“Chắc chắn là nó. Cả tối nay nó đều kẹp sẵn hai đồng tiền âm dương ở tay, nó luôn sẵn sàng để tham gia chiến đấu, nó xuống nhà đẩy cửa mà nghe tiếng đồng tiền gõ vào kính tức là nó đang trong trạng thái đề phòng. Có lẽ, nó nhận ra gì đó nguy hiểm vì nó có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà mình không thấy.”
Điện thoại nối m áy được, Mập không nói nhiều, chỉ vắn tắt báo phương hướng cho Hạnh Phúc và Thần Ca, rồi hắn cắm đầu chạy tiếp. Chạy thêm một đoạn thì tới đường lớn, hắn choáng váng, trước mặt là con đường với 6 làn xe chạy và không có bóng dáng Thị Tử.
Hạnh Phúc và Thần Ca chạy tới cũng đứng khựng lại, manh mối đứt tại đây.
Mập gọi vào di động của Thị Tử, nhưng không có tín hiệu. Thần Ca đưa ra giả thiết: “Có lẽ quanh đây có lối vào Âm Lộ hoặc âm địa, Nước Cất muốn đi vào đó dễ dàng hơn chúng ta rất nhiều.”
Hạnh Phúc nhìn quanh rồi nói: “Có lẽ không có âm địa đâu, chúng ta chạy tới đây cũng không có phát hiện nơi nào có âm khí đặc biệt, còn Âm Lộ thì càng không thấy.”
Sáu làn xe chạy, đèn đuốc rực rỡ, đèn xanh đỏ, camera, Âm Lộ sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Mập từ bỏ, không gọi cho Thị Tử nữa: “Giờ phải làm sao?”
“Báo cảnh sát rồi chờ thôi, không có cách nào khác.” Hạnh Phúc nói, “Tôi thấy mình cứ đi ăn khuya trước đi.”
Hạnh Phúc vừa dứt lời thì mọi người đều quay sang nhìn cô đầy ngạc nhiên. Cô từ tốn nói: “Những việc này, mọi người nghĩ coi, Thị Tử là một người tỉnh táo, mang theo đồng tiền âm dương mất tích thì dù có chuyện to tát tới đâu hắn cũng không gặp nguy hiểm đâu. Chỉ một đồng tiền dương của hắn đã khiến Lý Gia Mưu bị thương tới vậy mà.”
“Hạnh Phúc tỷ à, có phải chị quá võ đoán không?” Mập không tán thành.
Hạnh Phúc lươmg hắn, “Được, tôi nói thật này, tôi dùng kỳ môn độn giáp tính toán được hiện giờ thằng nhóc đó không sao, nó đang rất ổn, đang ở cạnh bạn gái mình, hoặc là đang trên đường đi tìm bạn gái đó. Khoảng giờ Tý nó sẽ xuất hiện. Chúng ta nên ngồi chỗ nào dễ thấy để nó dễ dàng tìm thấy chúng ta, nó chắc chắn sẽ nghĩ tới việc chúng ta đi ăn khuya sau khi xong việc.”
Giờ Tý? Mập nhìn giờ, giờ đã là giờ Tý rồi, hóa ra đã hơn 12 giờ rồi, như vậy tức là trong vòng một tiếng nữa Thị Tử sẽ xuất hiện, và bọn hắn cũng không thể ăn khuya xong trong vòng một tiếng.
Thần Ca vẫn có chút lo lắng hỏi: “Mập, cậu đi cùng Nước Cất suốt, có số của Thiên Ti không?”
Mập trả lời: “Không có. Thiên Ti với Thị Tử toàn gặp riêng thôi, yêu lén lút đó.”
“Vậy chúng ta cũng chỉ còn cách tìm chỗ đi ăn khuya thôi, chờ mọt lát.”
Lôi Lôi tuy không tán đồng nhưng vẫn theo bọn họ đi, trong chuyện này cô bé không có quyền lên tiếng.
Ở thành phố A đường to ngõ nhỏ, chỉ cần có người cư trú thì sẽ có quán ăn khuya. Mọi người chọn quán rồi gọi một nồi cháo hải sản to vừa ăn vừa chờ Thị Tử.
Thị Tử từ Vân Thiên xuống cũng không đi theo đường lúc lên nên Mập và Lôi Lôi không thấy hắn. Hắn đi vội sang cửa hàng sushi mà hắn thấy ban nãy.
Hắn đẩy cửa ra nhìn, không có Thiên Ti. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Ti thì điện thoại ngoài vùng phủ sóng.
Qua bao năm lăn lộn, hắn dám chắc ở thành phố này không có chỗ nào mất sóng, nếu tình trạng này có lẽ là cô đã đi vào Âm Lộ hoặc vào âm địa nào rồi. Nhưng quanh đây không có chỗ nào có âm khí nặng.
Hắn chạy nhanh về phía trước, thoáng thấy Thiên Ti ở giao lộ bên kia, thấy cô lên taxi.
Đúng là Thiên Ti, không sai, chiếc váy hồng nhạt thấp thoáng. Thị Tử vội nhào xuống lòng đường chặn taxi. Lên xe rồi tim hắn vẫn đập loạn, đúng thật là Thiên Ti.
Hắn từng nghĩ tới việc Thiên Ti sẽ giết người, nghĩ tới ngày mình biết rõ chân tướng vụ việc. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới việc sẽ chạm mặt cô ở hiện trường. Nếu bây giờ gặp cô hắn phải nói cái gì?
Hắn sẽ hỏi: “Thiên Ti, em vừa giết người phải không?”
Hắn không hỏi nên lời được, hắn muốn biết đáp án, muốn đưa cô rời đi, nhưng lại sợ hãi khi điều đó tới.
Xe hắn dừng lại ở ngã tư, Thị Tử không giục tài xế chạy nhanh nữa vì hắn đã nhìn rõ biển số xe, chính là chiếc xe đã đưa hắn đi Âm Lộ lần trước.
Thị Tử cúi đầu, cười. Tài xế nhìn hắn kỳ quái, lẩm bẩm: “Đuổi không kịp mà ngươi còn cười?”
“Đuổi không kịp cũng tốt. Về thôi. Quay lại tòa nhà Vân Thiên, bọn họ có lẽ vẫn đang ăn khuya ở gần đó.”
Khi quay về tới nơi thì chiếc SUV đã biến mất. Khúc Sầm Sĩ lấy điện thoại ra thì phát hiện màn hình tối đen. Hắn bỗng nhớ lại ban nãy lúc chạy đuổi theo Thiên Ti, do hắn không kéo dây kéo áo khoác nên khi chạy qua khúc quanh túi áo đã đập mạnh vào tường, có lẽ khi đó điện thoại trong túi áo cũng bị đập hỏng.
Tuy nhiên, với hiểu biết của hắn với Mập và Thần Ca, có lẽ bọn họ đang đi ăn khuya ở đâu quanh đây. Khu vực này gần đồn cảnh sát hắn làm hồi trước nên hắn tương đối quen thuộc.
Hắn đi một lúc đã tìm thấy quán ăn khuya kia, từ xa đã nhìn thấy bàn của bọn họ. Chỉ có điều kỳ quái là bọn họ lại vô cùng an tĩnh. Hạnh PHúc không phải là loại người trầm tính, mà Lôi Lôi lại còn ồn ào hơn Hạnh Phúc rất nhiều.
“Này, mọi người sao vậy?”
Thị Tử vừa lên tiếng thì Lôi Lôi reo lên: “Ôi! Anh Thị Tử, anh đã thật sự trở lại! Chị Hạnh Phúc tính chuẩn ghê, chị bảo là anh sẽ về trước 1 giờ, giờ là…” Cô lôi tay Mập lên nhìn điện thoại: “Là 12 giờ 57.”
Hạnh Phúc thở phào, Thần Ca cúi tới thì thầm vào tai cô: “Em cũng căng thẳng quá nhỉ.”
“Ừ, 12:40 em đã căng thẳng rồi, nếu lỡ em tính sai thì có phải mang tội rồi không?”
“Phải có tự tin, sẽ có ngoại ứng hòa thần trợ.”
Hạnh Phúc nhìn hắn cười, trước đây là cô nói với hắn câu này, giờ hắn trả lại cho cô.
Mập tiến tới ôm chầm lấy Thị Tử nói: “Anh em à, lần sau đừng chơi trò này nữa, sợ chết người đó.”
“Được rồi được rồi, buông tay, cút ngay!” Thị Tử kéo Mập ra rồi nhìn bọn họ nói, “Mọi người làm sao thế?”
Lôi Lôi bừng bừng sức sống, kể hết mọi chuyện lại, còn nói ban nãy ngồi chờ hắn, Hạnh Phúc không ngừng xem điện thoại, Mập thì nắm chặt điện thoại trong tay, vài giây lại xem giờ. Thần Ca coi như là trầm ổn nhất nhưng mà anh nói nếu quá một giờ mà không thấy người thì phải đi tìm, tìm không thấy thì dùng người giấy đi làm.
Người giấy là thứ thường được sử dụng ở nhà tang lễ, tuy nhiên chiêu này không phải là Cảnh thúc dạy hắn mà là Linh Tử thúc dạy cho hắn. Linh Tử thúc biết chiêu này là bởi vì một nửa sở học của Linh Tử thúc là học từ Sầm Gia, và chính là thứ thuộc về tổ tiên của Khúc Sầm Sĩ.
Mập cũng bình tĩnh lại, cấp cho Thị Tử một chén cháo nóng hổi: “Nãy mày làm sao? Đi đâu? Làm gì?”
Thị Tử im lặng một lúc, nhìn chén cháo nghi ngút khói trước mặt nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo. Linh Tử từng nói qua, đã coi nhau là cộng sự thì không được giữ bí mật…
Ban đầu hắn đã làm được, hắn đưa Mập tới Sầm gia thôn. Tuy nhiên dần dà, sau khi hắn biết chuyện của Thiên Ti, hắn đã giấu diếm với Mập. Đến giờ sự việc ngày một nhiều, nhiều tới mức không giấu được nữa. Hắn không thể giấu mọi người được nữa.
Một lúc lâu, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn nói: “Tao thấy Lý Gia Mưu nên đuổi theo.”
Mập khoác vai hắn: “Thị Tử, sau này nếu gặp chuyện như vậy thì mày mau trốn đi. Nếu không trốn được thì phải gọi mọi người đi cùng. Đông người đè chết người đó, mày đi một mình theo gã, mọi người lo lắng cho mày thì không nói tới, lỡ mày có chuyện thì sao?”
Thị Tử gật gật đầu: “Ừ, sau này tao không vậy nữa.”
Hạnh Phúc lười nhác vươn vai đứng lên nói: “Lãng phí thời gian một giắc ngủ trưa a, thôi, tôi về trước, cậu bình an là tốt rồi.”
“Ơ, rồi xe em sao?” Thần Ca hỏi. Hiện tại trước cửa trường Lôi Lôi còn hai chiếc xe.
Hạnh Phúc ném chìa khóa xe ra, vẻ mặt dửng dưng nói: “Không phải có ba người sao? Mai lái xe qua cho em, tầm sau 12h trưa em sẽ có ở văn phòng.”
Nói rồi Hạnh Phúc đi qua bắt taxi.
Thần Ca cầm chìa khóa lên rồi nói: “Ăn nhanh lên đi, một hồi còn phải đi về lấy xe.”
Bốn người tới trường lấy xe, rồi mỗi người lái một chiếc về. Mập lái chiếc SUV, Lôi Lôi ngồi cùng hắn. Cả đoạn đường Lôi Lôi đều luyên thuyên nói, hắn không đáp một lời.
Bất chợt Lôi Lôi la lớn: “Này!”
“Sao?” Mập giật mình, “Sao thế?” Vừa rồi hắn không tập trung, lái xe nhưng vãn thất thần. Hắn có thề nhìn thấy Thị Tử đã suy nghĩ rất lâu mới trả lời câu hỏi của mọi người. Đi đâu, việc này cần tự hỏi lâu vậy sao? Hắn nói ra một đáp án không có chút nào đáng ngờ, đây mới là điểm đáng ngờ lớn nhất.