Chương 7
Hắn chưa từng giúp đỡ ai chuyện này trước đây, nhưng lúc này mối nghi ngờ trong hắn dâng lên thật cao.
Hắn do dự, rồi quyết định tắt máy xe, đi về phía Quỷ Lâu. hắn phải biết được đáp án, phải biết cô gái kia sẽ chết thế nào? Chẳng lẽ là bên trong có huyền cơ, chỉ là hắn nhìn không ra thôi.
Ngay lúc hắn bước vào thì cả tòa Quỷ Lâu không một tiếng động, im ắng quá mức dị thường. Bốn cô gái đi vào đây không lý nào không có một chút tiếng động như vậy, trừ phi họ đi vào một thế giới khác.
Cũng không đúng, hắn là quỷ tử còn không thể đi vào thế giới khác, như vậy, trừ phi có kẻ mở cửa cho họ. Nhưng trong tòa nhà này không có ma mãnh nào, vậy ai mở cửa?
Đứng ở cửa, Khúc Sầm Sĩ lấy ra hai đồng tiền, lựa chọn trong đó một đồng rồi lẩm bẩm trong miệng: “Âm tiền dẫn đường!”
Dứt lời, hắn đem kia đồng tiền ném về phía cầu thang, rồi dùng đèn pin chiếu qua, bước tới nhặt đồng tiền lên.
Trong nháy mắt, hắn nghe tiếng mấy cô gái kia.
Âm tiền đã mở đường.
“Thiên Ti! Thiên Ti! Mỹ Mỹ không thấy đâu!” Giọng một cô gái nghe run run.
“Là sao, ban nãy cô ấy còn kéo tay cậu mà!” Giọng Thiên Ti vang lên. Có lẽ Thiên Ti có gan nên dường như không sợ hãi.
“Tớ… tớ không biết lạc mất khi nào.”
“Này, Thiên Ti không phải là bị ma bắt chứ.”
“Anh chàng ban nãy không phải đã nói là không có ma ở đây sao?”
Ba người nói chuyện, Khúc Sầm Sĩ ở dưới hô to: “Mọi người ở lầu mấy?”
Trên lầu nghe tiếng con gái thét lên sợ hãi, một lúc sau nghe giọng Thiên Ti: “Lầu 3!”
Khúc Sầm Sĩ lặng lẽ thở dài: “Thật là phiền toái mà.” Hắn hỏi có một tiếng, vậy mà các cô nàng hét chói tai. Vừa nói, hắn vừa lên lầu. Nơi này vẫn lành lạnh vì âm khí, nhưng rõ ràng không có quỷ khí, rõ ràng không có ma quỷ.
Điểm này hắn đã chứng thực qua.
Đến chỗ khúc quanh lầu 2 lên lầu 3, ánh đèn pin của Khúc Sầm Sĩ chiếu tới vật gì đó phản quang lấp lánh, hắn ngẩn người nhìn lại, một cô gái đang nằm dưới đất, trên tóc có đeo vật trang sức thủy tinh, hắn nhớ rõ, chính là cô gái này.
Vừa rồi hắn cảm giác nàng sẽ chết, hiện tại bất quá vài phút, cũng đã ứng nghiệm.
Hắn còn chưa bình tâm thì Thiên Ti trên lầu la lên : “Ngươi đâu rồi? Sao còn chưa lên tới?”
Khúc Sầm Sĩ không vội đáp mà hắn nhìn quanh: không có hồn! Chết ở nơi âm khí nặng như vậy mà không có hồn? Chẳng lẽ, hồn còn lưu trong cơ thể cô ấy?
Hắn nói vọng lên: “Xuống đây đi!” Đồng thời, lấy đồng tiền dương trên người ra, kéo cô gái kia lại, đặt đồng tiền vào giữa ngực cô gái. Khi hắn buông tay thì đồng tiền cũng ngã ra.
Cách thử này rất hữu dụng mà đơn giản để kiểm xem trong người có hồn phách không. Nếu có, thì đồng tiền sẽ bị hồn hấp dẫn, nhưng giờ xem ra cô ta chỉ còn là một khối thi thể.
Khuôn mặt cô gái trông rất thống khổ. Đôi mắt trừng lớn, miệng hơi hơi văng ra. Móng tay không tím tái có lẽ do quá sợ hãi. Từ tư thế ban nãy thì có vẻ cô ta đã chết bất đắc kỳ tử. Lại thêm một người.
Ba cô gái xuống tới nơi thì thét chói tai, kêu khóc. Còn hắn chỉ nhàn nhạt liếc một cái rồi lấy điện thoại ra gọi. Không có tín hiệu. Hắn nói: “tôi xuống nhà gọi báo nguy.”
Ba cô gái không làm gì, chỉ khóc lóc.
Ra khỏi Quỷ Lâu, điện thoại có sóng, Khúc Sầm Sĩ gọi 110, sau đó gọi cho cục trưởng Trương.
Hắn biết, nếu lấy khẩu cung của 3 cô gái kia thì hắn sẽ trở thành nghi phap. Hơn nữa, mấy chuyện quỷ thần này cảnh sát sẽ không tin. Đến chừng đó hắn sẽ bị bất lợi. Hắn phải gọi cho Trương bá bá nói một tiếng, đừng để hắn bị tạm giam 48 tiếng không có ai đưa cơm tiếp tế.
Gọi xong hai cuộc điện thoại thì ba cô gái kia vừa hét vừa la vừa khóc xuống tới nơi.
Một người tính chạy lại chỗ hắn thì bị giữ lại: “Hắn… Hắn giết Mỹ Mỹ.”
Khúc Sầm Sĩ trên trán đổ hắc tuyến a, hắn liền là sẽ như vậy. Cũng may có dự kiến trước rồi, gọi cho Trương bá bá.
Thiên Ti lại bình tĩnh mà nói: “Không phải hắn.”
Hai cô gái kia còn đang hoảng loạn, lắp bắp: “Ta thấy hắn…”
Khúc Sầm Sĩ không nói gì, mà xoay người đi lên xe, ngồi chờ cảnh sát tới. Vừa lên xe hắn đã mở máy sưởi nhưng vẫn hắt hơi thêm.
“Cảm thật rồi này.” Hắn khẽ lầm bầm.
Cửa xe lại bị mở ra, có người lên ngồi ghế cạnh hắn. Thiên Ti nói: “Ta tin ngươi.”
“À, cảm ơn cô đã tin tôi.”
“Làm sao ngươi có thể tìm được chúng ta?”
“Tôi là đàn ông mà, không đành lòng nhìn đám đàn bà con gái các cô đi mạo hiểm, tính anh hùng cứu mỹ nhân, ai biết lại thành như vậy.”
Thiên Ti nghiêm túc hỏi: “Ta là hỏi ngươi như thế nào… Thôi.” Nói xong, cô nàng xuống xe đứng với bạn.
Khúc Sầm Sĩ cau mày. Thiên Ti muốn hỏi gì? Sao tìm được bọn họ sao? Tòa nhà bé tí, dưới nhà gọi một tiếng thì cả tòa nhà đều nghe chứ sao? Sao lại hoi?
Trừ phi cô ấy muốn hỏi làm sao hắn tiến vào được thế giới khác, phá vỡ kết giới tìm được bọn họ. Nếu như vậy, Thiên Ti nhất định biết gì đó.
Xe cấp cứu tới nơi, cảnh sát khu vực cũng đến, và cũng là người biết hắn. Có lẽ, bọn họ cũng nhận được điện thoại của Trương bá bá nên không ai làm khó hắn.
Điện được kết nối, đèn đuốc sáng rực cả tòa nhà. Thi thể ở ngay chiếu nghỉ cầu thang, không cần phải vào kết giới cũng có thể thấy được.
Cảnh sát bắt đầu tất bật, cũng có người tới ghi khẩu cung bọn họ.
Nhưng mà sau khi Khúc Sầm SĨ cho khẩu cung xong thì hắn lén vượt cảnh tuyến, chạy lên lầu.
Có một cảnh sát ngăn hắn lại: “Này, người anh em, cậu hiện tại không còn là cảnh sát nữa, không lên được.”
“Vậy cho tôi xem camera đi.” Khúc Sầm Sĩ đột nhiên nghi ngờ vì những viên pha lê trên cổ áo của Thiên Ti. ban nãy lúc lấy lời khai, Thiên Ti đứng cạnh hắn, dưới ánh sáng rõ ràng, hắn lờ mờ thấy cổ áo kia có dấu vết năng lượng gì đó. Hắn thì nhìn pha lê ở cổ áo, nhưng cảnh sát thì vỗ vỗ cánh tay nhắc hắn: “Này này, nhìn gì đó?”
Đây khẳng định không phải là thủy tinh bình thường. Mà cho dù pha lê thủy tinh này không có vấn đề, nhưng nó lại hàm chứa năng lượng rất mạnh. Cô gái đã chết trên tóc cũng đeo pha lê này, vậy phải chăng là pha lê có vấn đề?
Còn có một điểm đáng ngờ chính là cô gái này chết đột ngột, quá giống những vụ án chết đột ngột và Phật châu mất tích. Tuy rằng hiện tại không có Phật châu, nhưng hắn vẫn cảm thấy điểm giống nhau quá nhiều. Đây chỉ là hắn tự mình suy đoán, nhưng phá án thì phải có bằng chứng.
Nhìn anh cảnh sát đang đứng khó xử, Khúc Sầm Sĩ lợi dụng vọt luôn lên lầu, nhìn thi thể.
Dưới ánh sáng đèn điện, hắn khóa chặt ánh nhìn vào mái tóc buông xõa của thi thể. Hắn không biết là do hắn xốc thi thể lên lúc nãy, hay do chuyện gì, nhưng mà vật trang trí bằng pha lê trên tóc cô ta đã biến mất!
Khúc Sầm Sĩ bị cảnh sát lôi ra ngoài, đẩy ra ngoài cảnh tuyến rồi nói: “Tôi nói này, cậu sao vậy? Giờ cậu không còn là cảnh sát đâu!”
Khúc Sầm Sĩ không lì lợm nữa, vỗ cánh tay anh cảnh sát rồi xoay người lên xe.
Ngồi trên ghế, Khúc Sầm Sĩ thở dài. Hắn vò đầu lầm bầm: “Thủy tinh! Pha Lê! Đệt! Lại là đồ trên người biến mất!”
Từ lúc hắn phát hiện thi thể rồi xuống lầu, hắn dám chắc lúc đó trên tóc cô ta vẫn còn vật trang sức đó.
Sau đó hắn báo án, ba cô gái đi xuống. Bọn họ luôn ở cùng nhau, lúc khẩu cung được ghi, hắn cũng để ý cả ba khẩu cung đều đồng nhất. Không ai chạm vào thi thể, cũng có nghĩa là không ai lấy đi vật trang sức bằng pha lê đó.