Edit: Lẩu Thịt Hầm
Diệp Hào bước đến ngồi xổm bên cạnh Vân Đào đang nằm úp sấp trên mặt đất. Giọng nói hắn tràn đầy ý cười, giống như một con mèo buồn chán bắt được một con chuột thú vị.
"Sao, biết tôi à?"
Vân Đào không dám ngẩng đầu, lại vùi mặt xuống bãi cỏ sâu thêm. Cô chỉ sợ bộ phận nào đó trên mặt mình không hợp với tâm ý của Diệp Hào, bị hắn cắt mất.
"Không biết." Giọng nói Vân Đào rầu rĩ.
"Không biết, vậy cô sợ cái gì chạy cái gì hả Vân Đào?" Diệp Hào nhìn Vân Đào sợ hãi như chim cút thì bật cười.
Vân Đào rén ngang, ai mà không biết Diệp biến thái cười càng ngọt ngào thì gọt người càng tàn nhẫn chứ.
Cô nhớ ra, trước đó nhóm vai chính và đội Bạch Sư đã tranh chấp vài lần. Nguyên chủ luôn nhảy nhót bên cạnh nam chính, nhất định đã xuất hiện trước đội Bạch Sư.
Con mẹ nó!
Vân Đào xấu hổ ngẩng đầu từ trong đám cỏ, nặn ra nụ cười với Diệp Hào, "Là phó đoàn trưởng Diệp à, ha ha ha. Vừa rồi tôi lạnh đến choáng váng nên mới không nhận ra anh."
Diệp Hào thấy Vân Đào không giả ngu nữa, liếc nhìn cảnh xuân lộ ra ngoài của cô, "Cô đây là bò lên giường Lệ Sính không thành, bị đuổi ra ngoài à?"
Lệ Sính là tên của nam chính.
Nụ cười của Vân Đào xịt keo cứng ngắc. Cô lại vùi đầu trở về, "Hãy để tôi yên, đừng quất xác tôi."
Đây là thừa nhận.
Diệp Hào nhướng mày đang định nói gì đó thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, có người đang cao giọng gọi hắn.
"Anh Diệp, anh vẫn chưa giải quyết xong người này à? Cơm tối xong rồi, đang chờ anh đó."
"Cơm!" Vân Đào đang nằm hấp hối chờ chết ngồi bật dậy. Chỉ là cô còn chưa kịp thấy rõ người tới đã bị áo sơ mi của Diệp Hào trùm lên đầu, người cũng bị hắn ôm vào trong ngực.
Là ôm kiểu công túa.
So với thân thể Vân Đào lạnh như băng thì cơ thể Diệp Hào nóng đến làm cô ấm lên. Vân Đào ngượng ngùng dựa sát Diệp Hào để sưởi ấm, giống như con mèo nhỏ rơi xuống nước.
Mùi hương lạnh lẽo yên tĩnh lưu lại trên áo Diệp Hào rất thơm, hoàn toàn không hợp với Diệp Hào biến thái chút nào.
Đôi chân dài trắng nõn của Vân Đào lộ ra bên ngoài áo sơ mi vừa vặn bị người tới nhìn thấy.
"Là phụ nữ à? Ai mà lại có thể khiến anh Diệp hạ mình ôm vậy?"
Diệp Hào ôm Vân Đào trở về, "Vân Đào."
"Vân Đào? Cái bà đê tiện khiêu gợi của đội Hỏa Chủng ấy hả?"
Bà đê tiện khiêu gợi? Vân Đào đưa tay đẩy áo sơ mi nghiêng đầu nhìn ra, đối diện với khuôn mặt của người đó.
Đó là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo ngây ngô ngoan ngoãn, dáng vẻ rất đáng yêu. Hơn nữa đôi mắt hắn đỏ như lửa, vô cùng xinh đẹp.
Vân Đào biết hắn. Hắn là Kỷ Hàm, mười bảy tuổi, còn có một anh em sinh đôi tên Kỷ Thâm. Hai anh em một người thức tỉnh dị năng hệ hỏa, một người thức tỉnh dị năng hệ thủy.
Kỷ Hàm vừa nhìn thấy mặt Vân Đào thì tỏ vẻ ghê tởm và ghét bỏ không chút che dấu, "Loại phụ nữ này không giết còn giữ lại làm gì? Để lãng phí không khí à?"
Được lắm, thằng nhóc này, chị nhớ kỹ mày rồi!
Diệp Hào ôm Vân Đào trở về Nhà xe* của mình.
(*Nhà xe: dòng xe RV, viết tắt của Recreational Vehicle. Không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi.)
Đội trưởng đội Bạch Sư là dị năng giả song hệ, một trong số đó chính là không gian. Không gian của hắn lớn đến thái quá. Vì vậy đến buổi tối cắm trại, hắn sẽ cất chiếc Hummer vào, lấy Nhà xe ra. Cho nên giờ phút này trong bốn chiếc xe có ba chiếc là Nhà xe.
Đoàn đội có sáu người, vì chiếu cố lẫn nhau nên hai người một chiếc. Diệp Hào và Tô Bình Trắc ở một chiếc.
Tô Bình Trắc là dị năng giả hệ ánh sáng, điềm tĩnh hướng nội, là nhân vật nổi tiếng thứ hai của đội Bạch Sư, chỉ sau đoàn trưởng Sùng Minh. Diệp Hào tà khí lan tràn xếp thứ ba.
Lúc Vân Đào được ôm lên xe, trong xe không có ai.
Diệp Hào đặt cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn. Cô lập tức cởi áo sơ mi che người, không khách khí hai ba cái mặc vào, cài nút áo kín kẽ từ đầu tới cuối. Đáng tiếc cổ áo vẫn rất lớn đối với dáng người nhỏ xinh của Vân Đào. Xương quai xanh xinh đẹp vẫn lộ ra như dự đoán.
Áo sơ mi của Diệp Hào vừa lớn vừa dài. Lúc ngồi vạt áo phủ qua đùi Vân Đào, che khuất phần lớn cảnh xuân.
Trái lại Diệp Hào không có áo sơ mi, trên người chỉ mặc một cái áo ba lỗ, lộ ra cánh tay rắn chắc và vòng eo thon gọn. Dưới lớp vải bó sát, mơ hồ có thể thấy được mấy múi cơ bụng.
Vân Đào ngồi, mặt vừa vặn đối diện với eo bụng Diệp Hào. Chỉ tiếc lúc này Vân Đào thật sự không có lòng dạ nào thưởng thức nam sắc.
Cô kéo vạt áo ngẩng đầu nhìn Diệp Hào, cẩn thận đến có chút đáng thương, "Phó đội trưởng Diệp, là thế này, đưa tay không đánh người tươi cười, đàn ông chân chính không chấp phụ nữ, cứu một mạng còn hơn xây bảy tháp Phù Đồ..."
"Nói tiếng người."
"Người tới là khách, cơm tối của anh có thể chia cho tôi một chút không?"
Cô đói như con sói rồi!
Vân Đào nói đến cuối cùng đã mang theo tiếng nức nở, đuôi mắt đỏ hoe, nước mắt dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Thật là nhìn thấy mà thương.