Thiên Ti vừa xuống xe, Thị Tử trầm mặt, lấy điện thoại gọi cho cục trưởng Trương.
“Trương bá bá, con bị một con chó theo đuôi.”
Đầu dây bên kia Trương cục trưởng thì thào :”Sao thế?”
“Thì hình trinh nhà bác, Diêu Tô Càn mò tới đây tìm chết. Đi theo con hai lần rồi. Giờ còn bám đuôi nữa. Trương bá bá, chuyện Lý Gia Mưu thế nào bọn con cũng không rõ lắm, nhưng mà gã có khả năng giết người tàn bạo. Bản thân con hiện chưa đảm bảo được an toàn cho tính mạng mình, nếu tên họ Diêu kia còn đi theo, lỡ xảy ra chuyện gì thì con không có cách nào cứu đâu.”
“Nhưng làm sao nó lại đi theo con?”
“Con đâu biết, hai ba hôm nay rồi, bác coi thử coi đội hình trinh rảnh lắm không có gì làm hay sao, nhờ Trương cục trưởng mau xử lý đi, hắn ta cứ lẽo đẽo theo thì con không làm việc được.”
Sau khi có được lời hứa từ Trương cục trưởng, Thị Tử lái xe đến chỗ làm của Hạnh Phúc. Hôm trước đã hẹn với Hạnh Phúc xem có cách nào giúp cho Lôi Lôi không bị ảnh hưởng việc học hành không.
Lôi Lôi thần kinh yếu, mới bị dọa có hai lần đã thê thảm thế kia, nếu thêm lần thứ ba thứ tư thì chắc điên mất, không chừng còn ảnh hưởng cả tính mạng, tới đó Mập lại khổ.
Mập thì đang ngồi rầu rĩ. Đại tiểu thư Lôi Lôi tỉnh dậy là hét chói tai, dù cho phòng cách âm có tốt cách mấy cũng vô dụng.
Mập và Lôi Lôi đứng tiễn 110 tới nhà, không biết do hàng xóm nhà nào báo, bảo rằng nghe thấy tiếng hét chói tai nên nghi ngờ trong nhà có hành động bạo lực. mà thời điểm Mập ra mở cửa thì Lôi Lôi vừa bị hắn mắng cho im lặng. Đôi mắt ửng hồng, trên người mặc áo ngủ rộng của Mập, do cô nàng la hét giãy giụa nên quần áo… thật khiến người ta liên tưởng.
Cảnh sát tới cửa thấy trong nhà có hai người đàn ông và một cô bé học sinh, nữ sinh thì dáng vẻ thế kia, hơn nữa có người báo án nên kết quả là mất hơn nửa giờ giải thích, chứng minh thì cảnh sát mới chịu rời đi.
Cảnh sát vừa đi thì THần Ca lạnh lùng nói: “Thu dọn đi, tôi đi rửa xe. Một giờ nữa đợi hai người dưới nhà.”
Thần Ca đi, trong nhà chỉ còn hai người.
Lôi Lôi cúi đầu, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, em… em không nghĩ là như vậy.”
Mập bước tới xoa đầu cô: “Thôi thôi, không sao, thay quần áo đi. Quần áo em tối qua giặt sấy xong rồi, sạch sẽ cả rồi. Chút nữa bọn anh đưa em đi chỗ này, giờ em gọi điện báo bình an cho ba mẹ đi.”
Lôi Lôi gật gật đầu, lúc này ngoan hơn rất nhiều.
Lôi Lôi thay đồ xong ngồi trong phòng khách gọi điện về nhà. Mập không nghe cô nói gì, nhưng nhìn Lôi Lôi đột nhiên trợn mắt nhìn về phía hắn, hắn hiểu là ba mẹ cô nàng nói cái gì đó rất khó tiếp thu.
Cũng may, Lôi Lôi lập tức phủ nhận: “Mẹ, không phải vậy, không có mà, không có cái gì hết.”
Sau khi Lôi Lôi giải thích với mẹ hơn mười phút hai người mới ra khỏi cửa. Đứng cạnh cửa, Lôi Lôi phát hiện hai bức ảnh trên tường, cô hỏi: “Vệ Lăng ca, hai người trong ảnh là ai?”
“Ba mẹ Thị Tử, đây là nhà ba mẹ nó.”
“Không đúng a, hồi bé em có tới nhà Thị Tử thấy ảnh chụp ba ảnh mà, không phải thế này đâu, em nhớ là ba anh ấy đẹp trai lắm.”
Mập cau mày nói: “Đi thôi! Em nhớ nhầm! người này cũng đẹp trai mà!”
Chuyện ba mẹ Thị Tử, Mập cũng hơi thắc mắc, nhưng đàn ông ít khi hỏi tiểu tiết nên cũng chưa từng hỏi.
Hai người xuống tới nơi thì chiếc SUV đã được rửa sạch sẽ đã đậu bên dưới, lần này, bọn họ muốn tới văn phòng của Hạnh Phúc để tìm xem có cách nào giúp Lôi Lôi có thể đi học bình thường không. Dù gì Lôi Lôi cũng đang học lớp 12, hết học kỳ sau sẽ thi tốt nghiệp nên nếu thời điểm này mà nghỉ học sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Khúc Sầm Sĩ tới nơi trước tiên. Hắn không có thành kiến gì với Hạnh Phúc, nhưng cảm giác của hắn về cô từ nhỏ vẫn không thay đổi. Hắn vào văn phòng, gọi một tiếng, rồi nhìn một cô gái trẻ xinh đẹp bưng trà ra cho mình, Hạnh Phúc nói: “Ngồi đó đi, bọn họ tới rồi nói.”
Cứ thế, cả hai lặng lẽ không nói tiếng nào. Hạnh Phúc ngồi bận rộn bên bàn làm việc, Thị Tử ôm ly trà nhìn văn phòng đầy cây xanh be bé.
Một tiếng sau, Mập, Thần Ca cùng Lôi Lôi tới.
Lúc này Hạnh Phúc cũng xong việc, bưng một ly café ra ngồi cạnh bọn họ.
Lôi Lôi vào văn phòng liền quên hết những việc tối qua, cô nàng nhìn ngắm đám cây cảnh rồi thỉnh thoảng lại kêu lên: “ôi cái cây này còn có kiến bé nè, ôi cái này là cái gì? Đẹp quá!”
Hạnh Phúc bưng cà phê nói: “Đây là Lôi Lôi hả? Hoạt bát đáng yêu ghê!”
Mập vội nói: “Hạnh Phúc tỷ nghĩ coi có cách nào không? Cô ấy lớp 12. Không đi học một hai ngày còn được chứ nếu dài hơn, thành tích giảm rồi. Hai lần xảy ra chuyện toàn là vào lúc cô ấy đi học ở trường.”
Hạnh Phúc tức giận: “Lý Gia Mưu sao lại đi tìm Lôi Lôi mà không đi tìm Khúc Sầm Sĩ chứ? Hai đứa khác gì nhau đâu?”
Thị Tử vuốt chuỗi hạt trên tay: “Vì em là thương phẩm thuần âm, còn cô ấy không phải.”
“Xì” Hạnh Phúc cười, nói: “Vậy cậu tính chừng nào ra tay?”
Ra tay?
Không chờ bọn hắn kịp phản ứng, Hạnh Phúc nói tiếp: “Muốn cho Lý Gia Mưu không tìm cô ấy thật cũng chẳng có cách nào, nhưng mà mình có thể lợi dụng cô ấy. Nếu như Lý Gia Mưu đã hai lần thất bại thì liệu có phải là hắn đang cấp bách phải được ăn không? Nếu như vậy, có phải tình trạng của gã đang rất tệ không? Nếu vậy, chúng ta có nên lợi dụng thời cơ, đem cô ấy làm mồi nhử, Lý Gia Mưu xuất hiện thì mình bắt gã, bắt không được thì diệt trừ luôn. Lý Gia Mưu vừa chết, không phải xong hết mọi chuyện sao?”
Ba nam nhân nhìn nhau, trong lòng đều thầm đánh giá Hạnh Phúc. Đúng là, Hạnh Phúc không nên làm con gái… hành động tàn nhẫn không từ thủ đoạn thế này…
Thần Ca nhìn dáng vẻ “đã quyết” của Hạnh Phúc, hỏi: “Có cần chờ Linh Tử thúc về không?”
Hắn vừa nói ra thì Hạnh Phúc quay sang nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh, một lúc sau mới nói: “Chờ tới đó chắc gì Lôi Lôi với Nước Cất còn toàn mạng. Quyết định vậy đi, chuẩn bị chút đồ nghề đi, đêm nay nghỉ ngơi, tối mai mình tới trường cô ấy. Lôi Lôi tối nay không cần đi học.”
Lôi Lôi nghe gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Em cũng không về nhà đâu, em sợ.”
Thần ca lập tức nói: “Nhà em không cần sợ, mấy hôm trước tôi có thỉnh ban thờ Phật ở nhà em rồi, Lý Gia Mưu không vào nhà em được.”
Thần Ca vừa dứt lời, mọi người lại quay sang nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh khiến hắn mất tự nhiên: “Mấy người nhìn gì tôi? Tôi nói thật mà. Thỉnh ban thờ Phật, chuyện này tôi làm chắc ăn lắm.”
Hạnh Phúc tỷ đỡ trán nói: “Thôi, Nước Cất mời cơm, nhà hàng đối diện. Mọi ngừoi sang gọi món đi, tôi ở lại nói với Thần Ca vài câu.”
Lần này mọi người đều hiểu chuyện đứng dậy rời đi, trong văn phòng chỉ còn có hai người, Thần Ca có chút căng thẳng. Hắn vốn không phải là người giỏi ăn nói và biểu đạt, như chuyện hắn thích Hạnh Phúc, nhưng lại không biết phải theo đuổi cô thế nào, muốn gặp nhưng lại không dám đi tìm.
Cửa vừa khép, Hạnh Phúc nói: “Thần Ca, anh biết tại sao Lôi Lôi không muốn về nhà không? Không phải vì sợ trong nhà có ma, mà vì muốn được ở cùng Mập á, anh mói vậy khác nào phản đối bọn nhỏ?”
“Tôi… tôi không nghĩ tới.”
“Còn nữa á, Thần Ca, thầy phong thủy phải có sự chắc chắn chứ, nói năng hay làm việc đều vậy. Nghề này không có ngoại ứng thì cũng có thần trợ, sao anh lại cứ do dự vậy hả, không nên chứ.”
“Tôi biết ngoại ứng hòa thần trợ, nhưng là……”
“Vậy tại sao anh không tự tin vào bản thân mình, mà một hai phải chờ Linh Tử thúc trở về?”
Thần Ca thở dài, ngồi trên sô pha, úp mặt vào lòng bàn tay một lúc lâu rồi mới nói: “Mẹ em có nói tại sao chân Cảnh thúc thành ra như vậy không?”
“Có, là khi ra ngoài làm việc gặp đối thủ lợi hại, Cảnh thúc vì bảo vệ anh nên bị thương.”
“Đúng vậy, nhưng hoàn cảnh có nói không? Quan tài đó, vì tôi quá tự phụ cho mình là đúng nên tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm nên Cảnh thúc mới bị thương, nếu lúc đó tôi cẩn thận một chút thì Cảnh thúc đã không sao rồi. Tôi tán thành đề nghị của em, biến Lôi Lôi thành mồi nhử, thay vì cứ phải canh cánh lo lắng việc Lôi Lôi bị nguy hiểm chi bẳng mình chủ động để khống chế sự tình. Nhưng tình trạng của Lý Gia Mưu hiện mình cũng chưa rõ, có lẽ gã đã thành lệ quỷ giết người không gớm tay, tới chừng đó nếu chúng ta không khống chế được gã thì có khả năng là Lôi Lôi, Nước Cất, thậm chí cả em cũng sẽ xảy ra chuyện.”
Hạnh Phúc cười cười, cô hiểu rõ suy nghĩ của Thần Ca, hắn thiếu tự tin, sai lầm lúc trước khiến hắn không dám ra tay.
Nhưng cô lạnh mặt, vì cô ghét nhất là đàn ông thế này, cô lạnh lùng nói: “Việc tôi đã quyết thì tôi sẽ nỗ lực tới cùng. Tối mai anh muốn tham gia hay không thì tùy, giờ thì đi ăn.”
Nói xong, Hạnh Phúc đi ra cửa, vừa mở cửa thì thấy Tổng Giám đốc đang trong tư thế chuẩn bị gõ cửa. Anh ta nhìn Hạnh Phúc, nhìn Thần Ca đang đứng lên, xấu hổ nói: “À, tôi cũng không có gì, à, mọi người tự nhiên.”
Thần ca hướng tới hắn gật gật đầu, nói: “Xin chào, tôi chỉ là… bạn bình thường của Hạnh Phúc.”
Trong lòng Hạnh Phúc cảm thấy khó chịu. Mới vừa nói xong về tự tin này nọ mà Thần Ca lại như vậy khiến Hạnh Phúc có cảm giác muốn đập chết hắn.
Cô bước tới khoác tay hắn, nói: “Bọn tôi đi ăn cơm, tổng giám đốc đi chung không?”
“À không cần, chiều tới giờ làm việc anh qua tìm em.”
Hạnh phúc vừa lòng gật gật đầu, kéo Thần ca đi ra ngoài.
Tổng Giám đốc đứng đằng sau cười nói: “Ôi chao, con nhóc này giờ cũng có người thích rồi.”