Hướng Dẫn Nhập Môn Về Quỷ

Chương 75




Chương 75: Mập gặp ma

Khúc Sầm Sĩ nín thở, móc một đồng tiền trong túi ra, quơ tay với Mập. Khi còn bé chơi trò đánh trận thì đây chính là tín hiệu chạy trốn của hai người.

Nam quỷ kia cũng quay người nhìn lại, trong chính giây phút đó, một đồng tiền ném về phía gã. Gã cũng không buồn quan tâm, làm quỷ bao năm rồi, thứ này nào có là gì. Nhưng, gã đã tính sai rồi.

Vật kia bay tới, gã chưa kịp nhìn rõ ràng đã bị vật đó đập vào trán.

Vốn dĩ, đồ vật sẽ xuyên qua gã, nhưng nay lại đập vào trán gã, thậm chí cắt đứt da gã, tuy không có máu chảy ra, nhưng hắc khí lại cứ thế trào ra. Đã lâu lắm rồi gã không có cảm giác đau đớn, nay lại cảm thấy bỏng rát khiến gã hét lên.

Chỉ là âm thanh này không có mấy ai có thể nghe thấy.

Vừa lúc này trong phòng vang lên âm thanh lộc cộc, Tinh Tinh chạy tới, đẩy cánh cửa mục nát ra, trong phòng không có ai, chỉ có cánh cửa sổ mở toang gió thổi vù vù đang nhắc nhở cô ban nãy có người ở trong phòng.

“Tinh Tinh!” Nam quỷ kia cuối cùng thôi gào thét, ôm chặt trán ngồi thụp xuống, nhìn thứ bé xíu vừa đập vào trán mình, “Đây là cái gì?” Giọng gã còn run run.

Đồng tiền, gã đương nhiên biết đây là đồng tiền, nhưng nếu chỉ là đồng tiền bình thường thì không thể khiến hắn bị đau và thương tổn tới vậy. Gã đưa tay tính nhặt đồng tiền lên nhưng nghĩ lại, ngón tay gã dừng lại giữa chừng, không dám động vào.

Gã có chút sợ hãi. Ban nãy nếu lực ném đồng tiền này lớn hớn một chút, nếu vào thẳng giữa chân mày hoặc giữa ngực thì chắc có khả năng khiến gã hồn phi phách tán.

Tinh Tinh quay lại, nhặt đồng tiền kia lên, nhìn rồi nói: “Không thấy gì đặc biệt, ngươi…” Cô im lặng vì thấy gã quỷ kia thân hình dần trở nên trong suốt. Tinh Tinh không hề nghĩ tới đồng tiền này khiến gã bị đả thương nặng vậy.

“Ta đi trước đã.” Gã khó khăn đáp trả rồi biến mất.

Tinh Tinh nhìn đồng tiền, thở dài. Cô biết chứ, dạo gần đây liên tục ra tay thì sẽ bị người ta phát hiện thôi, nhất là những người có biết về thuật pháp. Trước đây cô nghi ngờ Thị Tử đang điều tra chuyện này, nhưng theo cô quan sát thì Thị Tử không có khả năng là người biết thuật pháp, cũng có nghĩa là trừ Thị Tử ra cũng có những người khác đang điều tra chuyện này.

***

Cùng lúc đó, trước cửa trường cấp ba đang rộn ràng giờ tan học, một cô bé vô cùng xinh đẹp đi theo một nam sinh đeo kính cận rất dày đi ra sau trường. Nam sinh kia khẩn trương ngoái đầu lại, thấy khuôn mặt tươi cười của cô bé thì khó xử, tiếp đến nghe cô bé nói: “Có chịu nói cho tôi nghe không?”

Nam sinh đi nhanh hơn, nữ sinh cũng bước theo.

Hai người  một trước một sau như vậy cũng có bạn học để ý, nếu là soái ca mỹ nữ thì cũng thôi đi, hay là khủng long cùng mỹ nữ thì cũng tạm thôi đi, nhưng mọi người vô cùng tò mò khi thấy con mọt sách lại được một mỹ nữ đuổi theo.

Nam sinh kia bị theo thì bỏ chạy, chỉ có điều mới chạy vài bước đã bị cô bé đuổi kịp: “Cao Dương, nói tôi nghe, Vệ Lăng ca nhà tôi tìm cậu có việc gì?”

Cao Dương vì vừa chạy vừa nhìn lại phía sau nên đụng vào người phía trước, lảo đảo ngã ngồi xuống đất vô cùng chật vật, xung quanh có người cười thành tiếng.

Nghe tiếng cười, Cao Dương càng cuống, quên mất cả việc phải đứng lên.

Cô gái ngồi xuống cạnh cậu ta nói: “Cao Dương.”

 “Không! Không! Lôi Lôi, đừng hỏi tôi mà, tôi không biết gì đâu.”

“Cậu không biết thì Vệ Lăng ca tìm cậu làm gì.” Lôi Lôi bá đạo: “Mau thành thật khai ra nào.”

 Cao Dương cả người run rẩy, mấy hôm nay cậu vô cùng sợ hãi, về việc kia, cả việc đêm nọ. Cậu biết, bí mật của cậu đã bị người tên Vệ Lăng kia biết, nhưng không còn cách nào cả, cậu sẽ phải chết mà thôi.

Ngay khi nghĩ tới chuyện này, chợt cậu nghe thấy một giọng nói: “Không muốn chết sao? Đưa địa chỉ Tinh Duyên cho cô ta.”

Giọng nói chỉ vang lên một lần khiến cậu hoang mang không biết có phải mình thật sự nghe thấy không, hay là do quá hoảng loạn mà sinh ra ảo giác.

Cậu vội nhìn quanh, trừ Lôi Lôi đang nhìn cậu cười cười thì xung quanh không có gì bất thường cả. Cậu không nhìn thấy nam quỷ kia như lần đó, mà chỉ cảm giác được giọng của gã, hơn nữa, giọng gã cũng không lớn như mọi khi, có vẻ như… hư nhược hơn rất nhiều, vô cùng yếu ớt.

Bất kể là ảo giác hay thế nào, thật sự là âm thanh của nam quỷ kia, cậu quyết định ôm chút tâm lý an ủi, lấy vở trong cặp ra, xé một tờ giấy ghi địa chỉ của Tinh Duyên.

Làm sao cậu quên được địa chỉ này đây? Một mảnh giấy cháy dở đột nhiên xuất hiện giữa không trung, mỗi chữ đều khắc ghi trong lòng cậu.

Lôi Lôi ngồi kế bên hỏi: “Viết gì đó? Địa chỉ à?”

Viết xong cậu đưa mảnh giấy cho Lôi Lôi: “Đáp án mà cậu muốn, đến đây mà hỏi.”

“Ở đây sao?” Lôi Lôi nghi hoặc nhận lấy mảnh giấy, nhìn địa chỉ rồi nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Con ngõ nhỏ này tôi biết, năm ngoái tôi có đi mua đồ tặng em họ đầy tháng ở đây, chuyên bán đồ cao cấp thôi. Này, Cao Dương, sao cậu biết chỗ này?”

Cao Dương vẫn giữ nguyên dáng vẻ hoang mang sợ hãi, cất bút nói: “Đừng theo tôi nữa.”

Lôi Lôi đạt được mục đích nên vui vẻ cầm tờ giấy trong tay, phất tay nói: “bai bai.”

Cô nàng cầm mảnh giấy trong tay cau mày, hình như hẻm đó tối không mở cửa chứ không thì cô nàng sẽ cúp học buổi tối. Trong lòng Lôi Lôi chuyện của Vệ Lăng còn quan trọng hơn nhiều so với việc học hành, cô nàng vốn không phải người có đam mê học hành, nếu không cũng không đến mức học ở trường này.

***

Ánh chiều tà dần buông. Mọi người bắt đầu rời khỏi khu chùa. Ngay lúc này hai người thanh niên chạy nhanh ra từ phía Âm Lộ, đâm vào người khác nhưng họ không hề dừng bước.

Hai người chạy thẳng vào bãi đậu xe, lao lên xe rồi nhanh chóng lái xe rời đi.

Ra khỏi con ngõ nhỏ, hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường lớn, hơn hai mươi phút sau chiếc xe của họ dừng trước một quán bar nhỏ.

Mập xuống xe, lao thẳng vào trong quán.

Giờ này quán bar mới mở cửa, nhân viên quán còn đang lau dọn bàn ghế.

Mập vào tới nơi ngồi phịch xuống ghế ở quầy bar gọi lớn: “Cho chai rượu mạnh. Mẹ nó, phải uống rượu thật! Không chơi cồn công nghiệp!”

Nói rồi run rẩy móc thuốc lá ra, tay run run bật lửa, bật mãi mới lên. Ngọn lửa bùng lên, hắn mới quay sang nhìn Thị Tử vừa vào tới nơi. Thị Tử cũng châm thuốc, rít một hơi dài rồi mới nói: “Sao mày lại tới đó?”

“Vững  vàng thế! Thị Tử, mày thấy phải không?” Mập mặt tái nhợt, giọng run rẩy, bàn tay cầm điếu thuốc cũng run run.

“Hử?” Thị Tử cau mày, Mập nói vậy tức là ban nãy nó thấy sao? “Nãy mày thấy cái gì?”

“Mẹ nó! Thấy gì? Ma chứ gì?! Nãy mày ném cái gì? Lúc vật đó đập vào thứ đó thì tao thấy hình dáng nó! Một gã đàn ông! Không! Nam quỷ! Ánh mắt gã đó! Gã… trán gã phun ra hắc khí… gã…”

Vừa lúc đó nhân viên quầy bar rót hai ly rượu mạnh, Thị Tử vỗ vỗ vai hắn nói: “Khoan nói đã, ổn định lại đã. Uống đi.”

Mập không cần nói tới lần thứ hai, bưng ly rượu nốc cạn, vội quá nên sặc, ho khan.