạm kịch tính... Nếu mà quay cho tốt thì ắt hẳn sẽ trở thành một câu chuyện hài kịch rất có điểm nhấn.



Biên kịch cau mày rầu rĩ: "Bộ phim này đã được đầu tư đủ vốn, cuối năm có thể khai máy, đã chọn xong xuôi cảnh sát lẫn nam chính, đều là những diễn viên lâu năm có thực lực. Nhưng thiếu niên nuôi heo trong dự kiến đó bên tôi đã phỏng vấn vài người rồi mà vẫn chưa được. Nhà đầu tư nói muốn đề xuất một 'tiểu thịt tươi nhóm nam', nhưng có tiểu thịt tươi nhóm nam nào muốn hoá trang vừa bẩn vừa xấu đâu, còn phải ăn ở chung với một con heo cơ!"

Nói đến đây, Lâm Vị Nhiên vốn luôn im lặng lắng nghe đột ngột ngẩng phắt đầu lên.

Lâm Vị Nhiên: "....Thiếu niên nuôi heo đó, tôi có thể đề xuất một người."

"Ồ?"

Ngón tay Lâm Vị Nhiên nhẹ nhàng mân mê chén trà, cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm nói: "Dạo đây tôi có quen biết một anh bạn nhỏ, tính tình rất tốt. Cậu ta là thành viên nhóm nhạc nam, từng đóng phim, mà chắc hẳn cũng từng nuôi heo rồi."

Biên kịch bật cười: "Thành viên nhóm nam từng nuôi heo? Thú vị thật đấy, vậy mà Lâm đạo của chúng ta lại chủ động đề xuất diễn viên! Cậu ta tên gì?"

"Khương Lạc Thầm, Lạc trong vui vẻ, Thầm trong..."

"Thầm trong nhiệt tình?" —- Một nhà sản xuất bỗng dưng tiếp lời.

Mọi người nhìn về phía nhà sản xuất cùng một lúc.

Nhà sản xuất cũng không lòng vòng, trực tiếp nói: "Trùng hợp thật đấy, Cố Vũ Triết của giải trí F các cậu cũng biết đấy thôi? Mấy ngày trước tôi tình cờ gặp được anh ta trong một hoạt động, đề xuất cho tôi một người mới anh ta đang dẫn dắt, là cái tên này, Khương Lạc Thầm, Lạc trong vui vẻ, Thầm trong nhiệt tình. Trong tay tôi có một dự án cổ trang, trong đó còn thiếu vai nam 4. Đáng nhẽ do nhờ mặt mũi của Cố Vũ Triết nên để nhóc Khương Lạc Thầm kia đến thử vai xem sao."

Biên kịch nhìn anh ta, đoạn lại nhìn Lâm Vị Nhiên, cười đùa nói: "Ồ, không ngờ bạn Tiểu Khương này lại biến thành "Quả táo vàng" rồi!"

Vừa lúc nói qua nói lại, mọi người đều thấy hứng thú với bạn nhỏ Khương Lạc Thầm. Có người đề nghị, không bằng lên thẳng mạng tra thử xem bạn học Tiểu Khương này, rồi mọi người cùng nhau xem tác phẩm của bạn Tiểu Khương xem sao?

Vừa hay trong phòng trà có một cái máy chiếu, sau khi được kết nối với máy tính, mọi người cùng nhau tìm kiếm tên của Khương Lạc Thầm.

Thật bất ngờ, cái nhảy ra đầu tiên lại là một video ngắn 30 giây, bên cạnh có một chữ [HOT] lớn, điều này cho thấy chỉ mới trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, đoạn video ngắn đã dùng tốc độ nhanh nhất để vọt lên đầu bảng của tất cả mọi trang mạng.

Nhà sản xuất bấm mở video, bên trong rung lắc, giống như một đoạn livestream.

Trong màn hình, một người đàn ông béo ụ giơ tay máu chảy tè le của mình, gào thét khản cổ: "Tao phải khiếu nại mày! Tao phải khiếu nại cả sở thú bọn mày! Tại sao bọn mày cho phép loài động vật hung tàn như vậy tấn công con người!"

Bên mép ngoài màn hình, vài bé gấu trúc đỏ đang nghênh ngang lắc đuôi đi qua.

Ống kính lại rung lắc một cái, chuyển từ người đàn ông béo ục ịch sang nhân vật chính của đoạn video này—--

Đó là một thanh niên tóc cam, ngũ quan sắc sảo xinh đẹp, còn đeo một chiếc bờm dáng tai gấu trúc đỏ trên đầu.

Mặc dù bị người kia chỉ điểm, song vẻ mặt thanh niên vẫn thản nhiên như thường, chẳng hề hoảng sợ.

"Đừng tưởng mày giả ngu là mày ngon!" Gã eo chang hy gào thét, "Mày tên gì, tao phải khiếu nại mày!"

"Nếu anh đã thành tâm thành ý hỏi thì tôi bèn rủ lòng từ bi nói cho anh vậy. Để ngăn chặn thế giới bị huỷ diệt, để bảo vệ hoà bình trái đất—--" Thanh niên tóc cam cúi đầu nhìn gã thấp hơn mình nửa cái đầu, dưới sự quan sát của tất cả khán giả đằng sau ống kính, nói cho tròn vành rõ chữ: "---Tôi họ Cha, tên Cha Mi."

Màn hình đen thui, video đã đến hồi kết thúc.

Phòng trà cực kỳ yên tĩnh: ".........."

Lâm Vị Nhiên:"......"

Biên kịch: "----À, hoá ra 'Quả táo vàng' này còn nhận nuôi một tên đực rựa."